Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

Chương 85: Phiên ngoại



Chuyện từng khiến Nam Bùi hối hận nhất chính là ra nước ngoài du học. Bởi vì quyết định này quá mức xúc động, dẫn tới cuộc sống trắc trở, phải đối diện với đủ loại vấn đề sau khi xuất ngoại của cậu.

Nhà họ Nam tuy là gia đình giàu có, nhưng Lý Nhã và Nam Thành Thước trong phương diện nuôi dạy con cái chưa từng nuông chiều, luôn dặn dò Nam Bùi gặp phải vấn đề gì ở trường cũng đều phải dựa vào chính năng lực của mình để giải quyết.

Nam Thành Thước còn nói, “Nếu thật sự không được, thì nhờ thằng nhóc nhà họ Hoắc kia giúp ấy.”

Vì thế, Nam Bùi kinh ngạc phát hiện, người quen thuộc với mình nhất ở nước ngoài vậy mà lại là Hoắc Nghiêu.

Hoắc Nghiêu là ai? Là người Nam Bùi ghét nhất từ nhỏ tới giờ, không phải một những những, mà là nhất.

Cùng là con trai một trong gia đình giàu có, nhà họ Hoắc còn dã man hơn nhà họ Nam, họ dùng phương pháp tạo áp lực cao để nuôi dạy con cái, nghiêm khắc cực kỳ.

Nam Bùi từng nghe kể, từ năm sáu tuổi, ngày nào Hoắc Nghiêu cũng phải học tập tới mười giờ tối.

So ra thì ba mẹ Nam Bùi còn nhẹ nhàng chán, không ép buộc cậu tàn nhẫn đến vậy.

Phương pháp giáo dục khác biệt, cộng thêm thiên phú của bản thân Hoắc Nghiêu, dẫn tới cuộc sống của hai người tuy quỹ đạo xêm xêm, nhưng lại khác biệt một trời một vực.

Từ tiểu học, hai người đều học ở ngôi trường tốt nhất trong nước, Hoắc Nghiêu lớn hơn Nam Bùi hai khóa.

Tuy thành tích của Nam Bùi không phải top đầu, nhưng đức trí thể mỹ đều không tệ, đặc biệt EQ cực kỳ cao, rất dễ được lòng các giáo viên.

Còn Hoắc Nghiêu, sự tồn tại của người này tựa như một BUG vậy, ngoài trừ ngữ văn, hầu như môn học nào cũng đạt điểm tối đa, lại còn góp mặt trong đủ loại cuộc thi, thế nên tuy không thích nói cười, vẫn được vô số người xem như nam thần.

Hai người luận về tướng mạo, năng lực, gia thế đều thuộc hàng top, đương nhiên không tránh khỏi bị đặt lên bàn cân so sánh.

Từ nhỏ tới lớn, người xung quanh luôn đem Nam Bùi và Hoắc Nghiêu ra so bì, hồi đi học so sánh nhiều nhất dĩ nhiên là thành tích, Nam Bùi đương nhiên không thể bằng tên cuồng học tập như Hoắc Nghiêu được, khen ngợi Hoắc Nghiêu nhận được vì thế cũng nhiều hơn.

Cộng thêm Hoắc Nghiêu là đàn anh của Nam Bùi nữa, đám bạn học xung quanh cậu ai ai cũng đều sùng bài anh lớp trên Hoắc Nghiêu hết.

Vì điều này mà Nam Bùi luôn có cảm giác mình phải sống dưới cái bóng của Hoắc Nghiêu —- cho dù sự thật không phải như thế.

Lỗi giác ấy còn từng khiến Nam Bùi muốn chuyển trường, có điều ba mẹ cậu lại cảm thấy có một đối tượng để đem ra so sánh là chuyện tốt. Thành ra Nam Bùi liền là đàn em của Hoắc Nghiêu mười mấy năm trời.

Hai người tuy quen biết nhau, từng cùng tham gia rất nhiều bữa tiệc rượu, buổi bán đấu giá, nhưng lúc gặp ở trường, Nam Bùi chưa từng chủ động chào hỏi Hoắc Nghiêu.

Bản chất Nam Bùi là người hiếu thắng, cậu cảm thấy Hoắc Nghiêu chẳng qua chỉ là hơn mình vài tuổi thôi, chẳng có gì đáng kể hết.

