Ta vỗ đầu một cái: "Tướng quân muốn cho ta danh phận, có phải vì đêm đó, thấy trên eo ta cũng có nốt ruồi đỏ như vậy không?"
Nói rồi ta kích động vén áo lên: "Giống không? Nốt ruồi của nàng ấy, vị trí và kích thước, cũng giống của ta sao?"
Nguyên Hoài cau mày đè tay ta lại: "Đại khái là tương tự, ta không nhớ rõ nữa."
Ta cười phá lên: "Chẳng lẽ tướng quân muốn lấy một nữ nhân bán bánh thịt, thay thế cho vị tiểu thư khuê các kia sao?"
Ta cố sức uốn éo vòng eo, như một con sâu béo tròn đang ngọ nguậy: "Tướng quân có muốn xem ta múa không? Biết đâu ta chỉ học một chút, cũng có thể múa đẹp lắm chứ."
Khóe miệng Nguyên Hoài giật giật: "Không cần đâu, ta vẫn thích xem nàng mổ heo hơn."
.........................
Quầy bánh thịt của ta được chuyển vào doanh trại.
Mỗi ngày trời còn chưa sáng, ta đã dậy mổ heo.
Trời vừa hửng sáng, gà gáy vang, xương heo được Tam Nương lọc đã trắng tinh.
Quân sĩ kháo nhau, giờ Tam Nương mổ heo còn chuẩn hơn gà gáy, từ đó cứ mỗi ngày nghe tiếng heo eng éc, họ liền vùng dậy mặc áo.
Đúng là mới đến, đồ đạc trong doanh trại dùng thật không vừa tay.
Ngày đầu tiên, dây đứt, heo chạy mất.
Ta đành gân cổ lên mà hô hoán, nhờ mọi người giúp sức đuổi heo.
Lát sau, heo quay về, theo sau là Nguyên Hoài trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở còn gấp gáp.
Chậc, tên này ngay cả khi chưa rửa mặt cũng tuấn tú đến thế.
Ngày thứ hai, chậu vỡ tan, m.á.u đổ lênh láng.
Ta và con heo đang bị làm thịt trên bàn cùng thét lên thảm thiết.
Nguyên Hoài thở hồng hộc chạy đến, thay chậu, đè con heo lại.
Hắn lấy khăn tay lau m.á.u heo trên mặt ta, cằn nhằn: "Kêu la thảm thiết như vậy, còn tưởng nàng bị heo g.i.ế.c rồi chứ."
Ngày thứ ba, d.a.o bị mẻ, heo giãy giụa điên cuồng, ta sắp không chế ngự nổi nữa rồi.
Ta luống cuống tay chân đè chặt con heo, dùng hết sức bình sinh mà gào tướng sĩ đến mài dao.
Người đến vẫn là Nguyên Hoài.
Hắn không nói một lời, rút đao ra, nhanh nhẹn c.ắ.t c.ổ heo.
Máu heo ào ạt chảy ra, đổ vào chậu, sạch sẽ gọn gàng, không hề văng ra một giọt.
Khác hẳn với cảnh m.á.u me be bét khi ta mổ heo.
Chậc chậc, đúng là một tay đồ tể lành nghề.
Ta nhào bột, Nguyên Hoài ở bên cạnh xoèn xoẹt xoèn xoẹt, mài con d.a.o mổ heo của ta sáng choang.
Ta nói: "Ngươi xem, chúng ta một người mổ heo, một người nấu bếp, thật là một cặp đôi hoàn hảo."
Nguyên Hoài tỏ rõ vẻ không vui trên mặt.
Ta lại nói: "Đợi đánh xong trận này, chúng ta sống cùng nhau nhé, một người làm bánh, một người mổ heo.
Sinh một đứa con, rồi bán thêm đậu phụ.
Sống một cuộc đời bình dị như vậy, chẳng phải rất tốt sao?"
Nguyên Hoài đặt d.a.o xuống: "Sao nàng lại nghĩ chúng ta sắp đánh trận?"
