Lâm Thiên Sinh nói: “Cô đang hỏi chuyện ảnh nude của cô hai nhà họ Lăng à?”
Tô Nhiên nghiêm túc gật đầu.
Lâm Thiên Sinh trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: “Ừm, tôi đã xem rồi, vóc dáng cũng đẹp, vẫn có thể xem là một nghệ thuật hiếm thấy. Chỉ tiếc là một người h@m muốn cao, nếu người đàn ông nào đụng vào, chắc chẳn sẽ bị cô ta hút ba năm tuổi thọ. Đều tại tôi chậm nửa nhịp, không thể lưu lại để sau này quan sát cho kỹ."
Tô Nhiên nghe vậy thì sắc mặt bỗng thay đổi, mắt trợn tròn như chuông đồng, vung mạnh nằm đấm vào lưng Lâm Thiên Sinh, giận dữ nói: “Mụ nội nhà anh!"
"Anh còn muốn lưu lại để sau này quan sát cho kỹ à."
"Này thì vóc dáng cũng đẹp, này thì nghệ thuật."
Tô Nhiên vừa tức vừa chua xót, vừa cào vừa cấu trên người Lâm Thiên Sinh: “Bà cô đây thua chỗ nào hả? Hay cho. một câu vóc dáng cũng đẹp."
"Uổng công tối nào tôi cũng cho anh sờ hai con thỏ của tôi để ngủ, còn chọc đồ vào người tôi, vậy mà anh lại nói ra những lời này ở trước mặt tôi."
Lâm Thiên Sinh cười ha ha nói: “Được rồi được rồi, tôi chỉ nói đùa thôi mà, cô còn cho là thật à."
Tô Nhiên nghe xong mới coi như thôi, nhưng có thể nhìn ra cô vẫn đang nổi nóng. Sau đó cô lại khoanh tay nói: “Nói chuyện nghiêm chỉnh đi, tôi rất tò mò ai đã làm ra chuyện này.
"Người làm ra chuyện này thật sự quá thất đức, còn không bằng để cô ta đi chết đi."
Lâm Thiên Sinh cười khẩy: “Cô ta đã đối xử với cô như vậy mà cô còn đồng cảm với cô ta ư?"
Tô Nhiên trâm mặc, một lúc sau mới thở dài thườn thượt: “Không phải, tôi chỉ cảm thấy cách làm như này quá thất đức mà thôi."
"Đây là sự nhục nhã lớn nhất đối với một cô gái."
Lâm Thiên Sinh nói: “Chẳng phải là do cô ta gieo gió gặt bão à? Nếu như cô ta có thể giữ mình trong sạch, không tự chụp bức ảnh kia thì làm sao người ta có cơ hội để lợi dụng."
"Huống hồ, nếu như lần này bức ảnh được tung ra kia không phải là của cô ta, hoặc có liên quan đến tôi và cô thì cô sẽ có cảm nghĩ như thế nào. Đối phó với kẻ địch phải không từ một thủ đoạn nào, lấy cách làm của người khác để trừng trị người khác."
Nghe xong những lời này, Tô Nhiên rất kinh ngạc nhìn Lâm Thiên Sinh, hơi khó tin hỏi: “Chuyện này… liệu có phải là do anh làm không?”
Lâm Thiên Sinh cười gắn, không nói gì nữa, mà từ tốn đứng dậy, đút hai tay vào túi quần đi ra ngoài.
Trong lòng Tô Nhiên cả kinh, Lâm Thiên Sinh đang ngầm thừa nhận ư? Thế là cô hô lên: “Này, anh muốn đi đâu thế?"
Lâm Thiên Sinh chẳng thèm ngoảnh đầu lại, giọng điệu khá lười biếng: “Tôi đi ra ngoài một chút."
Tô Nhiên hô: “Vậy anh về sớm nhé, bằng không tôi sẽ đi †ìm anh đấy."
Giọng nói của Lâm Thiên Sinh vọng lại: “Tôi biết rồi."
Biệt thự của nhà họ Tô tựa vào dãy nữi, xung quanh còn có một khu du lịch và một công viên, cách nội thành một đoạn. Trong công viên có một cái hồ nhỏ, bên bờ thì trồng cây liễu, còn trong hồ thì trồng hoa sen. Quả thật đây là một nơi tốt để người ta bình tĩnh lại, đi dạo mát.
"Này! Anh rể!"
Lâm Thiên Sinh đang đi dạo bên hồ thì bỗng nghe thấy giọng nói của em vợ Tô Khả Hân truyền đến từ đằng sau.
Anh vừa quay đầu lại thì nhìn thấy mấy người Tô Khả Hân và quản gia chú Thất đang đứng trên bãi cỏ ở gần đó, vẫy tay gọi mình.
Lâm Thiên Sinh khựng lại rồi đi qua đó.
"Cậu chủ"
Sau khi đi tới trước mặt, mấy người chú Thất đã chào hỏi Lâm Thiên Sinh trước.
Tô Khả Hân hỏi: “Anh rể, sao anh lại đi ra ngoài một mình vậy? Anh lại cãi nhau với chị à?"
Lâm Thiên Sinh cười đáp: “Không có, tôi chỉ thấy ở nhà nhàm chán nên đi ra ngoài giải sầu thôi."