Nhược Linh vừa mở cửa ra đã thấy trước cửa phòng mình chất đầy gấm vóc lụa là, và mâm vàng bạc châu báu đang được gia đinh bưng trên tay.
'Thưa mợ cả, ông bảo em mang đến cho mợ'
- Tất cả những thứ này sao ?
'Dạ đúng rồi mợ !'
Lộc cộc...
Từ phía cuối hành lang vọng lại tiếng guốc gỗ khua xuống mặt sàn. Nhược Linh ngoáy nhìn...
'Mợ cả !'
- Chào dì hai !
'Mới sáng sớm đã nhộn nhịp đến thế này rồi à ?'
'Chào bà hai'
Bà hai nhìn chằm chằm vào đống gấm vóc thì nhíu mày, bà không ngờ rằng Phú Hộ Cần lại tặng cho Nhược Linh nhiều loại vải đẹp đến như vậy. Lại còn mâm vàng bạc được gia đinh bưng trên tay.
'Mợ cả thật có phúc'
Nhược Linh không lên tiếng, cô chỉ mỉm cười rồi ra lệnh cho gia đinh mang vào phòng.
Bà hai nhìn thấy sợi dây chuyền mặt Phật ngọc trên cổ Nhược Linh, đó là loại ngọc bích Biện Hòa từ thời vua Lệ Vương. Bà hai từ nhỏ đã sống trong cảnh vàng son, có loại trang sức hay vàng bạc đá quý, ngọc ngà nào mà bà chưa gặp qua. Ngọc bích Biện Hòa là loại ngọc quý nhất thế gian, mua được mảnh ngọc to như mặt dây chuyền trên cổ Nhược Linh thì chắc cũng phải tốn đến hàng vạn lượng vàng ròng.
Bà hai lại tiếp tục soi vào mâm vàng bạc châu báu trước mặt, có chiếc vòng được làm bằng ngọc Lam Điền. Chỉ cần hai món đồ này thôi cũng đủ cho người ta không cần phải lao động, có thể ngồi chơi và hưởng thụ ba đời.
Bà hai cười lạnh "đúng là người cha chồng hào phóng !"
Nhược Linh bỏ qua những cảm xúc trên mặt bà hai, cô khẽ lên tiếng "Mời dì hai vào trong uống tách trà".
'Không cần, tôi đang bận !'
- Vậy dì hai đi thong thả.
Bà hai mang theo cả ngọn lửa căm hờn rời đi...
Nhược Linh nhìn lại những món lễ vật rồi thở dài "haiz, sớm muộn gì thì mình cũng sẽ trở thành oan hồn dưới đao của bà hai cho mà xem".
Phú Hộ Cần cũng vừa đến phòng Nhược Linh, thấy cô nhìn chằm chằm vào đống lễ vật thì khẽ hỏi "Có thích không ?"
- Dạ còn rất thích...Con cảm ơn cha, nhưng chỗ này nhiều lắm, hay là chia cho dì hai dì ba với ạ !
"Không cần, ta đã cho họ rất nhiều rồi"
- Dạ !
Phú Hộ Cần cầm lấy chiếc vòng tay trên mâm và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Nhược Linh rồi đeo vào giúp cô.
Nhược Linh giật mình, muốn rụt tay lại nhưng không còn cơ hội !
Phú Hộ Cần khẽ bảo "chiếc vòng kia không đẹp, tháo nó xuống đi".
Nhược Linh ngỡ ngàng "Dạ, dạ không được ạ !"
Ý Phú Hộ Cần là bảo Nhược Linh tháo chiếc vòng ngọc bích mà Gia Thành đã hoá thành.
"Tại sao ?"
- Dạ thưa cha, đây là chiếc vòng kỷ niệm, con tuyệt đối sẽ không bao giờ tháo bỏ đâu ạ !
Một tia không vui chạy qua tim Phú Hộ Cần, tuy ông không biết chiếc vòng ấy từ đâu ra và cũng không biết ai đã tặng cho Nhược Linh, nhưng chỉ cần nhìn thấy chiếc vòng là ông cảm thấy rất khó chịu. Thậm chí là ông rất ghét chiếc vòng ấy.
Phú Hộ Cần buồn bực rời đi, mang theo cả một tâm trạng nặng nề !
'Lão gia !'
Bà hai đang đi đến từ phía đối diện, thấy Phú Hộ Cần nên nhanh miệng gọi.
"Có chuyện gì ?"
Bà hai cười tươi "mấy hôm nay không thấy ông nên tôi không yên tâm !"
"Gần đây tôi bận !"
Bà hai nhanh chân bước đến bên cạnh Phú Hộ Cần và ôm chặt cánh tay của ông "đã lâu lắm rồi ông không ghé phòng tôi".
Phú Hộ Cần chau mày, ông cũng không hiểu vì sao gần đây ông rất ghét bị người khác chạm vào cơ thể, đặc biệt là cái tiếp xúc như kiểu bà hai. Ông rụt tay lại rồi lạnh lùng lên tiếng "tôi có việc nên phải rời khỏi nhà !"
Phú Hộ Cần đi thẳng về phía nhà chính rồi khuất sau tấm cửa gỗ !
Mỹ Diện đang đứng nép sau song cửa gần đó, cô lỡ vô tình nhìn thấy Phú Hộ Cần và bà hai đang trò chuyện nên không muốn lộ diện, sợ làm phiền đến sự riêng tư của họ. Giờ họ đều đi xa nên cô mới bước ra, mắt Mỹ Diện thoáng buồn "trái tim lão gia trước giờ vẫn cứ lạnh lùng với tất cả mọi người".
…………
Gia Thành cũng không xuất hiện, Nhược Linh cảm thấy rất nhớ Gia Thành, nhớ nhất là nụ cười rạng rỡ của anh, mỗi lần nhìn thấy anh cười là như sưởi ấm hồn cô trong suốt mùa đông băng giá.
Nhược Linh đi đến bên cạnh cửa sổ đứng nhìn ra vườn sau, mặt trời chiều đã ngã bóng.
Khi những tia nắng mặt trời mỏng manh cuối cùng rơi xuống những khóm hoa, hoàng hôn ánh lên màu cam mỏng tanh, nó như đại diện cho nỗi buồn của sự chia ly và sự kết thúc tất cả mọi thứ. Tâm hồn của Nhược Linh càng thêm cô quạnh, cô cũng không biết mình và Gia Thành rồi sẽ đến đâu.
Hoàng hôn buông xuống cũng là lúc Nhược Linh sống thật với chính mình nhất, cô đã cảm nhận được niềm đau và nỗi buồn của mình như thế nào qua một ngày dài đăng đẳng.
Tâm trạng Nhược Linh buồn rười rượi, trong lúc này đây cô cần nhất một bờ vai rắn chắc để tựa đầu.
Két...
Nhược Linh nghe tiếng mở cửa thì quay đầu lại được, thấy Phú Hộ Cần đang đứng nhìn cô, ánh mắt của ông cũng đượm buồn, ông như đang có điều gì đó rất phiền não.