"Nếu không đánh trận, đâu cần ngày ngày luyện tập gian khổ như vậy, cơm lính cũng không đến nỗi bữa nào cũng có thịt có rau."
"Hơn nữa, Đại Chiêu bị Tây Lương quấy nhiễu đã lâu, trong tình thế giằng co, đất Yên đã dần kiệt quệ, bách tính sống trong cảnh lầm than.
Cho nên trận chiến này là thế không thể tránh."
Nguyên Hoài nói: "Một khi chiến hỏa bùng lên, dân chúng lầm than, biết bao người sẽ phải ly tán, gia đình chia lìa.
Đâu có đơn giản như nàng nghĩ."
Ta đáp: "Nếu lời đồn không sai, sáu năm trước Đại Chiêu xuất binh đánh Nam Man, chính là do Nguyên tiểu tướng quân chủ trương.
Đại Chiêu khi ấy còn bi thương hơn hiện tại, nhưng tướng quân nói, thà đau một lần còn hơn đau dai dẳng, đánh một trận, để đổi lấy thái bình muôn đời."
"Tướng quân quả cảm quyết đoán, chắc chắn hiểu rõ đạo lý 'không phá thì không xây' hơn cả Tam Nương.
Có đôi khi, chủ động phá vỡ thế bế tắc, liều mình thử thách, mới có thể giành được một tia sinh cơ."
Nguyên Hoài nhìn ta với ánh mắt dò xét: "Nàng chỉ là một người bán bánh thịt, có phải biết quá nhiều rồi không?"
Ta cười nịnh nọt: "Ấy! Chẳng phải người ta nói gần mực thì đen, gần đèn thì rạng sao! Nguyên tiểu tướng quân anh minh thần võ, trị quân nghiêm minh, Tam Nương ta được hun đúc mấy ngày trong quân doanh, cũng trở nên lanh lợi hơn rồi!"
Nguyên Hoài liếc xéo ta một cái, đưa d.a.o mổ heo cho ta.
"Cứ lo làm tốt việc mổ heo của nàng đi, chuyện g.i.ế.c người, đừng có nhúng tay vào."
....................
Lưỡi đao cải cách thứ hai của Nguyên Hoài, nhắm thẳng vào phủ công chúa.
Hắn nói, thuế má của dân không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, đem tất cả tình nhân của công chúa đi sung quân, và tuyên bố, công chúa tuyển một người, hắn sẽ bắt một người.
Nhìn thấy những tình nhân được nuông chiều bằng sơn hào hải vị trở nên đầu bù tóc rối, tay đầy chai sạn, công chúa không chịu nổi nữa.
Mười mấy cỗ xe ngựa chở đồ đạc của nàng long trọng tiến vào doanh trại.
Công chúa nằm xuống giường của Nguyên Hoài, không chịu đi.
"Đã không cho bổn cung chơi với tình nhân, vậy thì bổn cung đành đến chơi với tướng quân vậy."
Nguyên Hoài cũng không đôi co với nàng, cuộn chăn màn, chuyển đến phòng bếp.
Ban đầu, ta không đồng ý.
"Ta là một nữ nhi, tuy không còn trẻ trung, nhưng cũng đang độ xuân sắc, vẫn còn phong vận.
Sao có thể ngủ cùng ngài?"
Nguyên Hoài đang trải chăn: "Nàng cứ đi hỏi khắp doanh trại xem, ai mà không biết quân doanh chúng ta có ba loại người, nam nhân, nữ nhân, và Tam Nương mổ heo."
Hơn nữa, nếu không đến đây, nàng định để ta, một tướng quân, đi ngủ chuồng ngựa à?"
Đêm ấy, ta ngủ phòng trong, Nguyên Hoài ngủ phòng ngoài.
Cách một cánh cửa, mỗi người khóa chặt cửa bên mình.
Rõ là chẳng ai tin ai.
Ban ngày mổ heo mệt rã rời, ta vừa ngả đầu đã ngủ say.