Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

Chương 9: Nam Bùi yêu hắn yêu đến không tiếc sinh mạng



Giờ phút này, hình ảnh Nam Bùi ở trong mắt người nhà họ Nam chỉ có thể dùng hai chữ 'kinh dị' để hình dung.

Trước không nói đến đôi giày da khoa trương không chịu được trên tay cậu, chỉ xét riêng bộ đồ phối loạn xì ngầu theo phong cách nhà giàu mới nổi cùng sợi dây chuyền vàng to oạch trên cổ kia thôi, cũng đủ để gọi là thảm họa thời trang rồi.

Nhà họ Nam dẫu gì cũng là một gia tộc giàu có nhiều đời, Nam Bùi tuy yêu đương mụ đầu, nhưng ngày thường ăn mặc cũng rất có phẩm vị, là được Lý Nhã đích thân dạy dỗ, hun đúc ra.

Hai vợ chồng nhà họ Nam nào từng thấy con trai mình ăn mặc dị hợm như vậy bao giờ, nhất thời kinh hãi đến hai mắt run run, con ngươi như muốn rớt ra ngoài tới nơi.

Nam Bùi xách giày trên tay, cảm thấy cầm cũng không phải, buông cũng không xong.

Cậu có chút suy sụp hỏi hệ thống, "Sao mi không nhắc ta?!"

"Tôi cũng không chú ý mà." Hệ thống không biết làm sao nói, "Vừa rồi bọn họ nấp ở góc khuất, đột nhiên xông ra, hẳn là định cho cậu một niềm vui bất ngờ đó. Ký chủ, mau nghĩ cách giữ vững thiết lập nhân vật đi......"

Nam Bùi hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, đại não nhanh chóng xoay chuyển.

Bầu không khí ở hiện trường rõ ràng rất ngượng ngập.

Nam Thành Thước và Lý Nhã đều một bộ muốn nói lại thôi, bọn họ muốn nói gì đó, lại cảm thấy nói cái gì cũng không đúng.

Mới một phút trước thôi, họ còn khen Nam Bùi chung tình trước mặt Tống Cảnh Sâm, nói cậu trước giờ chưa từng vào quán bar, hội sở, là một dòng nước trong giữa đám con cháu nhà giàu.

Bây giờ, Nam Bùi lại trực tiếp vả vào mặt họ.

Hai người ngầm hiểu, đồng thời nhìn về phía Tống Cảnh Sâm, quả nhiên, sắc mặt Tống Cảnh Sâm thay đổi không nhỏ.

Trong lòng hắn lúc này có chút khó chịu.

Khó chịu này, có một phần nhỏ là vì Nam Bùi mất tích nhiều ngày, không những không xin lỗi vì chuyện mình giả bệnh, mà còn có tâm tình tới hội sở chơi bời ; nhưng phần lớn là bởi Nam Bùi mỗi ngày đều ở trước mặt mình bày ra bộ dạng thâm tình, cha mẹ cậu ta lại còn khen ngợi cậu ta chung tình trước mặt mình nữa, kết quả cậu ta thế mà lại tới hội sở tìm sinh viên cặp kè......

Việc này khiến Tống Cảnh Sâm cảm thấy vô cùng bực bội vì bị lừa gạt.

Tầm mắt Tống Cảnh Sâm rơi lên vết son trên cổ áo Nam Bùi, còn chưa đợi Nam Thành Thước và Lý Nhã mở miệng hòa hoãn bầu không khí, hắn đã tiến lên trước một bước.

Sau khi nhìn nhìn vài giây, hắn mặt không biểu cảm trào phúng, "Hóa ra Nam thiếu gia giữ thân như ngọc cũng biết tới hội sở cao cấp ăn chơi đàng điếm cơ đấy?"

"Em không có." Nam Bùi vô thức phản bác.

Tống Cảnh Sâm cười lạnh một tiếng, "Cậu nghĩ tôi điếc chắc? Rõ ràng tôi nghe chính miệng cậu nói mình tới hội sở mà."

