"Không phải đâu, không có đâu, anh ta nói tào lao á!"
"Em nói vậy để lừa họ để kiếm chác chút đỉnh thôi. Lấy được đồ rồi bán lại, ít nhiều gì cũng phải được mấy chục triệu tệ làm vốn khởi nghiệp cho bọn mình."
Tôi khai báo rất thành khẩn, chỉ thiếu nước chỉ tay lên trời thề đ.ộ.c nữa thôi.
"Ừ, uống thuốc trước đã."
Phó Hàn Thanh bưng chén thuốc tới trước mặt tôi.
Thái độ hờ hững của hắn khiến tôi không rõ hắn có tin lời tôi hay không.
Từ đầu đến cuối, tôi xà nẹo hắn như người không xương vậy.
Còn hắn thì mặc Âu phục đen, dáng người cao lớn, sống lưng thẳng tắp, như bách như tùng.
Trưng ra một gương mặt lạnh lùng không cảm xúc của Hồ Quang Hiếu.
Nhưng tay hắn thì trước sau như một ôm chặt lấy eo tôi.
Như thể sợ người ta không biết bọn tôi dan dan díu díu mập mờ vậy.
Không có gì bất ngờ, bọn tôi vừa vào tới sảnh lớn của khách sạn thì đã có người chỉ trỏ xì xào.
"Nghe nói nhà họ Lận và nhà họ Phó giải trừ hôn ước rồi cơ mà, hai người họ lại làm trò gì thế này?"
"Nghe nói con bé nhà họ Lận bao nuôi thằng nhóc nhà họ Phó đấy."
"Lần này tha hồ mà đẹp mặt. Tôi nghe đứa em gái con ông chú hàng xóm gần nhà bà giúp việc của nhà họ Thẩm kể rằng, bữa tiệc này là tiệc xem mắt của Thẩm Ngự, ứng cử viên được chọn là Lận Kiều Kiều đấy."
"Thế chẳng phải cô ta đang bôi gio trát trấu vào mặt nhà họ Lận lẫn nhà họ Thẩm à?"
"Chậc chậc, nhìn cái mặt cô ta kìa, thứ lẳng lơ đ.ĩ thỏa, thứ trốn chúa lộn chồng, thứ hồ ly tinh. Phải con gái của tôi, tôi đánh cho gãy chân chứ ở đấy mà câng câng cái mặt ra."
Tiếng xì xào bàn tán mỗi lúc một to.
Phó Hàn Thanh mặt lạnh như tiền liếc nhìn từng người, nói với tôi:
"Anh đã nhớ mặt tất cả những người sỉ nhục em. Sau này anh sẽ t.r.ả th.ù cho em."
"Được rồi được rồi."
Tôi gật gù, bỗng nhiên trong đầu tự hình dung ra một hình ảnh, thế là nhợn nhợn muốn ói.
Tôi dè dặt hỏi hắn:
"Phó Hàn Thanh, anh có thái k.ẻ t.h.ù của anh làm tiêu bản không?"
Không biết tại sao, ta cảm giác như thể cơ thể của hắn cứng lại trong một chớp mắt.
Rất lâu sau mới hỏi tôi với ánh mắt đầy kinh ngạc:
"Em nói gì?"
Tôi vội câm miệng.
Lúc này, khung chat trước mặt tôi chữ nhảy liên tục, anh em sục sôi.
"Cha mạ ơi, răng liều rứa, không sợ bị thái lát tại chỗ luôn à út?"
"Bắt đầu mọc não rồi, nhưng còn non quá."
"Lận Kiều Kiều: nhỏ yếu, bất lực, đáng thương, nhưng dũng cảm thăm dò điểm mấu chốt."
"Tôi đã đọc kết truyện rồi, xin được tiết lộ: cô là tiêu bản duy nhất!"
"Phó Hàn Thanh: Hả? Bà xã thích à? Vậy để anh làm cho em."
Ê chơi kỳ nha, biến thái quá rồi đấy, đừng dọa tôi, tôi chỉ có ng.ực to m.ô.ng lớn thôi chứ lá gan nhỏ lắm.
Tôi nhẹ nhàng chọt chọt bàn tay Phó Hàn Thanh, đánh trống lảng sang chuyện khác.
"Không có gì. Chẳng qua em thấy họ cũng không có gì đáng để thù ghét cả.
"Thậm chí nghe họ gọi em là hồ ly tinh, em còn thấy vui nữa cơ."
"Trước kia em chưa bao giờ mặc váy hở thế này."
"Cũng chưa bao giờ làm chuyện gì khác người."
"Đến hôm nay em mới biết, hóa ra váy đỏ lại đẹp như thế!"
"Hóa ra làm việc mà không cần phải để ý tới ánh mắt của người khác, lại thoải mái như thế!"
Nói xong một tràng dài, tôi vui vẻ mỉm cười, ngẩng đầu lên hỏi hắn:
"Phó Hàn Thanh, em vốn nên làm hồ ly tinh, đúng không?"
"Đúng."
Hắn dừng chân lại, nhìn tôi chăm chú.
Vẻ mặt trịnh trọng, ánh mắt lưu luyến:
"Lận Kiều Kiều. Em như vậy đẹp lắm đó."
Lúc hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt bỗng hờ hững hơn nhiều.
Tôi thuận theo tầm mắt của hắn nhìn sang, thấy Lâm Yên đang từ ngoài cửa đi vào.
Mà bộ váy cô ta mặc trông rất quen.
Giống y hệt bộ váy mà cha tôi sai người đưa tới hôm trước.