Hơn nữa ngày nào anh ta cũng chường cái bản mặt khó coi ấy ra, càng khiến Nam Bùi thêm chán ghét —- có gì hay không biết nữa.

Vì thế, khi biết người quen thuộc với mình nhất khi ra nước ngoài du học là Hoắc Nghiêu, hai mắt Nam Bùi nhất thời tối sầm.

Nam Bùi thề, mình tuyệt đối sẽ không nhờ vả gì Hoắc Nghiêu hết.

Thế nhưng ngày đầu tiên tới nơi, thời điểm đi tới trước căn biệt thự mình thuê chung gõ cửa, cậu lại kinh ngạc phát hiện —-

Bạn cùng nhà của mình vậy mà lại là Hoắc Nghiêu!

“Sao anh lại ở đây?!” Nam Bùi nhìn chằm chằm Hoắc Nghiêu, khó chịu hỏi, “Tôi nhỡ rõ ràng người thuê chung với mình là một người bản địa mà??”

“Người đó là bạn của tôi.” Hoắc Nghiêu nhàn nhạt đáp, “Cậu ấy chỉ giúp tôi tìm phòng thuê thôi.”

Hoắc Nghiêu vẫn là cái bản mặt lạnh như tiền đó, tuy đẹp trai đấy nhưng lại khiến Nam Bùi không có lấy một chút ý muốn giao tiếp nào.

Có điều đang ở nơi đất khách quê người, thế nên Nam Bùi cảm thấy Hoắc Nghiêu thoạt nhìn có thêm vài phần thân thiết, không còn đáng ghét như vậy nữa.

Hai người cứ thế trở thành bạn cùng nhà.

Ngày thường, bọn họ giống như hồi còn ở trong nước, gần như không có giao lưu gì.

Hoắc Nghiêu lạnh nhạt, Nam Bùi không muốn chủ động bắt chuyện, thời gian nghỉ ngơi của hai người lại khác nhau, dù chung một mái nhà cũng chẳng mấy khi đụng mặt.

Mãi cho đến một ngày, Nam Bùi đi tụ tập về, uống chút rượu lại nhiễm gió lạnh, trực tiếp đổ bệnh.

Tuy đã uống thuốc rồi, nhưng cậu vẫn còn rất khó chịu.

Tối muộn về nhà, Nam Bùi gần như mất hết sức lực, ngã người lên sô pha.

Trong lúc ý thức mơ hồ, có người rót cho cậu cốc nước, lại đút cậu uống thuốc.

Khổ sở vì say rượu cộng thêm cảm mạo, Nam Bùi không còn hơi sức phân biệt người kia là ai nữa.

Hôm sau tỉnh lại, cậu xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, vào bếp kiếm chút đồ để ăn, lại phát hiện một tờ giấy dán trên cửa tủ lạnh: [Trong lò vi sóng có đồ ăn đấy, làm nóng chút là được.]

Nét chữ rồng bay phượng múa, cứng cáp có lực, vừa nhìn liền biết là chữ của Hoắc Nghiêu.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi thuê chung nhà Nam Bùi và Hoắc Nghiêu giao lưu với nhau.

Cậu mở lò vi sóng ra, quả nhiên trông thấy một bát mì, nhìn không giống như Hoắc Nghiêu tự làm, mà giống gọi bên ngoài về hơn.

Kỳ thực Nam Bùi biết Hoắc Nghiêu không biết nấu cơm, bởi vì cậu thường xuyên trông thấy hộp đồ ăn ngoài trong thùng rác nhà bếp.

Kể từ ngày đó, quan hệ của hai người đã có chút thay đổi nho nhỏ.

Tuy ngoài mặt vẫn không nói chuyện với nhau, nhưng để báo đáp Hoắc Nghiêu, Nam Bùi đã quyết định phải làm gì đó cho anh.

Cậu biết nấu cơm, vì thế, sau khi nắm được lịch trình của Hoắc Nghiêu, cậu đã làm bữa sáng, bữa tối cho anh vài lần, dùng cách để lại giấy nhắn để báo cho anh biết.

[Hôm nay làm gà rán, ăn không hết nên để lại cho anh đó.]