"Em đi bàn chuyện làm ăn thôi." Nam Bùi cân nhắc tìm từ, nghiêm túc giải thích, "Gần đây bận đầu tư, tiếp xúc với mấy ông chủ rất thích tới những chỗ như hội sở, em cũng không có cách nào."

Tống Cảnh Sâm nhíu mày, "Cậu ăn mặc thế này đi bàn chuyện làm ăn, là sợ bàn chuyện thành công đấy à?"

"Không phải, em chỉ......" Nam Bùi khựng lại, rất nhanh đã nghĩ ra lý do, "Em chỉ muốn khiến mình trông thành thục hơn một chút, để không bị xem nhẹ trên bàn đàm phán thôi."

Nói xong, cậu còn cố tình phô ra sợi dây chuyền vàng trên cổ, "Mấy ông chủ đó nhân thủ hàng đàn, em phải mặc thế này mới nhập hội được với họ đó."

Tống Cảnh Sâm nghe vậy, rất muốn hỏi Nam Bùi rốt cuộc đầu tư vào hạng mục quỷ quái gì, nhưng vẫn nhịn xuống.

Mà Nam Thành Thước và Lý Nhã nghe xong, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Con trai mình quả nhiên bị người ta lừa tiền rồi.

Tiếp đó, Tống Cảnh Sâm dùng chút kiên nhẫn cuối cùng hỏi, "Thế nên cậu mới gọi một cậu sinh viên tới làm tay vịn hả?"

Nam Bùi điên cuồng chửi thề trong bụng, vữa nãy cậu lẩm bẩm có mấy câu thôi, sao bị Tống Cảnh Sâm nghe hết vậy?

"......Giới giải trí mà." Nam Bùi ngại ngùng cười hai tiếng, "Kiểu gì cũng phải kiếm một người đẹp trai theo cùng, mới có mặt mũi chứ."

Nghe tới hai chữ 'đẹp trai', chân mày Tống Cảnh Sâm nhíu lại nhẹ đến không thể thấy.

Nam Bùi nhìn Tống Cảnh Sâm, trong mắt đầy vẻ vô tội nói, "Anh Cảnh Sâm, em chỉ thích mình anh, sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với anh đâu, lần này thật sự chỉ là hiểu lầm thôi."

Lý Nhã và Nam Thành Thước cũng thuận theo nói đỡ cho con trai mình.

Tống Cảnh Sâm mím môi, một lát sau mới mở miệng nói, "Cậu có tới hội sở hay không thì liên quan gì tới tôi chứ?"

Giọng điệu lạnh băng, thái độ cứng nhắc.

Nam Thành Thước vội vàng đứng ra hòa giải, nói với Tống Cảnh Sâm, "Bùi Bùi là đứa nhỏ ngoan, chắc chắn không làm mấy chuyện không đứng đắn đâu......"

Để tác thành cho chuyện tình cảm của con trai, ông cũng xem như móc hết tim gan ra rồi.

Cũng may Tống Cảnh Sâm vẫn còn cho Nam Thành Thước mặt mũi, không nói thêm gì nữa.

"Mau đi thay đồ đi." Lý Nhã nhỏ giọng nhắc nhở Nam Bùi, "Con xem con mặc thành cái giống gì kìa."

Nam Bùi như được ân xá, chạy vội lên lầu thay quần áo, lúc đi xuống dưới, bữa tối tinh xảo đã được bày sẵn trên bàn ăn.

Nam Bùi thay bộ đồ cay mắt kia ra, trở lại bộ dạng bình thường của cậu trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, ngồi vào chỗ xong liền ngọt ngào nói một câu 'Để anh Cảnh Sâm đợi lâu'.

Không biết có phải vì bộ quần áo vừa rồi quá mức chấn động không, mà bây giờ Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi lại thấy thuận mắt hơn không ít.

......Nhất định là lỗi giác rồi.

