Lại Mà Xem, Nữ Phụ Mọc Não Rồi

Chương 13



22.

!

Ô, gan to bằng trời, dám giấu quỹ đen hả?

Vừa ra khỏi sảnh tiệc, tôi lập tức túm cổ áo Phó Hàn Thanh, nghiến răng gằn giọng: "Anh nói không phá sản là sao? Anh giấu tiền cho con nào?"

Hắn cười tủm tỉm:

"Hôm qua, anh đã nhận được những đồng tiền đầu tiên nhờ bán phương thuốc mới."

Trời đất quỷ thần thiên địa hột dzịt lộn ơi...

Bàn tay vàng của nam chính có khác hỉ, mới bấy nhiêu đó mà kiếm được tiền rồi.

"Được bao nhiêu rồi?"

"Một trăm tỉ."

Đệch...

Thế giới tiểu thuyết phi logic này!

Tôi thích quá đi thôi!

Thích lắm lắm!

Ha ha ha!



"Gửi ngân hàng lấy lãi cũng đủ sống phè phỡn cả đời rồi nhỉ?" Tôi hỏi.

Hắn gật đầu:

"Ừ, anh chuyển vào tài khoản của em rồi đó."

Tôi rưng rưng nước mắt vuốt ve hai má hắn: "Chuyển hết luôn hả?"

"Ừ, sau này cũng chuyển hết cho em."

Chời ơi cái miệng ngọt quá đi à, muốn hun quá đi à.

Tôi hun cái chóc lên môi hắn, khen ngợi:

"Vậy mới phải chứ, tiền lương nộp vợ mới là chồng ngoan."

Nghe vậy, ánh mắt của hắn sáng lên, cũng dần phủ màu ái muội...

Tôi vội vàng che miệng hắn:

"Ấy ấy, đang ở ngoài đường, có trẻ con đấy! Để về nhà, em thương!"

Thế là hắn không sấn tới nữa.

Nhưng mà đôi chân hắn bước như bay trên con đường về nhà.

23.

Quần tới quần lui đâu tầm hơn nửa tháng thì tôi đi học lại.

Trừ học bù tôi còn phải ngồi đồng ở văn phòng hội sinh viên nửa ngày nữa.

Họ nói vắng mợ thì chợ vẫn đông, tôi vắng mặt nửa tháng chứ mọi thứ vẫn vận hành suôn sẻ, có tôi hay không cũng vậy cả.

Dù sao thì vắng mặt mẹ hội trưởng không não cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới cả.

Sau khi tôi chỉ trỏ mấy vòng, họ chịu hết nổi vác chổi dí tôi chạy té khói.

Còn kêu tôi ở nhà nghỉ ngơi nhiều vào, đừng tới phá nữa.

Ô kìa!

Giận quá trời giận!



Tuyển người ta làm hội trưởng mà chỉ cho làm bù nhìn.

Tôi tức tối thở phì phò hằm hằm rời khỏi văn phòng.

Ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào lại gặp Lâm Yên.

À mà không.

Bây giờ người ta đã là nhị tiểu thư Lận Yên Yên của nhà họ Lận rồi.

Sau khi lộ thân phận, cô ta vẫn đóng vai đóa sen trắng không nhiễm bụi trần, cư xử đúng mực, cho dù có bị người ta chỉ thẳng mặt chửi tiểu tam thì cũng không thèm nổi giận tranh cãi.

Thậm chí còn nói: "Tôi không thể lựa chọn nơi mình sinh ra."

"Nhưng tôi có thể chọn trở thành người như thế nào."

"Tôi không muốn so sánh với chị Lận."

"Chị ấy rất giỏi, nhưng tôi cũng không kém gì."

Nói chung là nói gió bay mịt mù như chuyên gia đa cấp.

Mà còn lôi kéo được kha khá người ủng hộ luôn nhé.

Thậm chí còn có người hạ thấp tôi để nâng cô ta lên cơ.

"Nghe nói Thẩm Ngự từ chối Lận Kiều Kiều ngay trước mặt mọi người, rồi cầu hôn Lâm Yên, còn chuẩn bị nhẫn luôn rồi, nghe lãng mạn dễ sợ luôn. Nhưng Lâm Yên là người có nguyên tắc, không đồng ý.". Truyện Kiếm Hiệp

"Nếu tôi mà là người nhà họ Thẩm thì tôi cũng chọn Lâm Yên. Lận Kiều Kiều chỉ hợp làm bồ nhí thôi chứ làm sao mà làm bà chủ được, mất công đẻ con ra lại bị ảnh hưởng. Thứ mất não như cô ta ấy à, chẳng may ra đường bị lừa thì tiền của nhà họ Thẩm cũng không đủ cho người ta lừa ấy chứ."

Ê này!

Bớt bỉ bôi tôi đi nhá! Ai nói tôi mất não? Tôi chỉ đập thuộc tính trí tuệ sang nhan sắc thôi. Huống hồ bây giờ tôi mọc não rồi đấy nhá!

Với lại, nghe kênh nào đồn mà bảo tôi bị Thẩm Ngự từ chối vậy hả?

Rõ ràng là tôi thấy gã không vừa mắt, ô kê?

Có người khác nói thì nghe cũng có vẻ có lý đấy, nhưng mà lý sự cùn.

"Lâm Yên rất khiêm tốt, chưa bao giờ hạ thấp Lận Kiều Kiều trước mặt người khác. Đâu phải cứ con rơi là xấu là xa, chắc có khi có chuyện gì đấy bọn mình chưa biết thôi."

Giờ phút này, tôi và cô ta trở thành nhân vật chính đại hội bóc phốt thế kỷ ở trường.

"Đàn chị."

Cô ta chủ động gọi tôi.

"Bọn mình nói chuyện đi."

Tôi cáu:

"Có cái khỉ gì đâu mà nói."

Chiến tranh lập tức bùng nổ.

Những người đi ngang qua đều lặng lẽ dừng chân, gương mặt hớn hở như đang muốn nói "Nhào dzô, đánh đi, nhào dzô, đánh đi!"

Trời ơi cú tui! Mấy người rảnh quá vại!

Tôi chỉ muốn về nhà cày cuốc trồng cá nuôi rau với Phó Hàn Thanh thôi.

Tôi vừa dợm bước đi thì Lâm Yên đã ghé sát tai tôi, nói nhỏ vào tai tôi với mức âm lượng chỉ vừa đủ hai người nghe thấy:

"Cô không muốn biết lý do cha bồi dưỡng tôi chứ không bồi dưỡng à?"

"Cô không tò mò vì sao cha không nỡ gả tôi làm dâu nhà họ Thẩm à?"

"Bởi vì Phó Hàn Thanh..."

Tôi lập tức cắt ngang:

"Nói chuyện thì nói chuyện, cô chọn chỗ đi."