[Tôi làm ít bánh ngọt nhỏ, ăn không hết để lâu sợ hỏng mất, anh ăn giúp tôi một chút nhé.]

[Lâu lắm không ăn mì vằn thắn rồi, tôi nấu cho anh một bát đấy.]

Những tờ giấy note thế này, Nam Bùi đã dán không ít trên cửa tủ lạnh.

Nhưng Hoắc Nghiêu lại chẳng có chút phản ứng nào, mỗi lần đều chỉ để lại hai chữ ‘cảm ơn’ dưới tờ giấy nhắn của Nam Bùi thôi.

Trừ hai chữ đó ra, không còn gì khác nữa.

Dần dà, Nam Bùi cảm thấy mất hứng, liền không tiếp tục để lại giấy nhắn nữa.

“Hoắc Nghiêu khó hầu hạ thật đấy, nấu cơm cho anh ta mà anh ta lại vẫn lạnh nhạt như thế.” Đây là một lần Nam Bùi gọi điện cho ba mẹ đã mở miệng oán trách.

Cậu cảm thấy mình và Hoắc Nghiêu căn bản không cách nào chung sống với nhau được, chỉ hy vọng mình hoặc Hoắc Nghiêu sớm ngày tốt nghiệp thôi.

Gần tới cuối kì, hai người đều trở nên bận rộn, phương thức giao lưu qua giấy note ngưng lại, hai người lại quay trở về trạng thái lạnh nhạt lúc đầu.

Hôm ấy, Nam Bùi có một môn tự chọn thuộc chuyên ngành nghệ thuật, bài tập về nhà giáo viên giao cho họ là vẽ một bức chân dung.

Nam Bùi cũng từng học vẽ rồi, thế nên tuy học ngành tài chính, nhưng đề bài này với cậu mà nói cũng chẳng phải chuyện gì khó.

Có điều, người bạn hẹn cùng cậu làm mẫu cho nhau vẽ lại vì có chuyện đột xuất mà cho cậu leo cây.

Nam Bùi đang ôm tập giấy vẽ muốn ra ngoài, nhận được tin nhắn liền có chút phiền não.

Các bạn học khác cuối tuần đều ra ngoài chơi cả, cậu ngại không muốn nhờ vả họ, phải làm sao đây, lẽ nào phải ra đường bỏ tiền mời một người về làm mẫu cho mình vẽ?

Đúng lúc này, Hoắc Nghiêu từ phòng mình bước ra, trên người mặc áo sơ mi trắng, vai đeo cặp sách, có vẻ chuẩn bị tới trường.

Khoảnh khắc Hoắc Nghiêu xuất hiện, hai mắt Nam Bùi sáng lên.

Tuy rất hiếm khi chạm mặt, nhưng Nam Bùi không thể không thừa nhận, vẻ ngoài của Hoắc Nghiêu rất phù hợp với danh hiệu ‘hotboy trường’ nhiều năm liền của mình.

Tất nhiên, một hotboy khác của trường chính là Nam Bùi cậu đây.

Vì thế, cậu nghĩ nghĩ, trước khi Hoắc Nghiêu ra khỏi nhà cản anh lại, hỏi, “Đàn anh Hoắc Nghiêu, có thể nhờ anh làm người mẫu cho em được không?”

Hoắc Nghiêu dừng bước, nâng mi mắt, mặt không cảm xúc nhìn Nam Bùi.

Cậu còn tưởng mình nhất định sẽ bị từ chối, nhưng sau một khoảng lặng dài, lại nghe thấy Hoắc Nghiêu nói, “Làm người mẫu gì cơ?”

Nam Bùi vui mừng ra mặt, vội vàng nói, “Làm mẫu để vẽ ấy ạ, nhanh lắm.”

“Có cần cởi quần áo không?” Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, hỏi.

Nam Bùi bị câu hỏi này chặn họng, nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, đáp, “Sao có thể chứ, em không phải loại người đó, sau nhẫn tâm để anh phải cởi quần áo được?”

Cậu còn lâu mới có hứng thú vẽ loại tranh đó của Hoắc Nghiêu nhé!

“Uhm.” Giọng Hoắc Nghiêu không chút gợn sóng, anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ một cái, “Bây giờ tôi phải tới thư viện.”