Sau khi bữa tối bắt đầu, mọi chuyện lại trở về như lúc bình thường, Tống Cảnh Sâm hầu như không nói chuyện, Nam Bùi thì không ngừng chủ động hiến ân cần.

Nam Bùi cảm thấy bức bối vô cùng, rõ ràng không trong tình tiết truyện, vậy mà cậu lại phải tăng ca, mục đích chỉ để không phá vỡ thiết lập nhân vật.

Kỳ thực, ba mẹ Nam chuẩn bị bữa cơm này, mục đích chính là muốn Tống Cảnh Sâm bày tỏ thái độ.

Nếu hắn ta đồng ý chấp nhận Nam Bùi, hai người đến với nhau, vậy xem như thỏa một tâm nguyện của cậu.

Còn nếu hắn không đồng ý, thì cũng khiến Nam Bùi triệt để chết tâm, không tiếp tục làm một tên simp hèn mọn nữa.

Họ không muốn thấy cảnh Nam Bùi giả bệnh cầu xin lòng thương hại thêm một lần nào nữa đâu.

Vì thế, cả bữa ăn, cơ bản đều là Nam Thành Thước và Lý Nhã bóng gió xa gần, thúc giục Tống Cảnh Sâm mau mau đồng ý kết giao với Nam Bùi.

Quả nhiên, Tống Cảnh Sâm bị nói tới có chút mất kiên nhẫn, buông bát đũa trong tay xuống, lễ phép lại xa cách nói, "Bác trai, bác gái, cháu rất cảm ơn sự giúp đỡ của nhà họ Nam, nhưng mà cháu thật sự không muốn có quan hệ tình cảm với Nam Bùi."

Ba mẹ Nam nhìn về phía Nam Bùi, quả nhiên thấy được vẻ mất mát trên mặt con trai.

"Nếu đã không muốn có quan hệ tình cảm..." Nam Thành Thước nói, "Thì đừng cho Bùi Bùi thêm hy vọng nữa."

Lý Nhã cũng lạnh mặt nói, "Sau này hai đứa không được gặp nhau......"

Nam Bùi lại cắt ngang lời họ, quả quyết nói, "Ba, mẹ, con thích anh Cảnh Sâm, nhưng không phải vì muốn được ở bên anh ấy, con chỉ mong anh ấy được hạnh phúc thôi."

Nam Bùi đương nhiên không thể cắt đứt quan hệ với Tống Cảnh Sâm được rồi, cậu còn phải đợi tới khi thụ chính xuất hiện, câu chuyện quay về quỹ đạo vốn có mà.

"Bùi Bùi, con nghiêm túc đấy à?" Nam Thành Thước nhíu mày hỏi, "Tống Cảnh Sâm đã bày tỏ rõ thái độ như thế rồi, mà con vẫn còn định tiếp tục theo đuổi cậu ta hả?"

Tống Cảnh Sâm liếc nhìn biểu cảm trên mặt Nam Bùi.

"Hai người đừng ép buộc anh Cảnh Sâm nữa." Nam Bùi nhẹ cụp mắt, thuần thục bày ra dáng vẻ hèn mọn, "Con không muốn anh ấy phải khó xử."

Lý Nhã hỏi, "Cho dù sau này cậu ta vĩnh viễn không thích con, con vẫn muốn như vậy à?"

"Vâng." Nam Bùi không chút do dự gật đầu, "Con sẽ luôn ở bên giúp đỡ, hy sinh vì anh Cảnh Sâm, cho đến khi thụ chính......khụ, cho đến khi người anh ấy thích xuất hiện. Đến lúc đó, con cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc."

Đến lúc đó, cậu được ôm một tỷ tiền thưởng rời đi, đương nhiên là hạnh phúc rồi.

Vừa nghĩ tới đây, Nam Bùi nở nụ cười rực rỡ từ tận đáy lòng.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt cậu thiếu niên để lộ ra mấy phần ấm ức, nhưng đồng thời cũng mang theo mấy phần vui vẻ vì có thể hy sinh cho tình yêu, khóe môi cũng vì thế hơi hơi cong lên.

