Phó Hàn Thanh nhìn tôi thật sâu, sau đó hai mắt thoáng ảm đạm, đầy phòng bị:
"Em lại định làm gì nữa."
"Em cứu anh, em muốn anh lấy thân báo đáp, có được không?" Tôi nén đau, gồng hết sức mình ôm chặt lấy hắn, "Em không biết, em đau lắm, em sắp liệt toàn thân rồi, anh phải chịu trách nhiệm."
Hắn nhíu mày: "Lận Kiều Kiều, chúng ta đã từ hôn, em có biết xấu hổ không hả?"
"Phó Hàn Thanh, anh tin thì tin không tin thì tin, em nhất định phải gả cho anh."
"Em biết anh không có nhà, không sao cả, em sẽ cho anh một ngôi nhà mới."
Theo kịch bản tôi gom được từ nội dung thảo luận, sau khi Phó Hàn Thanh bị đánh một trận vứt ra khỏi nhà họ Lận, Lâm Yên cứu hắn khi hắn đang thoi thóp, đây là lời thoại cô ta nói với Phó Hàn Thanh khi đó.
Rất tốt, giờ là lời thoại của tôi rồi.
"Nhà anh phá sản, còn nợ một khoản lớn."
"Em nuôi anh!" Tôi vội vàng vỗ bộ ngực bự cỡ 36E bảo đảm với hắn, "Anh yên tâm, em có cơm ăn thì không để anh phải húp cháo đâu."
Rốt cuộc Phó Hàn Thanh nở nụ cười: "Lận Kiều Kiều, anh không dễ nuôi đâu, em đừng có đem anh bỏ chợ đấy nhé."
"Cố gắng lên, anh đưa em đi bệnh viện."
Thế là tôi giả vờ bất tỉnh.
Hắn thở dài, bế tôi kiểu công chúa.
Lúc đi ra, tôi nép mình trong ngực Phó Hàn Thanh, lặng lẽ ti hí một mắt.
Tầm mắt tôi chạm phải Lâm Yên đứng trong góc.
Gương mặt cô ta đầy vẻ kinh ngạc và không cam lòng.
Tôi nháy mắt với cô ta một cái, trong lòng vui vẻ: "Không ngờ đúng không, chị đây mọc não rồi!"