Nam Bùi tưởng đây là lời từ chối, nhưng câu tiếp theo của Hoắc Nghiêu lại là, “Cậu đi cùng tôi đi.”

Thư viện đúng là chỗ không tồi, yên tĩnh, ánh sáng lại tốt, vì vậy Nam Bùi lập tức đồng ý với yêu cầu của Hoắc Nghiêu.

Sau khi tới thư viện, Nam Bùi bắt đầu chọn chỗ.

Hoắc Nghiêu hạ thấp giọng hỏi, “Chẳng phải chỗ nào cũng như nhau à?”

“Tôi là người đã học vẽ nhiều năm đấy.” Nam Bùi nhìn Hoắc Nghiêu, tự tin nói, “Tất nhiên phải chọn một chỗ có bối cảnh ánh sáng phù hợp mới có thể phát huy tốt nhất thực lực của mình rồi.”  

Hoắc Nghiêu lạnh lùng nói, “Một môn tự chọn thôi mà, dù cậu có vẽ ra ‘Hoa súng’* đi nữa cũng chẳng được mấy điểm học phần đâu.”

*chỗ này chắc ám chỉ loạt tranh hoa súng của danh họa Claude Monet

Nam Bùi mím mím môi, khó chịu đáp, “Tôi thích đấy!”

Sau cùng, cậu chọn một hàng giá sách gần cửa sổ, để Hoắc Nghiêu ngồi xuống cạnh giá sách, lại tùy tiện quơ bừa một quyển trên giá, đưa cho anh, “Anh xem sách chút nhé, tôi sẽ vẽ xong nhanh thôi.”

Hoắc Nghiêu cúi đầu nhìn, tên quyển sách kia là ‘Quy tắc vàng theo đuổi người mình thích’.

Anh cất lại quyển sách về giá, tiện tay chọn một cuốn ‘Giả thuyết Riemann*’ từ một giá sách khác.

*Georg Friedrich Bernhard Riemann (1826 –1866) là một nhà toán học người Đức, người đã có nhiều đóng góp quan trọng vào ngành giải tích toán học và hình học vi phân, xây dựng nền tảng cho việc phát triển lý thuyết tương đối sau này.

Nam Bùi nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, trong lòng nghĩ, chỉ làm mẫu chút thôi mà cũng phải chảnh như vậy hả?

Bất mãn thì bất mãn, cậu vẫn nắm chắc thời gian bắt đầu vẽ.

Quá trình vẽ tranh lâu hơn đôi chút so với Nam Bùi tưởng tượng,

Hai người đều rất yên lặng, suốt quá trình chỉ thi thoảng nhỏ giọng nói một hai câu.

Tuy thoạt nhìn không giao lưu gì mấy, nhưng bầu không khí xung quanh hai người đã có biến đổi nho nhỏ.

Nửa tiếng sau.

“Vẽ có bức tranh thôi mà lâu như vậy cũng không xong, có đúng là cậu học vẽ mấy năm rồi không vậy, Nam Bùi?”

“Anh im đi.” Nam Bùi hạ thấp giọng, hung dữ nói, “Bạn học của tôi ra ngoài chơi cả rồi, nếu không phải không tìm được ai, sao tôi có thể tìm anh nhờ làm người mẫu chứ?”

“Được thôi. Vậy tôi đi nhé.”

Hoắc Nghiêu lạnh giọng nói, làm bộ muốn đứng lên rời đi.

“Ấy, đừng động đừng động, tôi sai rồi, tôi không nói gì anh nữa đâu!” Nam Bùi vội vàng xin lỗi, cầu anh ở lại, “Đàn anh Hoắc Nghiêu, là tôi miệng tiện, anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân mà……”

Cuối cùng, Nam Bùi mất một tiếng mới vẽ xong bức tranh.

Ngồi một tiếng đồng hồ gần như không động đậy chút nào, lực nhẫn nại của Hoắc Nghiêu quả thật mạnh đến kinh người.

Đương nhiên, cái giá phải trả là Nam Bùi phải mời Hoắc Nghiêu ăn cơm.

