Tề Vy sốt ruột chạy gấp vào trong, đập vào mắt cô là Chính Phong đang nằm trong bồn tắm đầu được quấn băng trắng, sắc mặt trắng bệnh toàn thân lấm tấm mồ hôi, lòng cô từng cơn thắt lại.
“Đình Luân, rốt cuộc, rốt cuộc anh ấy bị làm sao?” Cô thở gấp nhìn Đình Luân đang đứng bên cạnh
“Cậu ấy kích động đập mạnh đầu vào tường cũng may là không có gì nghiêm trọng, vết thương không quá lớn, xử lí cẩn thận sẽ mau chóng hồi phục” Đình Luân chấn an cô, sau đó khẽ hắn giọng
“Anh biết em chỉ vừa tiếp xúc với cậu ấy không lâu, chưa hiểu rõ nhưng bệnh của cậu ta thật sự không hề nhẹ như em nghĩ đâu, bề ngoài khó thể hiện nhưng bên trong kì thực rắc rối, không tài nào nắm bắt lúc phát bệnh, chỉ cần một tác động nhỏ như cảnh giết người máu me trong phim hoặc một tin tức ám sát cũng có thể khiến con người này phát điên, hiện giờ không có đầy đủ mọi người trong nhà em tốt nhất nên ở bên cạnh cậu ấy nhiều nhất có thể, nếu Trịnh lão biết chuyện anh chắc chắn ông ấy sẽ nhốt Ngô thái tử lại như cũ, anh nghĩ em cũng không muốn việc đó lặp lại với cậu ta nữa” Đình Luân nghiêm túc nói, giọng nói ít nhiều mang ý khiển trách Tề Vy
“Cũng là lỗi của em...” Cô cúi đầu, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy có lỗi như vậy, đã thế cô còn định hôm sau bỏ anh ta lại đây để ra ngoài bàn công việc.
Đình Luân nhìn dáng vẻ của cô cũng không thể mở miệng trách mắng gì nữa.
“Anh đã dặn người làm cách chăm sóc vết thương, giờ cũng trễ anh nên ra về, nhớ cẩn thận. Cần gì cứ việc gọi anh” Đình Luân liếc nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ đêm sau đó ánh mắt vừa vặn thâm sâu đảo đến gương mặt Chính Phong
“Anh về cẩn thận, cảm ơn anh rất nhiều” Tề Vy thật sự nghĩ mình nhìn lầm chứ vì sao trong tình cảnh này cô lại thấy Đình Luân như đang cố giấu nụ cười thoắt ẩn nơi khoé môi khi anh ta nhìn Chính Phong như vừa thấy gì đó rất đáng cười
Sau khi Đình Luân rời đi thì người hầu cũng tiến sâu vào dọn dẹp mớ hỗn độn còn lại. Có người toang bước đến giúp Chính Phong thay chiếc áo dính đầy máu cùng mồ hôi.
“Các chị cứ ra về với gia đình đi, mọi người đang được nghỉ phép nhưng giờ lại phải đến đây” Cô nhìn họ, dù giọng nói phân biệt rõ địa vị hai bên nhưng ánh mắt ita nhiều mang vẻ cảm kích, áy náy
“Tiểu thư cô đừng nên nói vậy, chúng tôi làm việc ở đây đã lâu, đây là việc nên làm. Cô và thiếu gia có chuyện cần làm sao bọn tôi có thể làm ngơ” Quản gia bước lên dùng lời nói chân tình an ủi cô
“Cảm ơn mọi người, việc thay đồ cứ để khi anh ấy tỉnh dậy rồi hẵn làm” Thấy cô kiên quyết bọn họ cũng không quấy rầy tất cả nhanh chóng lui đi trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng
Cô chầm chậm đến bên cạnh Chính Phong, chân mày anh ta nhíu lại, vẻ khó chịu lan tràn trên mặt. Cô đau lòng vuốt nhẹ nơi giữa chân mày ấy giúp anh thư giãn. Định đợi đến khi anh ta tỉnh dậy nhưng không ngờ Chính Phong đã bị cô làm cho thức giấc.
“Xin lỗi anh...” Một hồi lâu nhìn vào đôi mắt sâu của anh cô mới nói được ba từ
Chính Phong không hỏi lại nhưng trong mắt thể hiện vẻ nghi hoặc.
“Nếu không phải do em bất cẩn có lẽ anh đã không bị thương, tất cả đều do em quá coi nhẹ” Giọng cô không thể nào thấp hơn được nữa
Dáng vẻ của cô khiến Chính Phong phải ngồi dậy, anh ta dùng một tay ôm đầu rất khó khăn.
“Anh nên nằm nghỉ” Cô vội đỡ lấy anh
Hắn như không nghe thấy vất vả đứng lên vượt qua cơn đau choáng váng, Vy muốn cản nhưng rồi cũng giúp anh bước ra khỏi bồn, từng bước lảo đảo khó nhọc đi vào phòng tắm. Đỡ anh vào trong ngồi lên băng ghế nệm tròn lớn ở giữa phòng. Gọi là phòng tắm nhưng nó rộng gần 90 mét vuông. Thảm lông trắng muốt, phòng tắm đứng rộng lớn với thiết kế vòi hoa sen đa chiều chảy từ tứ phía, hai bên, sau lưng và trên đầu có thể tuỳ ý điều khiển, còn cả đèn cảm ứng nhiệt độ nước. Đèn trùm xa hoa, kệ đựng với hơn 1000 loại hương liệu tốt cho cơ thể. Hồ nước nóng có hệ thống mát xa giúp thư giãn tốt nhất.
