Làm Người Thay Thế Cũng Không Dễ

Chương 7





Toàn Tuyền cứ như tâm linh tương thông, vào lúc Kiều Quang Vũ suýt chút nữa muốn tước vũ khí đầu hàng, hắn tựa thiên thần giáng xuống, tới cứu nguy cho cậu.
"Giám đốc Hoắc, ngài có điện thoại." Toàn Tuyền giống như không nhìn thấy mặt Kiều Quang Vũ đầy quẫn bách bất an, vẫn cứ trưng bộ mặt bất biến kia, việc công giải quyết theo phép công nói, "Đối phương không liên hệ được với ngài, cho nên gọi cho tôi."
Hoắc Chu nhìn thoáng qua Kiều Quang Vũ, mặt không cảm xúc mà nhận điện thoại, một chữ "Alo" vừa nói ra, sắc mặt của hắn liền thay đổi, gần như vô thức cất bước đi ra ngoài.
Kiều Quang Vũ sắp định đi theo sau, đã bị Toàn Tuyền chặn lại.
Mắt hắn nhìn bóng dáng Hoắc Chu sắp biến mất ở cuối đường mòn, quay đầu lại nói với Kiều Quang Vũ: "Đừng đi qua, là Ổ Vũ gọi."
"Ánh trăng sáng?" Kiều Quang Vũ dùng khẩu hình nói, lại nhịn không được hỏi hắn, "Không phải anh đưa danh thiếp giám đốc Hoắc cho anh ta ư?" Kiều Quang Vũ còn nhớ rất kỹ chuyện trước khi rời nhà hàng Pháp ngày đó, lúc ấy cậu bội phục Toàn Tuyền thế mà có thể bình tĩnh như vậy.
Toàn Tuyền nhướng mày: "Ngày đó đưa cho anh ta, thật ra là danh thiếp của tôi."
Kiều Quang Vũ nghi ngờ mà đánh giá ánh mắt hắn, nhỏ giọng hỏi: "Hai người không phải đã ngấm ngầm liên lạc trước rồi đấy chứ?"
"Cũng không quá sớm, chỉ gọi điện vài phút trong hai ngày này thôi." Toàn Tuyền hơi cong môi, độ cong cực kỳ nhỏ, nếu không phải Kiều Quang Vũ nhìn kỹ, thật đúng là không dễ để phát hiện.

"Trước mắt mà nói, Ổ Vũ tám phần vẫn là muốn nối lại tình xưa với ông chủ."

"Thật sao?" đôi mắt Kiều Quang Vũ sáng lên, "Đúng thật là quá tốt, thắng lợi đang nhìn nha!"
"Cậu đừng vội mừng." Toàn Tuyền tạt một chậu nước lạnh, ý bảo hắn nhìn bia mộ phía sau, "Lần này giám đốc Hoắc không đi đảo Đại Phong...." Mà là cùng cậu tới tảo mộ.
Kiều Quang Vũ: "......QAQ.".