Tống Cảnh Sâm trông thấy ý cười nơi khóe môi Nam Bùi, thứ trước đây hắn chưa từng thấy bao giờ.

Trước đây Nam Bùi mặc dù cũng từng nói, bất kể Tống Cảnh Sâm đối xử với cậu ta thế nào, cậu ta cũng đều thấy hạnh phúc, nhưng lại chưa từng thật sự thể hiện ra sự vui vẻ.

Mà lúc này, khóe môi Nam Bùi lại xẹt qua một tia ý cười, phô bày tình cảm vô tư không vụ lợi cậu dành cho Tống Cảnh Sâm, chỉ cần Tống Cảnh Sâm hạnh phúc, cậu cũng sẽ vui vẻ.

Cho dù Tống Cảnh Sâm có chán ghét Nam Bùi đến đâu, thì giờ phút này biểu cảm cũng hòa hoãn hơn mấy phần, không tự chủ nhìn Nam Bùi thêm một lát, sau đó mới dời ánh mắt sang hướng khác.

Nghe Nam Bùi nói vậy xong, ba mẹ cậu cũng biết, những ngày đi simp người ta của con trai mình không có hồi kết rồi.

Nếu đã như vậy, cũng chỉ có thể tiếp tục giúp con trai theo đuổi Tống Cảnh Sâm thôi.

Dùng bữa xong, ba mẹ Nam để tài xế lái xe đưa Tống Cảnh Sâm về, còn kêu Nam Bùi theo cùng, lý do là sợ Tống Cảnh Sâm ngồi xe một mình nhàm chán.

Tống Cảnh Sâm thế mới biết, hai người bảo mình để tài xế về trước, hóa ra còn một tầng dụng ý này nữa.

Sau khi lên xe, Nam Bùi ngại ngùng ngồi kế bên Tống Cảnh Sâm, trộm nhích nhích người về phía hắn.

Nam Bùi vốn cho rằng Tống Cảnh Sâm sẽ né, nhưng hắn lại không.

Dọa cậu sợ đến mức vội vàng nhích một chút về chỗ cũ.

Cậu không muốn có tiếp xúc cơ thể gì với Tống Cảnh Sâm đâu!

Tống Cảnh Sâm lại lý giải hành động nhỏ của Nam Bùi thành thích muốn chết còn bày đặt ngượng ngùng.

Xe đi chưa được bao lâu, Tống Cảnh Sâm lại đột nhiên mở miệng, "Cậu cố tình để tôi biết chuyện cậu tới hội sở đúng không?"

Nam Bùi ngẩn người giây lát, không rõ hắn đang nói gì, nghi hoặc 'hở' một tiếng.

"Bớt giả ngốc đi." Tống Cảnh Sâm nhìn thẳng về phía trước, hai chân vắt chéo, cặp chân dài đặt trong không gian nhỏ hẹp của ô tô rõ ràng có chút vướng víu, "Tôi nhìn ra được, vết son trên cổ áo cậu là dùng tay vẽ ra."

Đáy mắt Nam Bùi xẹt qua một tia kinh ngạc.

"Thế nên..." Tống Cảnh Sâm quay đầu nhìn Nam Bùi, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh, nói, "Cậu cố tình ăn vận như thế để tôi phát hiện chuyện cậu tới hội sở, nhằm mục đích khiến tôi ghen, đúng không?"

Nam Bùi, "???"

"Còn nỗ lực che giấu của cậu vừa rồi, rõ ràng cũng chỉ để diễn cho tròn bộ thôi." Tống Cảnh Sâm nói tiếp, trong giọng nói tràn ngập trào phúng, "Nam Bùi, cậu đúng là hao hết tâm tư nhỉ. Đáng tiếc, tôi không hề quan tâm một chút nào."

Nam Bùi, "......"

Cái sóng não kỳ khôi gì đây?

Người trong thế giới tổng tài bá đạo đều yêu đương mụ đầu hết rồi hả??

