Trữ Đình Đình dạo quanh khu mua sắm, cô ta là khách hàng VIP nơi đây nhờ vào số tiền cô bỏ ra mỗi tuần. Hai năm trước khi Hàn Phong chủ động liên lạc cho cô một vị trí bên cạnh Đình Đình đã vui đến rơi nước mắt. Ban đầu khi Vũ Quân bắt nhốt, chính cô cũng rất hốt hoảng, đến khi sau này nhìn thấy rất nhiều tấm ảnh trong ngăn kéo bàn làm việc của Hàn Phong cô mới biết thêm về quan hệ của anh cùng Vũ Quân, Tề Vy. Kinh ngạc có, lo lắng có vì cô biết chắc đây là bí mật lớn của họ, Vũ Quân đe doạ cô tuyệt đối phải ngậm miệng lại nếu không anh ta sẽ đem chuyện năm xưa tái diễn với cách thức tàn nhẫn hơn. Chỉ cần được bên cạnh Hàn Phong cô chấp nhận hết tất cả, từ năm bốn tuổi cô đã đem bóng hình anh khắc ghi trong tim, anh là người duy nhất khiến cô có lòng tin vào đàn ông sau khi chứng kiến mẹ cô bị cha cô bỏ rơi. Bị mọi người dè bỉu, khinh khi, bảo cô là kẻ bám lấy anh vì tiền bạc danh vọng cô cũng mặc kệ, điều duy nhất cô không cam tâm là chính anh lại ruồng bỏ cô.
Khoáy ly cà phê nóng trước mặt nhìn vào bóng hình già dặn, sắc xảo của mình phản chiếu trên mặt bàn thuỷ tinh cô thừa nhận bản thân đang muốn trở thành Tề Vy thứ hai, kiểu tóc, cách trang điểm đều giống chỉ là không “nguyên thuỷ” như Tề Vy, cô biết Tề Vy quyến rũ từ sâu thẩm bên trong còn cô chỉ là gò ép bản thân vào khuông mẫu.
Điện thoại trên bàn run lên kéo cô về trạng thái tỉnh táo.
“Hàn Phong!” Thấy tên anh cô thật sự mừng phát điên lên
“Em đang ở đâu?”
“Khu mua sắm gần với công ty, anh có muốn đến dạo cùng em không?”
“Được, 10 phút sau anh đến” Hàn Phong vẫn giữ nguyên thái độ hờ hững nhưng ngữ khí nhẹ nhàng hơn.
Đình Đình phấn khởi chạy nhanh vào phòng vệ sinh trang điểm lại, xịt thêm nước hoa cơ hồ mua một bộ quần áo mới. Hàn Phong đợi cô ở tầng dưới của khu mua sắm, Đình Đình trong lúc chạy nhanh đến chỗ anh vì giầy cao gót không mấy được sàn lát gạch trơn bóng ưa thích nên cô ngã nhào về trước, Hàn Phong vội đỡ cô lại.
“Không cần chạy nhanh, có ai đuổi theo em đâu”
“Ahh, ngại quá đi, em chỉ muốn gặp anh nhanh một chút lại ngã, xấu hổ quá” Đình Đình vội đứng lên hai tay che che mặt.
“Chưa mua được gì à?” Nhìn thấy tay cô chỉ đeo túi xách ngoài ra không cầm thêm gì Phong nhướng mày hỏi.
“Vẫn chưa, em chỉ vừa đến” Đình Đình lắc đầu, thật ra cô đến đây hơn 2 tiếng chỉ là không còn gì mà cô chưa mua
“Vậy ta đi cùng nhau” Phong hất cằm đi thẳng, Đình Đình cũng thật nhanh khoát lấy cánh tay anh, thầm mong anh không vung ra như những lần trước. Quả thật anh để yên cho cô tự ý làm gì thì làm khiến cô đặc biệt có tâm trạng mua rất nhiều thứ với ánh mắt ghen tị của nhân viên khi người đàn ông đẹp trai ngời ngời bên cạnh cô là người chi trả tất cả.
Cả quá trình cô chỉ cười, cảm ơn anh nhưng tuyệt đối không hỏi vì sao tâm trạng anh tốt đến vậy chỉ sợ anh nói ra nguyên do khiến cô phải đau lòng.
“Em thật thông minh” Cô không mở lời thì anh làm
“Dạ?” Tay cô có chút run, trong thang máy chỉ có hai người
“Biết rõ nguyên nhân anh đi cùng em không có mấy thiện ý...”
“Anh” cô vội chặn lại lời anh
“Đình Đình, em còn quá trẻ...”
“Em biết mà nên em vẫn còn nhiều thứ muốn mua hôm nay” Cô gượng cười
“Quay lại trường đại học, sau này sẽ có công ty tốt cần em, cuộc sống của em sẽ độc lập hơn, không sợ ai nói em đang dựa dẫm anh!” Phong vẫn tiếp tục nói
“Anh muốn đuổi em?”