Cậu nhìn bức tranh trong tay, cảm thấy hết sức hài lòng, vì thế liền nói với Hoắc Nghiêu, “Mấy quán đồ Trung bên ngoài đồ ăn đều thường thường không quá đặc sắc, tôi tự thân xuống bếp nấu cho anh một bữa, thế nào?”

Nói tới đây, đột nhiên nhớ tới thái độ lạnh lùng của Hoắc Nghiêu với đống đồ ngon mình làm, Nam Bùi lại sửa miệng, “Nếu anh không thích đồ tôi nấu thì thôi vậy.”

Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, trên mặt không có biểu cảm gì, giọng điệu lạnh nhạt nói, “Tôi muốn ăn trứng xào cà chua.”

Nam Bùi thoáng ngây người —- Hoắc Nghiêu đây là đồng ý hả?

“Được thôi, này đơn giản, đợi về nhà tôi sẽ làm cho anh.” Nam Bùi nói, “Anh còn muốn ăn gì nữa không, cứ nói cho tôi biết đi.”

Hoắc Nghiêu lại kể ra vài món, đều là những món trước đó Nam Bùi từng làm cho anh.

Nam Bùi không ngờ người này lại nhớ rõ như vậy.

Ra khỏi thư viện, Nam Bùi nhịn không được hỏi, “Hoắc Nghiêu, dạo trước mỗi ngày tôi đều làm đồ ngon cho anh ăn, sao khi ấy anh lại lạnh nhạt như vậy?”

Hoắc Nghiêu nghĩ nghĩ, nói, “Cậu muốn nghe trả lời thật à?”

Nam Bùi gật đầu.

Hoắc Nghiêu trầm mặc giây lát mới đáp, “Khi ấy tôi sợ cậu vì được tôi chăm sóc lúc bị bệnh nên phải lòng tôi.”

Nam Bùi nghe thế, nhất thời không nhịn được giơ tập vẽ lên, đập vào lưng Hoắc Nghiêu một cái, tức giận nói, “Tôi mà lại thích anh á, cả đời này tôi cũng không bao giờ thích anh đâu nhá!”

Hoắc Nghiêu bị đánh, vô thức nhìn về phía Nam Bùi.

Dưới ánh nắng, da dẻ thiếu niên trắng nõn, bởi vì có chút xấu hổ nên vành tai hơi hơi đỏ lên, thoạt nhìn mềm mại cực kỳ……

Tim Hoắc Nghiêu nhất thời đập chệch nửa nhịp.

Anh vội vàng quay đầu sang hướng khác, giọng điệu cứng nhắc nói, “Tôi cũng không đời nào thích cậu đâu.”

“Tốt nhất là thế!”

“Chắc chắn sẽ không.”

“Không nấu cơm cho anh nữa.”

“Thế cậu trả tranh đây cho tôi, cậu xâm phạm quyền chân dung của tôi đó.”

“Mơ đi!”

Hai người cãi cọ một đường, nhưng quan hệ giữa họ lại đang âm thầm thay đổi.

Chí ít, trong ấn tượng của Nam Bùi, Hoắc Nghiêu trước kia tuyệt đối không phải là người nói nhiều như vậy.

Cuộc sống chung nhà của hai người cũng từ đó mà biến đổi không ít.

Ví dụ như, đồ đạc trong nhà hỏng hóc, Hoắc Nghiêu sẽ lập tức ra tay sửa chữa, còn Nam Bùi lại thường xuyên đảm nhiệm công việc dọn dẹp nhà cửa……

Phân công hết sức rõ ràng.

Nhưng ‘ranh giới’ trong nhà lại càng lúc càng mờ nhạt, Hoắc Nghiêu thi thoảng sẽ bỏ quên đồ trong phòng Nam Bùi, mà Nam Bùi đôi khi lại xếp nhầm quần áo của cả hai……

Mối quan hệ chung nhà của hai người họ cứ thế tiếp diễn thêm nửa năm.

Nửa năm sau, vào một buổi chiều trời trong nắng ấm, Hoắc Nghiêu đi một mình tới thư viện, hết sức nghiêm túc hỏi thủ thư, “Xin hỏi……quyển ‘Quy tắc vàng theo đuổi người mình thích’ kia còn không vậy?”

Đôi mắt thuôn dài lạnh nhạt của anh, lần đầu tiên phủ đầy mong đợi.