Dưới hàng trăm ánh mắt nhìn cô, những đôi mắt ấy..."có tò mò, có ngưỡng mộ và cũng có khinh bỉ".
'Bà có nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia không ?'
'Cô gái nào ?'
'Đấy, cô gái mặc áo bà ba màu vàng đấy, cô ta là con dâu mới của Phú Hộ Cần đấy'.
//Bà nói thế nào ấy chứ, nhà Phú Hộ Cần chỉ còn lại hai cậu nhóc, bà hai vẫn thường dẫn hai cậu ấy dạo chợ làng...haiz, mũi vẫn còn lòng thòng thì lấy vợ gì chứ !
//Mợ cả nhà Phú Hộ đấy bà.
Sao chứ ?
'Ừ, thì được đưa về âm hôn đấy !'
'Ồ, thì ra là góa phụ à ?"
//Đừng đến gần cô ta, kẻo lại chuốc lấy xui xẻo đấy !
Bao nhiêu ánh mắt cứ soi mói Nhược Linh, cùng những lời xì xầm vô cùng khó nghe khiến cô cảm thấy trong lòng khó chịu.
Nhược Linh cúi mặt đi về phía trước, mắt cô tình cờ bắt gặp quầy hàng có rất nhiều lược chải tóc, cô dừng chân...mắt liếc nhìn vào những chiếc lược được bày bán đẹp mắt, chúng đủ các loại màu sắc sặc sỡ.
Giọng ôn hòa của ông lão bán lược khẽ mời mọc 'Cô gái có muốn mua cho mình một chiếc lược chải tóc không ?'
Nhược Linh chầm chậm bước đến, cô đưa tay vuốt nhẹ lên một chiếc lược có màu xanh ngọc bích.
'Cô gái có thích nó không ?'
- Dạ, cháu rất thích ạ !
'Vậy cô hãy mua nó đi !'
- Lão bán bao nhiêu ạ ?
'Một quan tiền !'
Nhược Linh nhíu mày, cô cảm thấy khó hiểu nên dịu dàng hỏi "Thưa ông, chiếc lược rất đẹp sao ông lại bán rẻ đến thế chứ ạ ?"
'Vì với ta thì nó chả có tác dụng gì cả'
Nhược Linh lấy ra một quan tiền và hai tay đưa đến cho ông lão.
- Thưa ông, cháu mua chiếc lược này !
Ông lão nhận lấy quan tiền và cười ha hả "này cô bé !"
- Dạ !
'Ta sẽ tiết lộ với cô một bí mật"
- Là gì ạ ?
'Chiếc lược này rất thần kỳ, mỗi khi cô cảm thấy nhớ đến người trong lòng mình thì cô mang chiếc lược này đến trước gương vừa chải vừa nhìn vào gương và gọi tên người trong lòng mình một nghìn lần, thì người ấy sẽ xuất hiện ngay bên cạnh cô'.
Nhược Linh ngỡ ngàng "Lão...lão nói thật chứ ?"
Ông lão vuốt râu "ta già đến thế này rồi, còn phải đi lừa một cô nhóc sao ?"
- Dạ, cháu không có ý đó đâu ạ !
Ông lão đột nhiên biến mất, quầy hàng cũng biến mất, giống như chưa từng tồn tại.
Bên tai Nhược Linh chỉ còn lại văng vẳng tiếng cười của ông lão.
Nhược Linh nắm chặt chiếc lược trên tay rồi lặng lẽ trở về nhà...
Vừa về đến cổng, đã thấy Phú Hộ Cần đứng đấy từ trước.
Nhược Linh chợt thấy có chút lúng túng và chút lo sợ...
- Cha...
"Đi đâu mới về ?"
- Dạ, con đi dạo quanh chợ làng.
"Có vui không ?"
Nghe Phú Hộ Cần hỏi có vui không thì Nhược Linh cúi mặt lủi thủi trở về phòng. Cô làm sao mà vui cho được, khi miệng đời cay độc biết bao nhiêu.
Phú Hộ Cần lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Nhược Linh. Sau đó thì lớn tiếng gọi người hầu.
'Thưa ông, cho gọi con'
"Ngươi ra chợ làng thám thính, xem hôm nay mợ cả đã xảy ra chuyện gì !"
'Dạ, con đi ngay đây thưa ông'
………
Từ lúc trở về sau buổi chợ làng, Nhược Linh luôn ngồi nhìn chằm chằm vào chiếc lược...
- Chiếc lược này có thể gọi được người trong lòng mình xuất hiện thật sao ?
Cô tỏ ra sầu não, ngồi chống tay lên cằm. Nhưng người trong lòng mình là ai ?
Nhược Linh nhẹ nhàng đặt chiếc lược lên bàn.
Đêm cũng đã về khuya, cảnh vật bên ngoài vô cùng tĩnh lặng. Bóng đêm đen bao trùm cả không gian rộng lớn, khu vườn sau hiện qua ô cửa sổ lại vô cùng tịch liêu.
Nhược Linh bước chậm rãi đến bên cạnh cửa sổ, mắt nhìn đăm đăm về phía hồ nước nhỏ. Đêm nay trăng không đến, trên bầu trời chỉ lấp lánh muôn vạn ánh sao.
Nhược Linh đứng tựa khung cửa sổ nhìn ra vườn thật lâu, lòng như mong đợi điều gì đó, hay là đang đợi ai đó...cảm thấy rất trống vắng.
Cốc...cốc...
Nghe tiếng gõ cửa, Nhược Linh liền ra mở cửa !
Cô không khỏi ngạc nhiên "Cha, sao giờ này cha vẫn chưa ngủ ?"
"Ta không ngủ được nên ra vườn dạo mát, thấy phòng Nhược Linh còn sáng đèn nên ta ghé vào xem sao".
- Dạ, con cũng đang định tắt đèn đi ngủ đây ạ !
"Ừm, ngủ ngon !"
- Cha ngủ ngon.
Phú Hộ Cần xoay bước rời đi...
Nhược Linh ngồi xuống ghế rồi khẽ thở dài, lòng phiền não vô biên "đêm nay trăng không lên, anh ấy không thể đến !"
Nhược Linh nhìn mình qua gương, nhìn thật lâu. Sau đó cô quyết định cầm chiếc lược lên chải tóc để thử xem chiếc lược này có thật sự thần kỳ như lời ông lão đã nói hay không.
Từng lược từng lực một rơi xuống mái tóc bồng bềnh như mây mùa thu, miệng cô thì thầm gọi tên ai đó.
Một lược rồi đến hai lược, một trăm lược rồi đến hai trăm lược, cô cứ chải như thế cho đến lược thứ một nghìn.
"Nhược Linh !"
Lúc này mắt Nhược Linh đã đọng hơi nước, cô ngoáy đầu nhìn về phía sau...thân ảnh cao to anh tuấn của Gia Thành đang đứng nhìn cô.
- Gia Thành, là anh thật sao ?
"Đúng vậy, là anh đến thăm em đây mà Nhược Linh !"
Gia Thành dang rộng vòng tay ôm lấy Nhược Linh, anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.