Lại Mà Xem, Nữ Phụ Mọc Não Rồi

Chương 10



17.

"Anh yên tâm, gu tôi không mặn thế đâu."

Hồi nhỏ anh ta vẫn còn là một thằng nhóc trắng trẻo xinh xắn hiền lành dễ thương.

Thế mà tôi còn từ chối.

Huống chi bây giờ xăm trổ đầy mình, đứng nói chuyện xà lơ trước mặt tôi.

Tôi có khùng đâu mà thích anh ta?

"Nên vậy."



Thẩm Ngự nói gọn lỏn, nhìn tôi bằng ánh mặt kỳ lạ.

Sau đó chộp lấy cổ tay Lâm Yên, hùng hổ kéo đi.

18.

Bọn họ đi trước, Phó Hàn Thanh cũng bế tôi lả lướt theo sau tiến vào phòng tiệc.

Lúc tiến vào, cha tôi còn đang chuyện trò vui vẻ với mấy người xung quanh.

Lúc thấy Thẩm Ngự nắm tay Lâm Yên bước vào, ông ta còn có thể duy trì nụ cười giả tạo.

Nhưng lúc thấy Phó Hàn Thanh bế tôi đặt chân lên thảm sảnh tiệc êm ái thì ông ta không thể nào kiểm soát mình được nữa.

Cha tôi ném lý rượu trong tay đánh choang, không thèm để ý đến những lời xì xào bàn tán xung quanh, sải bước đi thẳng đến chỗ hai đứa tôi.

"Lận Kiều Kiều, rốt cuộc con đang làm trò gì vậy? Không để cha yên tĩnh một chút được sao?"

"Con đứng xuống đi đã, trước mặt bao nhiêu người mà ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì nữa?"

Ông ta nổi giận đùng đùng, cuống quít lôi hai đứa tôi vào một góc.

Vừa quát tháo vừa lo lắng xoay tới xoay lui.

Nếu không phải ngại chỗ này đông người, tôi đồ rằng ông ta nhất định phải tát tôi mấy cái mới hả gan.

"Con đòi bao nhiêu là thứ, có phải cha đều cho con hết không?"

"Bây giờ con còn giở trò này nữa là sao?"

Tôi nhẹ nhàng đáp:

"Ông chỉ kêu tôi tới, đâu có dặn là không được dẫn thêm bạn."

"Lận tổng. Yêu cầu khác nhau thì giá tiền cũng khác nhau thôi."

Nghe cách xưng hô của tôi, cha tôi sững người, sắc mặt càng khó coi.

"Con gọi cha là gì?"

"Kiều Kiều, dạo này con làm sao thế? Không thể bình thường như trước được à?"

"Lát nữa cha dẫn con tới gặp người nhà họ Thẩm, con chỉ cần xin lỗi là được. Chuyện còn lại cứ để cha giải quyết."

Tôi vui vẻ nhìn ông ta nổi giận, lại không sửa cách xưng hô.

"Lận tổng, chắc không cần đâu."

"Con thì biết cái gì?"

Ông ta trầm giọng quát.

"Nhà họ Lận bắt buộc phải thông gia với nhà họ Thẩm!"

Tôi thiện ý nhắc nhở: "Không bằng, ông nhìn lên sân khấu xem thử kìa!"

Lúc này, Thẩm Ngự đã nắm tay Lâm Yên bước lên sân khấu.