Lại Thấy Trăng Soi Sáng Người Xưa - Phong Nhàn

Chương 3: Chương 3




Dạo gần đây, các thiếu nữ cứ thức trắng đêm.
Trong bóng tối, từng đôi mắt to tròn cứ chớp chớp không ngừng, tựa như đang luyện chim ưng vậy.
Nguyên tiểu tướng quân vốn ưa sạch sẽ, mỗi đêm sau khi luyện tập xong, hắn đều ra sông ngoài doanh trại để tắm.
Tiểu tướng quân vừa đến, các nàng liền lục tục bò dậy.
Từng gương mặt xinh đẹp chen chúc nhau, kín cả ô cửa sổ.
"Ước gì nước trong hơn chút nữa."
"Ngày mai chúng ta đi nhổ sạch đám sậy kia đi."
Ta cũng chen vào xem một lúc, thấy chẳng có gì thú vị.
"Các nàng đoán xem, m.ô.n.g của Nguyên tiểu tướng quân có trắng không?"
Các thiếu nữ nghe vậy, bỗng chốc tâm hồn xao xuyến.
"Mông của Nguyên tiểu tướng quân quanh năm suốt tháng bị giáp che kín, chắc là rất trắng." Các nàng thì thầm.
"Ta cũng nghĩ vậy."
Ta đứng dậy nói: “Ta sẽ cho các ngươi thấy m.ô.n.g của tướng quân, thế nào?”

Các cô nương kinh ngạc: “Được không đó?”
“Việc gì khó có Tam Nương lo, các ngươi cứ yên tâm."
Ta rón rén nép mình, men theo bờ sông.
Chờ khi Nguyên Hoài nhận ra, ta đã ngồi xổm giữa đám sậy trước mặt hắn, tay ôm chặt lấy quần hắn, miệng cười tủm tỉm.
Hắn thoáng giật mình, đưa tay muốn níu kéo thứ gì, nhưng chỉ thấy một khoảng không trước mắt.
Ta không chút kiêng dè, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Chậc chậc, Nguyên Hoài tiểu tướng quân quả là có một vẻ ngoài tuấn tú.
Cơ bắp rắn chắc, dưới làn da rám nắng không có chút mỡ thừa nào.
Chỗ nên rộng thì rộng, chỗ nên thon thì thon.
Ta mỉm cười: "Tướng quân đang tắm à?"
Nguyên Hoài tức giận: "Ngươi làm gì vậy?"
Ta cất lời: "Lần đầu gặp gỡ, tướng quân đã bảo ta hạ lưu.

Tam nương ta đây, chưa từng mang tiếng oan."
Dứt lời, ta "vèo" một tiếng, ném quần hắn ra xa tít.
"Tướng quân đi mà nhặt về đi!"
Nguyên Hoài cười lạnh, cúi người xuống mò dưới nước, nhặt lên một hòn đá.
"Tốt nhất ngươi cứ ngồi im đấy đừng động đậy, ta mới có thể canh lực đạo cho chuẩn, đánh ngất ngươi.

Nếu không lỡ tay đánh chết, đừng có trách ta."
Ta khẽ đưa tay chỉ: “Thấy ô cửa sổ kia không? Nơi ấy tỷ muội ta chen chúc chật cứng.

Đánh ngất một ta, tức khắc ngàn vạn ta khác sẽ xông tới.


Tướng quân, hôm nay cái m.ô.n.g của người, xem như phơi bày trước mặt bàn dân thiên hạ rồi!”
Nguyên Hoài xanh mặt, nghiến răng ken két.
“Ngươi chán sống rồi!”
“Chết thì chết, Tam Nương ta làm quỷ cũng phong lưu!”
Ta vỗ tay cười vang, Nguyên tiểu tướng quân hôm nay sa vào tay ta, coi như mọc cánh cũng khó thoát!
Nào ngờ, ông trời vì cứu cái m.ô.n.g của Nguyên tiểu tướng quân, lại thật sự ban cho hắn đôi cánh.
Điều càng khiến ta không nói nên lời là, đôi cánh đó, lại chính là ta.
Ta đang cười ha hả, tự cho là nắm chắc phần thắng, bỗng nhiên cảm thấy m.ô.n.g đau nhói.
Vội đưa tay sờ, tay lạnh ngắt.
Cái cảm giác nhớt nhớt, lạnh toát, ghê tởm này, chẳng phải là...
Rắn!
Ta hét toáng lên, nhảy vọt lên cao ba thước, vừa khóc vừa la vừa lao về phía Nguyên Hoài dưới sông.
Mặt ta hẳn là đang dần cứng đờ.
Môi ta hẳn là đang dần chuyển sang màu đen tím.
Ta thấy nét mặt của vị tiểu tướng quân họ Nguyên, từ kinh hoảng chuyển thành kinh hãi.
Trước khi lưỡi cứng đờ hoàn toàn, ta lắp bắp nói: "Mông...!rắn..."
Nguyên Hoài đã hiểu.
Trước khi ngất đi, ta thấy Nguyên Hoài xé toạc quần ta, há miệng cắn vào m.ô.n.g ta.

Nghe nói trước khi chết, ngũ giác lục thức sẽ bị phóng đại vô hạn.
Ta nghe thấy từ phía cửa sổ truyền đến một loạt tiếng hít vào thật sâu.
Trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Haizzz, Tam Nương ta đây thật không còn mặt mũi nào nhìn bà con lối xóm.
Khi tỉnh lại, ta thấy những cái đầu xinh đẹp lại tụ lại với nhau.
“Tam Nương thật sự quá lợi hại!”
“Nguyên tiểu tướng quân là người không dễ khuất phục, ngay cả công chúa cũng bó tay, vậy mà Tam Nương lại dễ dàng khiến chàng ta hôn vào mông.”
“Nếu chúng ta có được bản lĩnh như Tam Nương, thì cũng chẳng cần bán thân lâu như vậy, vẫn không tìm được một chỗ dựa vững chắc.'"
“Tiếc là chẳng biết m.ô.n.g ngài tiểu tướng quân có trắng hay không.”
“Hừm, để Tam nương đích thân kiểm chứng rồi, chúng ta hỏi nàng sau vậy.”
Bọn họ vây quanh trên đầu ta, bàn tán rôm rả.
Nghe mà ta chỉ muốn c.h.ế.t quách đi cho rồi.