“Anh chờ em gọi người vào giúp” Cô vội vã đứng thẳng lên
“Không cần” Giọng nói anh trầm đục lộ đầy sự mỏi mệt
“Anh bây giờ không thể tự mình làm được...” Cô xoay người khuyên nhủ anh
“Tôi không thể tự mình làm?” Anh đột nhiên hỏi lại
Cô bị anh làm cho bất ngờ, chầm chậm gật đầu mặc dù chưa hiểu rõ.
“Nhưng em có thể giúp tôi!” Lần này anh thật sự hù cô sợ xanh mặt
“Anh... Anh... Ý của anh...”
“Mau!” Thái độ của anh ta lúc này làm cô nhớ đến hôm đầu tiên gặp anh, cũng dáng vẻ trầm ngâm nhưng lần này đặc biệt lạnh lùng, áp đảo kẻ khác.
Chẳng lẽ do ảnh hưởng từ cú đập?
Thấy anh mắt anh ta đáng sợ nhìn mình cô khó kiềm chế mà rùng mình một cơn.
“1!” Đang còn đắng đo thì anh ta lại đếm gì đó
“2!” Hắn đứng dậy, tay đặt lên cúc áo đầu tiên, dáng vẻ anh ta có chút không vững
“Được!” Cô thở mạnh ra, dù sao cũng đâu phải lần đầu thấy cơ thể anh, cô cũng đóng cặp cùng nhiều diễn viên, ngại ngùng gì chứ. Cá tính mạnh là thế vừa nghĩ đã làm cô đưa tay nhanh chóng giúp anh ta cởi áo ngủ, máu trên đấy khô đi tạo thành một mảng cứng. Cô lấy áo choàng khoát lên người anh, dẫn anh đến chỗ hồ nước cẩn thận điều chỉnh mực nước cùng nhiệt độ, áo choàng dài đến gần đầu gối Chính Phong, trong lúc cô chọn hương liệu để cho vào hồ thì anh ta cũng rất từ tốn như chỗ riêng một mình mà cởi bỏ trang phục phía dưới.
“A!” Không biết lần thứ mấy trong ngày cô gần như thét lên vì anh. Vừa xoay người lại đã thấy anh ta gần như khoả thân, cơ thể gầy gầy nhưng rắn rỏi như ẩn như hiện phía trong chiếc áo choàng màu đen có đường may thêu tỉ mỉ, đầu quấn vải băng lớn, gương mặt tái nhợt nhưng vì sao anh ta lại có thể toát ra dáng vẻ bí hiểm, chứa đầy nội lực như thế? Như vô hại, nhưng lại không dám tuỳ tiện tiếp cận, như yếu ớt nhưng không đáng thương, như nước ấm êm nhưng lại là gió đông lạnh lẽo. Cô càng nghĩ càng không biết làm sao để hiểu rõ anh ta rốt cuộc là ai? Như thế nào?
Cô cứ bất động mở to mắt nhìn anh, còn anh cũng chẳng lấy làm lạ mà tiến đến từng bước từ tốn mà nặng nề, cánh tay trái nâng lên, ngón trỏ cùng ngón giữa như có như không xoa nhẹ vào băng quấn trên đầu, tay phải nhấc lên đưa về phía cô. Vy cảm giác tay chân mình lúc này hoàn toàn thừa thải, não bộ vận hành nên làm gì lúc này thì anh ta đã thuận lợi lấy đi lọ tinh dầu mùi oải hương trên tay cô.
“Ờm... À... Để em giúp anh...” Cô lúng túng đoạt lại lọ tinh dầu đem đổ vào hộc nhỏ trên thành hồ, lập tức hương thơm tinh tế lan toả khắp nơi, hơi nóng trong hồ dần dần bốc lên tạo ra màn hơi mờ ảo. Chính Phong trầm ngâm trong hồ nước, sóng nhè nhẹ trên mặt hồ không ngừng di chuyển. Anh ta ngửa mặt lên tựa đầu lên thành. Lần nữa Vy ngẩm ra, cô muốn làm gì đó giúp anh nhưng toàn thân cứ cứng ngắt. Cơ thể người này sau lại thanh cao khó gần thế này.
“Bộp, bộp!” Hai tiếng vỗ nhẹ lên vai, Chính Phong muốn ra hiệu cho cô xoa bốp hai bả vai mình. Vy cúi người, đôi tay mềm mại đầu tiên là thăm dò sau đó là có chút kĩ thuật mà mạnh nhẹ trên vai anh. Không phải cơ bắp to lớn kinh người nhưng là loại an toàn vững chắc, vòm ngực anh ta rộng lớn khiến người khác chỉ muốn ngã vào. Da trắng do bị nhốt quá lâu trong nhà trở nên xanh xao, nhưng ngược lại nam tính không mất đi mà còn tăng thêm phần dụ hoặc, kì ảo.