Nam Bùi cúi nhìn di động, tin nhắn vừa nhảy ra khiến cậu cảm thấy có chút khó thở.
Sao cứ phải nhằm đúng lúc này mà tới chứ?!
Đoạn Hành thấy vẻ mặt cậu kì quái, tầm mắt rơi lên di động trong tay cậu, chân mày nhíu lại khẽ đến không thể phát hiện, hỏi, "Sao thế?"
Ngón tay Nam Bùi siết chặt, không dấu vết giấu di động ra sau người, nhét vào túi quần.
Lúc cả hai tay đều đang ở sau lưng, cậu dùng tay phải nhanh chóng cởi đồng hồ đeo trên cổ tay trai ra, lẳng lặng đặt lên cái ghế phía sau.
Tiếp đó, cậu lắc lắc đầu nói, "Không có gì."
Cậu không thể từ chối đề nghị tiễn mình của Đoạn Hành được.
Như vậy sẽ phá vỡ thiết lập nhân vật.
Vì vậy, Nam Bùi cố nén căng thẳng trong lòng, bày ra một nụ cười, "Đi thôi, Tiểu Đoạn."
Biểu hiện của cậu rất bình thường, như thể vẻ mặt kì lạ vừa rồi chỉ là lỗi giác của Đoạn Hành vậy.
Hai người cùng rời khỏi phòng huấn luyện, Nam Bùi cố tình tìm chủ đề, "Tiểu Đoạn, hôm nay em chơi đỉnh thật đấy."
Đoạn Hành không tỏ vẻ gì.
"Tuy vòng đấu tới rất khó khăn..." Nam Bùi khẽ cong khóe môi với cậu ta, "Nhưng với trạng thái bây giờ của em, chỉ cần chăm chỉ luyện tập, cũng không phải không có cơ hội lên hạng."
Cậu đang muốn chuyển dời lực chú ý của Đoạn Hành.
Quả nhiên, Đoạn Hành nhíu mày nói, "Có cơ hội? Tôi nói rồi, TKT nhất định sẽ lên hạng."
Chỉ mới nói vài câu, hai người đã ra đến bên ngoài phòng huấn luyện.
"Tiểu Đoạn, tự tin là tốt, tôi cũng hy vọng trận đấu lần này sẽ không gặp bất trắc gì." Nam Bùi cụp mắt, nhẹ giọng giải thích, "Nhưng em cũng đừng nên khinh địch, nhé?"
Đoạn Hành nhìn về phía Nam Bùi, giọng điệu có chút khó chịu hỏi, "Anh không có lòng tin vào tôi vậy à?"
Đoạn Hành rất muốn chứng minh thực lực của mình trước mặt Nam Bùi, thế nên hôm nay lúc chơi game mới nỗ lực thể hiện như thế.
Nhưng Nam Bùi lại vẫn không tin tưởng TKT có thể lên hạng.
Điều này khiến tâm tình Đoạn Hành trở nên rất tệ.
Hai người còn cách cửa câu lạc bộ một đoạn nữa.
Cánh cửa lúc này còn đang khép.
Thông qua khe cửa, Nam Bùi trông thấy một chiếc xe thể thao đen óng ---- là xe của Tống Cảnh Sâm.
Giây tiếp theo, cửa xe bị người đẩy mở.
Một cặp chân dài từ trong xe bước ra, có vẻ Tống Cảnh Sâm đã đợi tới mất kiên nhẫn rồi.
Nam Bùi vội vàng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Đoạn Hành lúc này đang tập trung hết sự chú ý trên người mình, nói, "Tiểu Đoạn, tôi tin tưởng em mà, có em ở đây, chiến đội TKT chắc chắn sẽ có thể lên hạng."
Đoạn Hành nhận được khẳng định của Nam Bùi, tâm tình mới tốt lên đôi chút.
Lúc này, Nam Bùi đột nhiên nâng tay lên, nhìn cổ tay trống không của mình, sau đó bày ra vẻ mặt bừng tỉnh, nói với Đoạn Hành, "Tiểu Đoạn, vừa nãy chỉ mải nói chuyện với em, không cẩn thận bỏ quên đồng hồ trong phòng huấn luyện mất rồi."
Đoạn Hành nghe vậy, chân mày nhíu chặt, giọng điệu có chút ghét bỏ, "Sao anh cứ quên này quên nọ suốt thế?"
