Làm Sao Yêu Em

Chương 53



Ngô gia, khác với toà nhà hôm trước của Ngô Thương nơi đây có vẻ lộng lẫy hơn, trưng bày khí thế không chút che đậy. Ngô Mỗ nghe tin Phong về liền ở nhà chuẩn bị từ sớm chào đón anh. Ngược lại vẻ vui sướng của ông, Phong từ đầu đến cuối thờ ơ lạnh nhạt, ăn qua loa một bữa rồi bắt ông đưa hết người hầu vệ sĩ ra khỏi phòng khách.

“Sáng nay sao con không để ta gọi người đến đón, mạo hiểm một mình về đây...” Ngô Mỗ run run giọng, ông cùng Ngô Thương có nhiều nét tương đồng, chỉ là ông yếu hơn ông ta, cơ thể gần như gẫy rụng.

“Không nên phiền phức như thế, dù sao tôi cũng hoàn toàn bình phục. Vòng vo không ích lợi gì, nên tôi có chuyện muốn nói thẳng với ông” Phong hết sức ngang ngược gác chân lên bàn trong phòng khách mà nói.

“Cháu nội, con đâu cần phải lạnh lùng với ta kiểu đó, con không biết ta đã chờ đợi con...” Ngô Mỗ run rẩy khẩn cầu

“Đã nói tôi không muốn vòng vo, ông già lú lẫn nên không hiểu à?”

“Con... Con muốn điều gì?” Biết không dùng nhu thắng cương được nên Ngô Mỗ thở hắt ém giận xuống, dù sao cũng nhiều năm không được ngồi nói chuyện tử tế với anh

“Tất nhiên là việc chuyển nhượng quyền thừa kế cho tôi”

“Con vừa khỏi bệnh ngay cả tiếng hỏi thăm ông nội cũng không có liền đòi quyền thừa kế, từ lâu ta đã quyết định giao Ngô thị cho con, con cần chi phải hành sự như vậy?” Ngô Mỗ nhíu mày

“Sai, thưa Ngô Mỗ lão gia, ngài dù già cả lú lẫn cũng không đến mức cháu mình mà nhận chẳng ra chứ” Phong cầm tách trà trong tay lắc nhẹ

“Ý của con là...” Ngô Mỗ thấp thõm lo sợ, ông bắt đầu phát giác ra một số điều khác với lẽ thường

“Gương mặt của tôi hoàn toàn khác trước đây, ông có biết là vì sao?”

“À, ta biết con buồn vì chuyện này nhưng Chính Phong, bây giờ con trông vẫn tốt đấy thôi, còn tốt hơn trước đây, sau một thời gian con sẽ quen với nó”

“Cần gì phải đợi một thời gian trong khi tôi vốn đã sinh ra cùng nó”

Đợi một lát khi chắc chắn Ngô Mỗ đang tiêu hoá lời mình nói, Phong mới chậm rãi nhấc tay lấy trong túi áo khoát một bức ảnh đặt lên bàn, bức ảnh tuy nhỏ và cũ nhưng sức công phá thật sự to lớn, Ngô Mỗ đang cố gắng vui vẻ liền bị nó làm cho hoàn toàn sụp đỗ. Trong hình là một phụ nữ hết sức xinh đẹp tựa ngọc bích, thanh xuân tựa dòng suối, trên tay ôm một đứa bé nhỏ chưa đầy hai tuổi, kháu khỉnh xinh đẹp rất giống với người đang ngồi trước mặt ông

“Mày... Mày.... Mày là Tư Đồ Hàn Phong?” Ông ta ngay cả máu trên mặt cũng không còn, hoảng loạn lo sợ cả người nép vào một góc

“Được Ngô Mỗ lão gia nhớ đến thật vinh hạnh cho tôi”

“Mày... Mày làm sao lại có thể còn sống trên đời này? Mày mười bốn năm trước....” Định nói thêm gì đó nhưng giọng của Ngô Mỗ không tài nào thoát khỏi cuốn họng ông ta, cảm giác của ông ta lúc này như bị hàng ngàn mũi kim đâm mạnh vào huyết quản, đau đến ngưng thở

“Nói không nổi nữa à? Ông trông yếu ớt như vậy không ngờ lại khoẻ thật, độc tố mạnh vậy mà vẫn có thể kiềm chế lâu như thế”

“Mày... Ức.... A... Bỏ...” Ông khó khăn ôm cổ họng, muốn gọi người cũng không được

“Muốn hỏi tôi bỏ gì vào trà của ông à? Là thứ độc ông bỏ vào thức ăn của hai mẹ con tôi năm xưa, Ngô Mỗ trước đây ông sai khiến người khác làm nên không nhận ra mùi của nó, bây giờ tôi cho ông cơ hội nếm được nó, chi bằng cảm ơn tôi một tiếng”

“Mau.... Người....” Ông chìa tay về hướng anh ý muốn thuốc giải

Phong lấy ra một lọ nhỏ đặt trên bàn, cho ông ta tự ý chộp lấy như người điên vội vã cho vào miệng uống lấy. Chầm rãi xem ông ta dần trở lại trạng thái bình thường

“Ông cũng liều mạng quá, chắc gì đó là thuốc giải?”