Truyện Đông Phương
Toàn Tuyền sờ sờ đầu cậu, đánh một gậy xong, lại cho một trái táo ngọt: "Chẳng qua cậu cũng không cần bi quan quá, nếu Ổ Vũ đã chủ động tranh thủ, sau này anh ta tiếp xúc nhiều hơn với ông chủ, tìm về cảm giác yêu đương cuồng nhiệt năm đó, mọi việc cậu làm lại khẽ khàng một chút, chậm rãi tách ra khỏi sinh hoạt của Hoắc Chu, hẳn là không thành vấn đề."
Kiều Quang Vũ thở ra một hơi: "Vậy là tốt rồi."
Cậu thật sự đã bị Hoắc Chu dọa rồi, nếu không phải cậu còn tuân thủ đạo đức nghiệp vụ thế thân nghiêm ngặt, là một "công nhân" chuyên nghiệp lại giữ chữ tín, Kiều Quang Vũ rất muốn thu dọn tay nải mà trốn lẹ, không bao giờ xen vào chuyện gút mắt tình cảm của vợ chồng người khác nữa.
Toàn Tuyền đi trước vài bước, mắt nhìn Hoắc Chu dưới chân núi, từ trong động tác của hắn phân tích rằng cuộc điện thoại này sắp kết thúc, liền quay đầu lại nói với Kiều Quang Vũ: "Chuẩn bị đi xuống đi, hẳn ông chủ đã gần nói chuyện điện thoại xong, đừng để hắn phải chờ."
"A, được." Kiều Quang Vũ bước nhanh đuổi kịp hắn.
Trong lòng còn có điều thắc mắc, Kiều Quang Vũ nhân cơ hội ở sau lưng Toàn Tuyền nhỏ giọng hỏi: "Không đúng mà, lần trước tôi nghe ông chủ và ánh trăng sáng nói chuyện, ánh trăng sáng nói số của anh ta không đổi, là do số của giám đốc Hoắc đổi ư? Nếu không sao anh ta lại liên hệ với anh, mà không trực tiếp đi tìm giám đốc Hoắc?"
Toàn Tuyền ừ một tiếng, đi ở phía trước cũng không quay đầu lại: "Là do cậu nghĩ như vậy."
"Hình như đầu óc tôi không đủ dùng...!Vừa rồi anh nói gì?" Kiều Quang Vũ lẩm bẩm nói, tự mình lặp lại một lần, "Một người người yêu trốn đi rồi tìm thế thân tới hoài niệm, còn đổi số; người kia nói chia tay liền chia tay, đi tha hương nhưng đến nay chưa thay điện thoại bao giờ....!Ha, hai người kia......"
Kiều Quang Vũ đã không tìm thấy từ có thể hình dung.
Đối với cậu mà nói, này đơn thuần là ăn no rững mỡ, mù quáng mà lộn xộn.
"Mẹ tôi nói câu kia rất đúng." Kiều Quang Vũ nhỏ giọng nói, "Nếu bọn họ mỗi ngày vì củi gạo mắm muối mà bôn ba lao lực, liền không có nhiều tinh lực để rối rắm vấn đề yêu hay không yêu như vậy, nếu bụng ăn không no, làm sao có tâm trạng yêu đương, tự hỏi tình yêu đích thực rốt cục là A, hay là B chứ? Làm khổ bản thân mình hay sao?"
Dưới chân Toàn Tuyền lảo đảo một cái, suýt chút nữa là té ngã.
"Cậu......" Toàn Tuyền không nhịn được mà quay đầu lại trừng mắt liếc cậu một cái, "Cậu nên nhớ không thể nói như vậy trước mặt giám đốc Hoắc."
"Biết rồi, không phải tôi lèm bèm hai câu với anh thôi sao." Kiều Quang Vũ nhún vai, cậu lại không phải ngốc, Hoắc Chu thích ai cậu đều không quản được, cậu không có ý định can thiệp, chẳng sợ Hoắc Chu thật sự thích mình, cũng không đến nỗi trời sập, đến lúc đó nói chuyện rõ ràng với hắn là được, chẳng lẽ Hoắc Chu còn có thể giam giữ mình?
Bên này hai người xuống núi, bên kia Hoắc Chu cũng kết thúc cuộc trò chuyện với Ổ Vũ, trên mặt hắn không có cảm xúc vui mừng, kinh ngạc hay khẩn trương khi nhận được điện thoại, khôi phục hình tượng giám đốc tinh anh thường ngày, thấy Kiều Quang Vũ đi theo phía sau Toàn Tuyền, cũng không lộ ra biểu tình đặc biệt gì.
Trong lòng Kiều Quang Vũ nhẹ nhàng thở ra, cậu sợ Hoắc Chu nhắc lại chuyện xưa, hỏi 500 vạn kia của cậu đi đâu, đến lúc đó cậu muốn trả lời chắc chắn không tránh khỏi liên quan tới một người —— Toàn Tuyền.
Cậu không muốn để Hoắc Chu phát hiện cậu và Toàn Tuyền có mối liên hệ đó, không rõ là vì bản thân, hay là vì Toàn Tuyền.