Lần trước, Nam Bùi vội rời khỏi câu lạc bộ, cũng bỏ quên đồng hồ trong phòng.
Lúc Đoạn Hành cầm đồng hồ ra đến cửa, Nam Bùi đã lái xe chạy được một quãng xa rồi.
Ký ức về chuyện này vẫn còn mới mẻ trong đầu Đoạn Hành.
Lần này cậu thế mà lại bỏ quên đồng hồ trong phòng huấn luyện.
Trước đó vì tò mò, Đoạn Hành đã từng tra thử giá chiếc đồng hồ ấy ---- ít nhất cũng lên tới chín con số.
Một cái đồng hồ đắt như thế mà Nam Bùi cũng vứt lung tung được à?
"Tiểu Đoạn, em lấy giúp tôi được không..." Nam Bùi bày ra vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng van nài, "Tôi đang vội, tối nay có cái hẹn bàn chuyện làm ăn, nên phải vào gara lấy xe ra trước."
Lực chú ý của Đoạn Hành nãy giờ vẫn luôn ở trên người Nam Bùi, không phát hiện bóng người ngoài cửa.
Cậu ta mím mím môi, giọng điệu ngạo mạn nói, "Lần cuối lấy giúp anh đấy nhé."
Nam Bùi vội vàng bày ra ánh mắt cảm kích, "Tiểu Đoạn, cảm ơn em......"
Trên mặt Đoạn Hành không có biểu cảm gì, nhưng vẫn dứt khoát quay người, trở lại phòng huấn luyện.
Nam Bùi vừa nhấc chân ra cửa vừa nhìn về phía Đoạn Hành.
Thấy bóng lưng Đoạn Hành khuất sau ngã rẽ, Nam Bùi mới buông tâm, cắm đầu cắm cổ chạy ra ngoài cửa.
Cậu phải lập tức rời khỏi đây!
Nhưng mà, vừa mới quay đầu, cậu đã tông thẳng vào một lồng ngực vững chắc, nóng ấm.
Nửa phút trước, vì không đợi được tin nhắn trả lời của Nam Bùi, Tống Cảnh Sâm mất kiên nhẫn, nên đã xuống xe chờ.
Xuyên qua khe cửa, Tống Cảnh Sâm trông thấy Nam Bùi đang nói gì đó với người bên cạnh. Nhưng khe cửa quá hẹp, hắn không thấy được người nói chuyện với Nam Bùi là ai, nghĩ chắc hẳn là nhân viên công tác trong câu lạc bộ.
Thấy Nam Bùi mãi vẫn không đi ra ngoài, Tống Cảnh Sâm càng lúc càng cáu kỉnh, dứt khoát bước từng bước dài vào câu lạc bộ.
Vừa đi qua cửa hắn đã trông thấy Nam Bùi đang chậm chạp nhích tới, vừa nhích còn vừa quay đầu nhìn lại, hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của mình.
Tống Cảnh Sâm dừng bước, nhìn theo động tác của Nam Bùi, đáy mắt xẹt qua một tia khó hiểu ---- Cậu ta đang làm cái gì vậy?
Đợi Nam Bùi nhích tới trước mặt Tống Cảnh Sâm, cậu đột nhiên quay đầu lại, tăng nhanh tốc độ, sau đó tông thật mạnh vào ngực Tống Cảnh Sâm.
Tống Cảnh Sâm bị Nam Bùi tông mạnh, vô thức lui về sau một bước, vươn tay đỡ lấy eo Nam Bùi.
Nam Bùi và Tống Cảnh Sâm đồng thời ngây người.
Nam Bùi không ngờ Tống Cảnh Sâm lại đi vào câu lạc bộ nhanh như thế.
Tống Cảnh Sâm thấy ánh mắt ngơ ngác của Nam Bùi cùng tư thế thân mật của hai người, nhịp tim bắt đầu tăng tốc.
Tình cảnh lúc này, giống hệt ngày đó Nam Bùi cứu hắn trước mũi xe ô tô, khiến Tống Cảnh Sâm không biết làm thế nào, nhiệt độ cơ thể cũng từng chút tăng lên.
Một cảm giác khó gọi tên nào đó từ ngực hắn nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.
Bên kia, trong phòng huấn luyện.
Đoạn Hành đã tìm thấy chiếc đồng hồ Nam Bùi bỏ quên.