”Đàn ông đáng chết! Đàn ông xấu xa! Chính Phong gian ác!” Cô nghiến răng tay đập đập xuống hồ nước khiến những cánh hoa đang dập dờn trôi nổi văng lên tung toé hoà lẫn cùng các dòng nước lớn nhỏ. Cánh hoa do bị thấm nước liền rơi nhanh xuống thảm lông đằng sau.
Bàn tay ai đó nhẹ nhàng đem một cánh hoa cầm lên như nghiền ngẫm.
“Dù em ghét tôi cũng đừng nên đổ hết lên đầu chúng, hoa là để nâng niu, không phải để trút giận” Chính Phong vốn không định bước vào vì dù sao cô cũng đang ngâm mình trong đây nhưng cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu mà cô vẫn chưa ra. Phải thừa nhận là anh rất lo lắng cho cô, song điều anh kinh ngạc nhất là cô nhóc này cả cửa phòng tắm chẳng những không khoá, để nguyên hiện trạng được khép hờ khi anh đi ra ngoài.
“Anh đi ra ngoài!!” Cô hét lên không dám xoay người lại
“Em ngoan, đừng làm loạn” Anh lấy áo choàng trắng tinh đi về phía cô
“Anh đang làm trò gì vậy, mau đi ra!! Đi ra mau!!” Cô hoảng loạn la hét. Nhưng Chính Phong nào để tâm, mặc kệ phản ứng kích động của cô anh đã ngồi lên bật thềm của hồ nước. Ánh mắt không che giấu càng quét trên cơ thể ẩn hiện dưới những cánh hoa đỏ rực, vài cánh hoa tinh nghịch đậu lại trên bờ vai nõn nà của Vy, khung cảnh nổi bật rung động lòng người.
“Em đã ngâm mình lâu rồi, cẩn thận không thôi sẽ bệnh” Anh, anh vòng tay bế cô ngồi lên thành hồ, áo choàng nhanh chóng bao lấy cô.
“Anh biến thái!!” Mặc dù ngồi yên vì sợ náo động thân thể sẽ lộ ra ngoài nhưng miệng vẫn còn bướng bỉnh mắng anh.
“Tôi biến thái? Là em cố ý không khoá cửa lại, nếu nói em là đang quyến rũ tôi cũng không quá đáng” Anh thắt dây áo trước eo cô, môi kề sát vành tai cô hiên ngang nói.
Đấu khấu với người tâm lí thất thường cô chọn chấp nhận chịu thua. Cô ngoan ngoãn khiến anh rất hài lòng, bế cả người cô về phía bàn trang điểm, lấy máy sấy tóc cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ cùng mức gió, cảm giác vừa phải anh nhẹ nhàng giúp cô hong khô mái tóc dài óng ả. Động tác của anh rất thành thục như đã quá quen khiến cô thoải mái nhưng trong lòng lại sinh ra nghi vấn to lớn... Anh đã làm việc này cho người con gái nào khác sao?
“Đừng suốt ngày nghĩ bậy, không tốt” Dường như đọc ra suy nghĩ trong đầu cô, anh cưng chiều nói
“Ai nói em nghĩ bậy gì, do anh bịa đặt” Bị nói trúng cô có phản ứng ngay lập tức
Anh cười khẽ lắc đầu, tay vẫn đều đặn xuyên qua từng lọn tóc, hương thơm mê hoặc khiến Ngô Chính Phong có chút mông lung đắm chìm. Ánh mắt xa săm, hỗn độn... thật sự lòng anh đang rất hỗn độn. Cả bản thân cũng không ý thức được việc mình đang làm. Chỉ biết ngay lúc này anh muốn đối xử với cô tốt nhất có thể, ở gần cô nhiều nhất có thể. Một câu hỏi đâm thẳng vào tâm trí... Liệu sau ba tháng nữa cô còn có thể bên cạnh anh?
Hoảng sợ dâng lên anh vô ý nắm lại bàn tay đang luồn trong tóc Tề Vy. Cô nhíu mày kêu đau anh liền lập tức buông tay ra, tắt máy sấy để qua một bên, anh ngồi xổm xuống xoay người Vy đang ngồi trên ghế để cô đối diện với mình. Anh nhìn cô, chăm chú như muốn ghi nhớ cả lỗ chân lông trên da cô.
“Anh đáng ghét là cố ý làm vậy đúng không?” Cô nũng nịu nhíu mày nói
“Có đau lắm không?” Anh không trả lời câu hỏi cô đưa ra, chỉ quan tâm đến cảm giác bây giờ của Tề Vy
Cô gật đầu anh liền thương xót nâng người xoa xoa đầu cô như muốn gạt đi mọi đau đớn anh gây ra trên người cô. Ngược lại trong đầu đang nghĩ đến nếu không phải tại vì những chuyện cơ mật kia anh nhất định đem cô hoà thành một. Song đó liền hoảng sợ với ý nghĩ trong đầu, Chính Phong chớp mắt hơi nhăn mặt lại.
_____________
Thiên nhiên bắt mắt, màu chủ đạo xanh mướt mát mẻ của cây cỏ, tô điểm là trời quang sáng lạng, hương thơm ngát lan toả khắp nơi. Tập đoàn lớn có khác, chỉ để quảng cáo một mẫu váy lại đầu tư hàng chục nghìn đô cho bối cảnh chụp hình cùng với đoạn video vỏn vẹn một phút đã ngốn thêm vài trăm nghìn đô nữa. Chưa kể đến phí của nhân viên, người mẫu.
