Làm Dâu Nhà Họ Trịnh

Chương 18



“Chúng ta quay lại với nhau đi.”

“Mộng Thanh, anh nhớ em lắm.”

Mộng Thanh: “?”

“Trịnh Nhược Quân, anh bị thần kinh à?”

Trịnh Nhược Quân cũng không bất ngờ gì với thái độ của cô. Hắn cười khẽ, đáp: “Mộng Thanh, em chơi đủ chưa? Về bên anh đi.”

“Không thằng đàn ông nào tốt hơn anh. Vì anh yêu em nên mới chờ em đến hai năm, nếu là thằng đàn ông khác, e rằng đã đá em từ lâu rồi.”

Nhìn thấy gương mặt điển trai phóng đại của Trịnh Nhược Quân ở trước mặt mình, Mộng Thanh chỉ cảm thấy kinh tởm. Cô muốn lùi về phía sau nhưng đã bị cửa chặn lại.

“Tôi đã nói với anh khi gặp tôi là phải đánh răng mà? Sao vậy, bộ Chúc Mỹ Mỹ không nhắc anh vệ sinh răng miệng thường xuyên à?”

“Lâu nay không gặp, miệng lưỡi em vẫn sắc bén nhỉ?” Trịnh Nhược Quân chẳng mảy may trước lời châm biếm của Mộng Thanh. Hắn còn vô sỉ đáp lại: “Có vệ sinh hay không thì em kiểm tra là biết chứ gì? Lại đây, hôn anh một cái, như cách em đã từng.”

“Trịnh Nhược Quân, chúng ta đã chia tay rồi. Tôi không có hứng thú đùa giỡn với anh, anh mau nói cho tôi biết anh đã nói gì với mẹ con Chúc Mỹ Mỹ mà họ lại ba lần bốn lượt tìm đến tôi?”



Mộng Thanh trong tư thế phòng thủ, chuẩn bị sút vào người Trịnh Nhược Quân bất kì lúc nào. Cô cứ như một con mèo con giơ nanh vuốt trước mặt người khác, ngoài việc làm người khác cảm thấy buồn cười ra thì chẳng có chút uy hiếp nào.

“Em quan tâm lắm à?”

Trịnh Nhược Quân vén một bên tóc Mộng Thanh lên, đôi mắt hắn phản chiếu hình ảnh của cô, mày hơi nhíu lại: “Nhưng anh lại không muốn nói cho em biết.”

Mộng Thanh vừa mới bị Trương Ái Liên chọc tức xong nên tâm trạng không tốt, bây giờ lại gặp phải một Trịnh Nhược Quân cợt nhả đã khiến cho tâm trạng cô bốc hỏa đến đỉnh điểm. Cô vung tay, tát mạnh vào mặt của hắn một cái tát thật kêu. Còn chưa hả giận, cô còn chỉ vào mặt hắn để buông lời: “Thằng k.hốn, tôi không phải con nít mà ở đây để anh đùa giỡn. Nếu anh không muốn nói chuyện tử tế thì tôi đi về.” Cô quay mặt sang một bên, chạm vào tay nắm cửa muốn vặn nhưng lại chẳng thể. Thử đi thử lại vài lần cũng không có dấu hiệu lung lay. Mộng Thanh nghiến răng ken két, đáp: “Trịnh Nhược Quân, anh muốn làm gì?”

Trịnh Nhược Quân chạm tay mình vào bàn tay đang nắm tay nắm cửa của Mộng Thanh, ngón cái hắn vân vê những ngón tay cô, hắn thổi một luồng khí vào lỗ tai cô, như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Mộng Thanh, em vẫn còn giận anh về chuyện kia à? Anh chỉ ngủ với cô ta thôi chứ chẳng có tình cảm gì cả. Dù gì anh cũng đã đá cô ta rồi, em quay về với anh được không?”

Tay còn lại của Trịnh Nhược Quân bắt lấy eo Mộng Thanh, đầu ngón tay cách một lớp áo mân mê da thịt cô. Bất chấp sự vùng vẫy của Mộng Thanh, hắn cụp mắt: “Nếu em cảm thấy giận anh vì anh không ngủ với em mà đi ngủ với cô ta thì không sao, chỉ cần em cho phép, anh sẽ làm tình với em ngay lúc này. Dù gì hai ta cũng yêu nhau hai năm, anh cũng chẳng để em thiệt thòi gì, chẳng lẽ chút đòi hỏi của anh em cũng không thể đồng ý?”

“Trịnh Nhược Quân, đây là công ty, anh đừng có quá đáng. Anh mà dám động đến tôi cẩn thận tôi la lên đó.”

“Em thử la lên xem?”

“Đm, thằng đ.iên này.” Mộng Thanh giơ tay, muốn tát mạnh vào mặt hắn ta nhưng tay đã bị tóm lại. Trịnh Nhược Quân cấm lấy bàn tay cô, ngậm lấy một ngón tay, tiếp tục động tác sờ soạng dưới thân: “Em nên để dành sức kêu lên thì hơn, đừng vùng vẫy làm gì.”

“Ngoan một chút, quay lại với anh.”