Tóm lại, Hoắc Chu tốt nhất là không nghĩ ra, sau này dùng hết khả năng mà tránh nói tới đề tài tiền bạc, đầu tư vậy.
Sau khi ngồi trên xe, Hoắc Chu cũng không nói câu nào với Kiều Quang Vũ, liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, toàn thân tản mát ra hơi thở "Không cần tới gần tôi", Kiều Quang Vũ thấy hắn nhắm hai mắt, như có như không mà ngủ rồi, liền tắt âm điện thoại, lướt đến một trò chơi đơn giản.
Trò này không trọng thao tác, sách lược, nạp tiền, chỉ cần chơi đơn thuần, thích hợp với cậu nhất.
Mới vừa làm xong một nhiệm vụ hằng ngày, Hoắc Chu liền mở miệng, sợ tới mức Kiều Quang Vũ sợ tới mức suýt chút nữa đánh rơi điện thoại trên mặt đất.*
*Nguyên văn của tác giả là vậy nhưng mà mình nghĩ là rơi trên xe.

"Tìm người lái xe thay cho cậu, chúng ta trực tiếp đến đảo Đại Phong." Hoắc Chu nói với Toàn Tuyền.
"Vâng, Hoắc tổng." Toàn Tuyền đáp lời, sau đó gọi điện thoại tìm người, kêu trợ lý Tiền nhất định phải đi qua đường bọn họ đang chờ, mang theo văn kiện đã chuẩn bị đầy đủ khi có kế hoạch công tác ở đảo Đại Phong trước đó.

Hiệu suất của Toàn Tuyền không thể nghi ngờ, Tiền Thông cũng là một trợ lý rất có năng lực, khi hắn tới không chỉ mang theo rương văn kiện, còn có hai người trợ lý khác.

Cứ như vậy bọn họ liền chia làm hai chiếc xe, có lẽ là do Ổ Vũ gọi cú điện thoại kia, trên đường đi đảo Đại Phong, Kiều Quang Vũ không ngồi xe của Hoắc Chu.
Đương nhiên, Toàn Tuyền cũng không ngồi cùng một chiếc xe với Kiều Quang Vũ, Hoắc Chu đại khái là có công việc tìm hắn thương lượng, thế nên Kiều Quang Vũ xuống xe sau, Toàn Tuyền liền rời đi ghế lái thay vào vị trí của Kiều Quang Vũ.

Lúc Kiều Quang Vũ đổi xe còn cố ý nhìn hắn một cái, Toàn Tuyền lại chuyên tâm mà soạn văn kiện, thỉnh thoảng cùng Hoắc Chu thảo luận gì đó.
Kiều Quang Vũ có hơi thất vọng, nhưng mà cậu lên chiếc xe với tài xế và trợ lý như này, vừa lúc chơi trò chơi không cần nơm nớp lo sợ.
Bận việc cả một buổi trưa, Kiều Quang Vũ cuối cùng cũng hoàn thành tất cả nhiệm vụ hằng ngày, lại vươn vai hai cái, lúc còn buồn ngủ mà lười biếng duỗi eo, xe cuối cùng cũng chạy đến nơi.
Đảo Đại Phong thật ra không hoàn toàn là một hòn đảo, tên đầy đủ hẳn là "Khu khai phá đảo Đại Phong", bao gồm một chuỗi lớn nhỏ không đồng nhất hải đảo và mấy làng chài nhỏ xung quanh.
Thành thị phát triển càng lúc càng nhanh, những người cư trú áp lực cũng càng lúc càng lớn, chính phủ vốn là cố ý đem toà thị chính dời đến khu Đại Phong, các thương nhân khôn khéo tựa như ngửi được mùi tanh của cá, một tổ ong chui vào khu Đại Phong, đoạt đến vỡ đầu chảy máu mới chia cắt xong mấy khu lời nhất xung quanh toà thị chính mới.

