Lăn qua lăn lại mãi mới ngủ được, chẳng ngờ lại mơ thấy Thẩm Ngự.
Đó là Thẩm Ngự của năm mười bảy tuổi khoan khoái nhẹ nhàng, tóc đen, áo thun trắng, quần jean, mang đôi giày chơi bóng bắt chẹt được của tôi.
Gã đứng dưới ngọn đèn đường trong góc, mỉm cười nói với tôi:
"Lận Kiều Kiều, lần này anh tới cứu em được rồi nha."
Sau đó gã xoay người, chậm rãi tiến vào trong bóng tối phía xa.
Đột nhiên...
Trong đầu tôi hiện ra rất nhiều hình ảnh:
Hẻm tối bốc mùi hôi thối, mấy gã bỉ ổi đội mũ lưỡi trai, và một con d.a.o gọt trái cây phản chiếu ánh sáng loang loáng.
Chúng vây tôi lại, chĩa d.a.o vào mặt tôi.
"Gương mặt đẹp thế này mà phải r.ạ.c.h n.á.t, tiếc quá nhỉ."
"Cha ruột của nó còn chẳng tiếc, mày tiếc gì chứ?"
"Đúng là chưa từng thấy thằng cha nào tàn nhẫn tới vậy, con đẻ của mình mà cũng không tha nữa. Được rồi, anh em lên làm phát cho sướng đi, xong rồi r.ạ.c.h m.ặ.t báo cáo thành tích sau, cho đỡ phí của."
Bàn tay dơ bẩn của chúng xé nát áo quần tôi.
Trong lúc hỗn loạn, tôi bấm gọi cho số liên lạc gần nhất để cầu cứu.
Chúng phát hiện ra, một tên túm tóc tôi đè vào góc tường, cắt gân tay tôi.
Chúng cười ha hả không kiêng dè:
"Cầu cứu nữa cơ à? Cha mày còn chẳng thèm mày nữa, mày nghĩ ai sẽ cứu mày chứ?"
Điện thoại rơi xuống đất đổ từng hồi chuông dài, nhưng không ai nghe máy, cho đến khi tự ngắt.
Sau đó, là cảnh tượng kinh hoàng ghê r.ợ.n trong đêm dài vô tận.
Trong giấc mơ ấy, tựa như tôi còn cảm nhận được cơn đau thấu tim gan khi l.ư.ỡ.i d.a.o đ.â.m vào da thịt, cùng nỗi tuyệt vọng vô biên.
"Hóa ra Lận Kiều Kiều c.h.ế.t như vậy, sao trong sách chỉ viết sơ sài là bất ngờ t.ử v.o.n.g nhỉ?"
"Kiểu đó mà viết kỹ thì lại chẳng bị cấm ngay ấy chứ, làm sao mà được duyệt phát hành."
"Vụ này khả năng cao là có bàn tay của Lâm Yên thò vào rồi. Nể tác thật, kiểu đó mà cũng cho làm nữ chính được."
Đúng vậy.
Với mấy vai phụ như bọn tôi, tác giả không muốn lãng phí câu chữ, chỉ vài câu là đủ khái quát một đời.
Lâm Yên hỏi tôi, có biết đêm tôi c.h.ế.t, Thẩm Ngự đang làm gì không.
Trong khung chat có nhiều người đã nói, Thẩm Ngự thấy tôi gặp nạn nhưng không cứu giúp.
Nhưng rốt cuộc, đêm đó Thẩm Ngự đang làm gì nhỉ?
Tôi đã nhìn thấy trong giấc mơ này.
Cha tôi cướp được sản nghiệp của nhà họ Thẩm, thế là gã thành đứa con bị vứt bỏ.
Bọn chúng đã làm là làm tới bến, chặt đứt chân tay của gã, vứt xuống tầng hầm nhà họ Thẩm.
Sau đó thả một mồi lửa.
Cuộc điện thoại cầu cứu của tôi, gã muốn nghe nhưng mà bò mãi không tới!
Đúng vậy, gã bò mà không tới kịp...
Trong những chi tiết mà tác giả không đề cập tới, trong buổi tối chỉ được miêu tả sơ sài vài câu ấy, tôi và gã cùng biến mất khỏi thế giới này, từ đây chỉ còn là hai cái tên thỉnh thoảng được nhắc tới lúc trà dư tửu hậu mà thôi.
26.
Ngày hôm sau, nhà họ Lận có hai chuyện lớn xảy ra.
Lâm yên, cũng chính là Lận Yên Yên mới được đón về nhà họ Lận, bị rắn độc cắn, do cứu chữa không kịp thời nên bị liệt nửa người, dù sống nhưng cũng liệt giường.
Cậu út nhà họ Thẩm một lòng với cô ta, không rời không bỏ, thậm chí còn từ mặt nhà họ Thẩm vì cô ta, nghe nói vài ngày nữa sẽ đưa cô ta ra nước ngoài để chữa trị tiếp.
Nhất thời, chuyện này được báo chí lăng xê thành giai thoại mới.
Thẩm Ngự thay cha tôi trở thành kẻ tình huyền thoại thế hệ mới.
Chuyện thứ hai còn chấn động hơn cả chuyện trên.
Công ty của cha tôi gặp vấn đề.
Một loại dược phẩm sinh học mà họ mới đầu tư nghiên cứu phát triển bị tố cáo là có chứa thành phần cấm, hiện tại nhà máy đã bị niêm phong, và cha tôi cũng đã bị bắt giam để điều tra.
Phương thuốc ư?
Tôi chợt nhớ tới phương thuốc mới bán được một trăm tỉ kia của Phó Hàn Thành, đột nhiên ngộ ra.