Nhân vật chính cho đoạn quảng cáo này là Tề Vy, nhiều ngày nay cô cứ như lúc trước, đều đặn làm việc, chụp ảnh, quay phim, tham gia kí tặng, họp báo. Khắc này cô nhàn hạ ngồi chơi điện thoại để mặc nhân viên hoá trang tuỳ ý tô điểm cho mình. Cô đang dùng một ứng dụng liên lạc như một kiểu mạng xã hội nhưng tập trung nhiều vào nhắn tin, còn có cả trò chơi tương tác với đối phương rất thú vị, chính Edric đã gửi cho cô ứng dụng này, ban đầu cô không thích vì nghĩ những thứ này rất phiền phức nhưng nào ngờ lại cực kì cuốn hút, thầm tán thưởng người thiết kế ra nó. Trong tài khoản chỉ có một mình Edric là bạn của cô, cô rõ ràng xác định anh ta ở một nơi trái giờ với mình nhưng không hiểu sao mỗi khi cần người chơi game cùng, Edric luôn luôn có đó chơi cùng cô, ít nhiều giúp Vy thư giãn tinh thần. Cô ngẫm nghĩ anh cũng thật hiểu cô, không bao giờ xen quá sâu vào chuyện riêng của Vy, dù nói chuyện cùng nhau đã lâu nhưng anh chẳng quan tâm thân phận thật sự, nơi ở của cô. Hai người cứ như quen mà không quen, làm những người tâm sự cùng nhau. Hai người chơi đánh banh cùng nhau, anh dẫn trước rất nhiều cô liền nóng mặt thoát ra để xoá bỏ điểm của màn thi đấu vừa rồi
“Ivy, em chơi ăn gian” Đọc xong tin nhắn cô bất giác cười, lúc mới biết nhau anh dùng tên này để gọi cô nhưng sau này thì không còn nữa.
“Là do em lỡ tay thôi”
“Cả ngày em lỡ tay đến sáu lần, nên đi khám xem tay em có bị sao không” Anh bật lại
“Anh đếm luôn đấy à? (°_°)” Cô buồn cười, anh ta cũng thật chi li.
“Tất nhiên, đâu dễ bị qua mặt chứ! Pleeee (≧∇≦)” Anh tinh nghịch khiến cô cười khúc khích không thôi
“Chị hai à, cô làm ơn giữ nguyên cơ mặt giùm tôi, chân mày đang kẽ thì cô đem nó nhíu lại, mi đang chuốt thì cô đi chớp mắt không ngừng nghỉ, môi đang tô thì cô đi cười lớn. Muốn phá hoại thanh danh của tôi sao? Bức chết huyền thoại hoá trang này sao?” Alex tay vẫn đang cầm thỏi son mới tinh đanh đá nói
“Do anh toàn chọn những lúc tôi cao hứng mà làm không đấy chứ! Lúc tôi yên tĩnh anh lại lo đi làm việc khác” Cô dĩ nhiên không dễ bị bắt nạt
“Gì chứ? Chị hai cô thật ngang ngược, đây là giờ làm việc của không chỉ mình tôi mà còn cả sự phối hợp của cô. Tôi đâu thể lúc nào cũng nương theo cô, phải là hai bên! Nhưng cô cũng lạ, cắm mặt suốt vô điện thoại... Êy... Là trò chuyện với Phổ Thịnh sao? Anh ta ở phòng kế bên, cần qua gặp không?” Nói đoạn hai câu cuối Alex làm ra vẻ thần bí rỉ nhỏ cho một mình Tề Vy nghe thấy
“Có anh mới muốn qua đó gặp anh ấy!”
Không ngờ lời nói đùa của mình lại vô tình bắt trúng tâm tình Alex, mặt anh ta đột nhiên biến đổi đỏ ửng lên. Ánh mắt cũng nổi vẻ lúng túng nhưng xen vào đó là sự mềm dịu yêu thương
“Nè... Biểu hiện này... Không lẽ tôi nói đúng lòng anh rồi à?” Vy há hốc miệng nhìn anh
“Làm gì có, cô nói bậy!!”Alex phất tay lại quên mất trên tay còn đang cầm thỏi son của thương hiệu trứ danh, khiến nó “đau đớn” mà gẫy đôi
“Ặc!! Chết rồi!” Anh ta la lớn, cuống quít vừa muốn chạm vào thỏi son vừa sợ làm nó “tổn thương” thêm nữa
“Alex!! Đó là mẫu đặc biệt chỉ có duy nhất 10 cây trên thế giới, quản lí khó lắm mới đấu giá về được, anh tiêu rồi!!” Ái Linh đứng gần đó lúc này mới hiểu rõ việc gì vừa xảy ra, che miệng thở hắt nói. Thỏi son là hàng xa xỉ phẩm Quách Duy sang tận lực đấu giá lấy về, anh ta đặc rất nhiều tâm huyết lên Tề Vy nên luôn muốn đưa cho cô thứ tốt nhất, đẳng cấp nhất. Một mặt phóng khoáng là thế nhưng anh ta cũng keo kiệt tính toán không kém. Nếu biết thỏi son chưa lên môi Vy đã gẫy đôi nhất định sẽ nổi trận lôi đình.