"Nam Bùi, cậu nghe đây, mấy trò lạt mềm buộc chặt đó của cậu không thay đổi được suy nghĩ của tôi đâu." Tống Cảnh Sâm vẫn tiếp tục nói, ngữ điệu rõ ràng của người đứng trên cao nhìn xuống, "Nói cái gì mà khi người tôi thích xuất hiện cậu sẽ rời đi......cậu sẽ làm thế thật ấy hả?"

Nam Bùi rất muốn nói, tôi cmn một giây cũng không muốn ở lại thêm.

Nhưng cậu nhịn xuống được.

Tống Cảnh Sâm thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Nam Bùi, nghĩ chắc cậu ta bị mình nói trúng tim đen nên luống cuống tay chân rồi đây, đáy mắt xẹt qua một tia đắc ý.

"Anh Cảnh Sâm." Nam Bùi tình chân ý thiết nói, "Chỉ cần anh gặp được người mình thích, em nhất định sẽ rời đi."

Cậu nói đến chân thành, nghiêm túc, khiến Tống Cảnh Sâm ngây người.

Tống Cảnh Sâm biết Nam Bùi chỉ đang cố làm ra vẻ thôi, nhưng không rõ vì sao, trong lòng hắn lại vì một câu này mà có chút khó chịu.

"......Tốt nhất cậu nên như thế." Tống Cảnh Sâm lạnh lùng nói.

Sau đó một lúc lâu, hai người đều không nói gì, trong bầu không khí lạnh lẽo ấy, xe đã tới tiểu khu cao cấp nơi Tống Cảnh Sâm ở.

Nam Bùi theo Tống Cảnh Sâm xuống xe, cười nói với hắn, "Anh Cảnh Sâm, em tiễn anh lên lầu nhé."

Trong truyện, mỗi lần Nam Bùi đưa Tống Cảnh Sâm về nhà, đều sẽ tiễn hắn lên tận cửa căn hộ.

Bởi vì trong lòng có chút phiền muộn nên Tống Cảnh Sâm bước rất nhanh về phía cửa tiểu khu.

Nam Bùi đi theo vài bước, có chút theo không kịp, đang muốn trộm lười, nhân lúc Tống Cảnh Sâm không chú ý quay người đi trước...

Đúng vào lúc này...

Từ góc quẹo phía sau hai người, một chiếc ô tô lao ra.

Nam Bùi nhất thời mở to mắt, phản ứng rất nhanh, ngay giây tiếp theo đã xông thẳng về phía trước, vừa hô to 'cẩn thận', vừa ôm lấy thắt lưng Tống Cảnh Sâm, đẩy hắn sang một bên.

Chiếc xe kia 'vút' một tiếng sượt qua người bọn họ.

Tống Cảnh Sâm bị tình huống bất ngờ này dọa sợ, hai người loạng choạng mất thăng bằng.

"Rầm ----"

Tống Cảnh Sâm ngã ra đất, Nam Bùi đổ ập vào lòng hắn.

Hai người đều kinh hồn chưa định thở hổn hển vài tiếng.

Nam Bùi cảm thấy mình thật không dễ dàng, không chỉ phải đóng một tên simp, mà còn phải quan tâm tới an nguy của nhân vật chính nữa ---- nếu như người mà tèo, cốt truyện sẽ lệch đến long trời lở đất, vậy thì cậu làm sao còn cơ hội sống lại nữa.

Hệ thống cũng phải cảm thán vì sự kính nghiệp của Nam Bùi, khen ngợi, "Ký chủ, cậu lợi hại thật đấy!"

"......Quá khen."

Nam Bùi thấy Tống Cảnh Sâm không sao thì thở ra một hơi. Đồng thời cậu cũng nhận ra mình vẫn đang ôm eo Tống Cảnh Sâm, liền muốn nhanh nhanh bò dậy.

Nhưng giây tiếp theo, cậu lại đối diện với ánh mắt trong vắt hẹp dài của Tống Cảnh Sâm.