“Mày mau đưa thuốc giải... bằng không tao cho người giết mày.... và mẹ mày”

“Không cần tốn công, mẹ tôi đã không còn nữa. Lọ thuốc giải này chỉ có tác dụng trong vòng 48 tiếng đồng hồ, ông cũng biết loại độc đặc chế từ rắn và hoa này chỉ có duy nhất ba viên thuốc giải, may cho ông tôi và mẹ tôi còn chừa cho ông một viên”

“Tao làm gì thì mày mới chịu giao ra?” Lời uy hiếp của Phong quả nhiên có sức ép với Ngô Mỗ

“Tôi tất nhiên có thể giết ông rồi một bước nắm quyền Ngô thị nhưng như vậy thì thật phiền phức cho sau này nên tôi muốn ông đường đường chính chính giao Ngô thị cho tôi, không phải Ngô Chính Phong mà là Tư Đồ Hàn Phong!”

“Mày đừng có mơ!! Người đâu!! Mau giết nó!!” Ngô Mỗ hét lên nhưng tuyệt nhiên không có bất kì tên vệ sĩ hay người hầu nào bước vào

“Quên nói trước, chỗ này từ lâu đã được thay bằng người của tôi rồi, giữ cổ họng để còn đứng trước cổ đông giao Ngô thị cho tôi, còn việc mơ hay ác mộng... Ông tự mình suy xét” Nói xong Phong đứng dậy đi ra ngoài lập tức vệ sĩ hai bên cúi chào như ra hiệu cho Ngô Mỗ thấy nơi này không còn một ai là thuộc về ông ta, những kẻ thân cận không bị giết thì cũng bị đổi đi, ông ta chỉ là một con cá nằm trên thớt của địch thủ.

“Thằng khốn!” Ngô Mỗ gầm lên

______________

Hàn Phong như thực như hư dưới nắng nhạt, gió lạnh cuốn lấy vạt áo khoát dài của anh làm anh nổi bật vẻ tà ác, xa cách không chạm tới.

Trên đường về lại căn hộ của anh cùng Tề Vy thì dự cảm không lành cứ ào ạt ùa đến. Mông lung nhớ lại cảm giác này của 14 năm về trước, khi anh còn là đứa trẻ 10 tuổi. Mẹ anh - Tư Đồ Tuyết, một mỹ nhân hát thời xưa, giọng bà rất hay, trong những phòng trà sang trọng có biết bao kẻ lắm tiền say mê, Ngô Vân Chính lại là người đàn ông duy nhất khiến bà để mắt đến vì ông ta vừa có ngoại hình hơn người, lại giỏi sự nghiệp, tính cách ôn nhu tử tế,... Ông theo đuổi Tư Đồ Tuyết, yêu thương bà, ban đầu vì ngại thân phận của mình nên bà không ngừng tránh né ông nhưng đến một hôm của ít năm sau bà quyết định một lần sa ngã, cùng Ngô Vân Chính dệt một bức tranh tình yêu. Tiếc là sau đó Ngô Mỗ ép ông lấy một thiên kim tiểu thư, áp lực làm người thừa kế khiến ông phụ tình Tư Đồ Tuyết đi lấy vị tiểu thư đó, có với cô ta một người con trai là Ngô Chính Phong, ông lại càng không ngờ trước khi Chính Phong được sinh ra vài ngày thì Tư Đồ Tuyết đã hạ sinh Hàn Phong. Để chuộc lỗi ông ra sức bù đắp cho hai mẹ con, dù không có cha nhưng Hàn Phong luôn được những món quà đẹp, học trường tốt bật nhất, có thể thông thạo nhiều thứ tiếng, bộc lộ tố chất thông minh từ nhỏ, còn nổi trội hơn Chính Phong, Ngô Mỗ âm thầm cho người theo dõi cũng nhận ra tiểu Hàn Phong là đứa trẻ lớn lên làm được việc nên cũng ra sức yêu thương, thường xuyên đến thăm tiểu Hàn Phong chỉ là đến khi cậu 8 tuổi thì thái độ của ông thay đổi hẳn, gọi người đến đe doạ, đuổi hai mẹ con đi. Mẹ Hàn Phong một mực không chịu, tranh chấp kéo dài suốt hai năm, đỉnh điểm một hôm khi Ngô Vân Chính cho người đem bánh đến cho Tư Đồ Tuyết thì Ngô Mỗ lợi dụng sơ hở bỏ độc dược điều chế từ rắn độc cùng hoa chứa độc tính vào bánh. Hôm đó Tư Đồ Tuyết lái xe đưa tiểu Hàn Phong ra ngoại thành dã ngoại, trên xe hai mẹ con vui vẻ tận hưởng không khí gia đình, ngắm nhìn trời xanh, cây cối đang lướt qua hai bên đường. Đột ngột cả hai cảm giác như có người ra sức bóp lấy cổ, thở không thông, đau đớn như bị xé toạt từ khoé miệng đến yết hầu, chiếc xe chao đảo lao hẳn xuống vách núi...