Ánh mắt của người có đầu óc thông minh lại phóng tới khu đất tốt nhất, tập trung khai phá làng du lịch và khu dân cư xa hoa —— cạnh tranh không lớn, cũng không cần đầu tư nhiều như vậy, tiền lời tuy rằng không bằng khu buôn bán mậu dịch nhưng vẫn khả quan.
Hoắc Chu đương nhiên là người thông minh, hắn từ lúc bắt đầu đã không định dùng nhiều tiền giành mấy khu buôn bán mậu dịch kia, mà là lúc người khác hừng hực khí thế tranh đoạt lại chậm rãi thu mua làng chài nhỏ xung quanh, đến bây giờ đã có một khu địa bàn rộng lớn trong tay.
Ổ thị là cùng hắn chân trước chân sau tiến vào, vốn dĩ người phụ trách hạng mục đảo Đại Phong là người đứng đầu nhà họ Ổ, Ổ Quân.


Gần đây mới đổi thành người mới vào công ty là Ổ Vũ, cũng không biết là vì sắp xếp riêng cho Ổ Vũ, hay là vì chỗ của Hoắc Chu.
Kiều Quang Vũ đối với chuyện này không có hứng thú, khi Toàn Tuyền nói với cậu hạng mục bắt đầu gần đây của Hoắc Chu, cậu nghe đến mơ màng sắp ngủ, chỉ khúc cuối nhắc tới Ổ Vũ mới có chút tinh thần: "Ồ....!Nói như vậy, hiện tại là ánh trăng sáng chủ động theo đuổi giám đốc Hoắc sao?"
Toàn Tuyền nhớ tới vừa đến đảo Đại Phong liền gấp không chờ nổi mà đi tìm Hoắc Chu, gật gật đầu: "Xem như là vậy."
Kiều Quang Vũ ngáp một cái: "Hai người bọn họ chắc đang thắp nến ăn tối, chúng ta cũng đi ăn một bữa thật lớn đi?" Nghĩ đến ở đây là bờ biển, trong mắt Kiều Quang Vũ thêm vài phòng chờ mong, "Ăn hải sản nhé?"
"Được thôi." Thế mà lần này Toàn Tuyền lại rất sảng khoái, "Mời cậu ăn một bữa đầy hải sản."
"Oa, đây là anh nói đó!" Kiều Quang Vũ lập tức nhảy dựng lên, đầu óc tỉnh táo ngay lập tức, thân thể cũng không còn mệt mỏi, "Tôi muốn ăn tôm hùm bự và một con cua thật lớn! Còn có mực, sò biển, hàu, ốc......"
Tong, nước miếng chảy hết xuống.
Toàn Tuyền đối với điệu bộ như đói bụng mấy trăm nay này cực kỳ ghét bỏ: "Đâu phải không cho cậu ăn cơm, đến mức này sao?"
"Đúng đó" Kiều Quang Vũ dùng sức gật đầu, "Khi còn nhỏ không có tiền, ngày lễ ngày Tết mới có thể ăn chút xíu hải sản, hiện tại có tiền còn không cho ăn, quả thực rất chi là quá đáng, lần này tôi nhất định phải cho thỏa!"
Toàn Tuyền bất đắc dĩ nói: "Được được được, cậu ăn tùy thích, ăn đến độ tôi phá sản cũng chẳng sao."
Kiều Quang Vũ nói xong cũng có chút ngượng ngùng: "Vậy không tốt lắm....Anh vẫn nên giữ tiền lại đi, nếu lỡ tôi không có thu nhập, còn ăn chực cơm của anh đó."
Cậu ngẫm nghĩ, nói với Toàn Tuyền chuyện Hoắc Chu hỏi cậu về 500 vạn kia.

—— Kiều Quang Vũ cùng Hoắc Chu ký hợp đồng ba năm, không phải thanh toán tiền trong một lần, mà là năm thứ nhất chi trả một trăm vạn, năm thứ hai hai trăm vạn, năm thứ ba sau khi kết thúc yên ổn, mới có thể nhận hai trăm vạn còn lại.
Sở dĩ cậu và Toàn Tuyền chú ý mấy tháng cuối cùng này như vậy, nói trắng ra vẫn là vì tiền.
Cũng không còn cách nào, không nói chuyện tiền bạc, chẳng lẽ nói chuyện tình cảm với Hoắc Chu sao?.