Vẻ ngoài của Tống Cảnh Sâm rất đẹp trai, thành thục, tóc luôn được vuốt keo cẩn thận, trên người toát ra khí chất thanh mát sạch sẽ, không thể không nói, giá trị nhan sắc cũng xem như số một số hai trong thế giới tổng tài bá đạo.

Sống mũi hắn cao thẳng, làn da trắng nõn, ngũ quan như điêu khắc, quai hàm trơn bóng sắc bén. Nhìn ở cự ly gần dưới ánh đèn đường thế này, có thể thấy được vết râu màu xanh nhạt dưới cằm.

Nhưng giờ phút này, vẻ mặt Tống Cảnh Sâm rõ ràng có chút ngây dại.

Vừa rồi lúc Nam Bùi không màng tới bản thân xông tới đây, hắn đã bị tốc độ cùng sức lực kinh người của cậu dọa sợ.

Hắn thậm chí bắt đầu nghi ngờ, người trước mặt này không phải là Nam Bùi.

Ánh đèn đường vàng nhạt ấm áp chiếu xuống, Nam Bùi quay lưng về phía ánh sáng, Tống Cảnh Sâm không thấy rõ được vẻ mặt cậu.

Hắn nhịn không được muốn nhìn thật kỹ một lần.

Từ tóc mái đen óng mềm mại, đến hàng mi dài rậm rạp, lại đến sống mũi cao thẳng, thanh tú cùng bờ môi mỏng với đường nét ưa nhìn, tầm mắt hắn dần trượt xuống hầu kết cậu......

Đúng vào lúc này, Nam Bùi rời khỏi người Tống Cảnh Sâm.

Cậu vươn tay khua khua trước mặt đối phương, "Anh Cảnh Sâm, anh không sao chứ?"

Tống Cảnh Sâm lập tức hồi thần.

Hắn phát hiện tìm mình hình như đập nhanh hơn bình thường một chút.

Nhất định là vì bị chuyện vừa rồi dọa sợ.

"Lần sau lúc đi đường anh phải cẩn thận hơn nhé." Nam Bùi ngồi xổm trước mặt hắn, đau lòng nói, "Đừng để em phải lo lắng." Dù sao anh chết tôi cũng không thể lấy thưởng được.

Tống Cảnh Sâm ngồi dậy, nhìn Nam Bùi, một lúc lâu sau mới lướt qua mặt cậu nhìn sang hướng khác.

Không như những lần trước, lần này hắn không hề lạnh lùng từ chối sự quan tâm của Nam Bùi, mà lại nuốt nuốt nước bọt, nửa ngày sau, tầm mắt lần nữa chuyển về mặt Nam Bùi, "......Uhm."

Tống Cảnh Sâm mơ hồ phát ra một âm tiết ngắn ngủi từ trong cổ họng đáp lại, sau đó chống tay xuống đất chậm chạp đứng dậy.

Nam Bùi không nghĩ nhiều, xác nhận Tống Cảnh Sâm không sao xong thì để lại một câu 'Anh Cảnh Sâm, em đi trước đây', sau đó cười cười vẫy tay chào tạm biệt, quay người trở về xe.

Tống Cảnh Sâm đi tới cửa tiểu khu, nhưng mới được vài bước lại nhịn không được nhìn về phía chiếc xe vừa chở Nam Bùi rời đi.

Tuy hắn không thích Nam Bùi, nhưng hắn dám khẳng định, cho dù sau này hắn gặp được người mình thích đi nữa, Nam Bùi cũng sẽ không rời đi.

Lời Nam Bùi nói lúc ở trên xe chẳng qua chỉ là để lừa mình dối người thôi.

Dẫu sao, Nam Bùi cũng yêu hắn yêu đến không tiếc sinh mạng như vậy mà, sao đành lòng rời bỏ hắn kia chứ?

- --------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Bùi: Sớm biết vậy thì để cái xe kia tông anh luôn cho rồi.