“Là cho em cơ hội của riêng mình”
“Em không cần, em chỉ cần anh, được bên cạnh anh là mục tiêu lớn nhất đời em. Em không muốn cơ hội nào khác!” Nước mắt nóng hổi không nén lại được cứ thế tuông ra.
“Anh có chuyến công tác đến Mỹ, sắp muộn rồi! Đơn nghỉ việc cứ gửi đến phòng nhân sự” Thang máy vừa lúc đến tầng hầm giữ xe, Hàn Phong không ngoái đầu nhìn cô lấy một cái cứ thế mà ra đi.
Đình Đình không ra khỏi thang máy, cứ thế ngồi sụp xuống, khóc nức nở.
“Anh Hàn Phong, lớn lên Đình Đình nhất định sẽ làm cô dâu của anh”
“Được, anh sẽ tặng Đình Đình chiếc nhẫn thật to”
“Không cần nhẫn, chỉ cần anh dạy em đọc chữ”
“Được, cô bé ngốc”
Năm đó cô 5 tuổi, anh 11 tuổi. Anh thật sự dạy cô rất nhiều không riêng gì chữ viết, anh dạy cô thế nào là đau đứt ruột gan, thế nào là tàn nhẫn, thế nào là từ đỉnh núi rơi xuống vực thẩm.
“Ting!” Cửa thang máy mở ra. Đình Đình vẫn nấc nghẹn mặc kệ ai đó sẽ nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của cô.
“Cô điên à? Đứng lên!” Tiếng quát dội xuống từ đỉnh đầu, Đình Đình nhận ra khẩu khí này... Là Vũ Quân! Mỗi lần cô thảm hại nhất đều có anh ta chứng kiến
“Mặc kệ tôi! Không cần anh quan tâm!” Cô vẫn cúi mặt, giọng nói tỉnh táo hơn quát lại anh.
“Tôi không quan tâm cô nhưng đây là trung tâm mua sắm của tôi, cô đang làm ô uế nó đấy. Mau đứng lên!” Vũ Quân lôi cô ra ngoài, quăng cô lên xe anh đậu trước cửa khu mua sắm, lẽ ra hôm nay anh đến thị sát lại gặp cảnh chướng tai gai mắt này, tự rủa vì sao nhiều nơi như vậy cô ta lại cứ chọn trung tâm của anh mà đến. Đình Đình nghe anh ta sỉ nhục như vậy cũng không còn muốn tranh cãi gì nữa, mặc kệ anh lôi cô đi.
“Từ đầu tôi đã nói rồi Hàn Phong không để mắt đến cô đâu, đồ cứng đầu” Vũ Quân vừa lái xe vừa nói
“Hức! Hức!” Cô vẫn cứ khóc
“Lãng phí thanh xuân của mình được gì chứ?”
“Hức hức!!”
“Có thấy bản thân ngu ngốc không? Xem cô bị quăng đi lần này đến lần khác, bị bỏ rơi như thế vẫn cứ bám theo người ta”
“Hu hu!! Hu hu!!” Mặc kệ Vũ Quân đay nghiến, Đình Đình vẫn tiếp tục “công việc” khóc lóc của mình.
Anh ta bỏ cuộc không nói nữa chuyên tâm lái xe nhưng tiếng khóc của cô quả thật quá chói tai. Vũ Quân đậu xe vào bên đường, lấy khăn giấy đưa cô.
“Nè, lau đi, cô trang điểm đậm thật tèm lem hết trông doạ người quá, nói trước lau xong đem khăn giấy bỏ vào túi xách, đừng làm bẩn xe của tôi”
“Đồ đáng ghét, anh mới là hồn ma doạ tôi suốt!” Nhận lấy gói khăn giấy cô liền có chút giật mình, quả thật thứ đồ được đặt trong siêu xe độc nhất cũng không hề đơn giản. Khăn giấy được đan với sợi tơ mỏng mềm mại, viền khăn còn được làm bằng vàng, loại khăn giấy được giới siêu giàu ưa chuộng nghe danh đã lâu mới nay mới được dùng thử, dùng nó lau vết bẩn rồi quăng bỏ thì quá phí đi. Vũ Quân có tiếng ăn chơi phá của, cô bây giờ cô đã được thị tẩm.
“Anh còn thứ gì xa xỉ bất hợp lí hơn vầy nữa không?” Cô chun mũi
“Giấy vệ sinh làm từ vàng có được tính không?”
“... Tôi sợ anh rồi”
“Ít nhất tôi không lãng phí cuộc đời mình”
“Theo anh ra sao mới là không lãng phí?”
“Tôi biết mình đang làm gì, đang muốn gì, sử dụng những thứ mình có triệt để nhất, yêu người tôi nên yêu nhất. Người ngoài bảo tôi tiêu xài vô độ nhưng họ đâu biết tài sản tôi có trong tay là bao nhiêu, bọn người đó chẳng qua là ghen tị với thứ người khác có được”
“Thế nào là người nên yêu?” Đây là lần đầu hai người nói với nhau nhiều như vậy, Đình Đình bắt đầu có hứng thú muốn nghe anh nói nhiều hơn.
“Người sẽ yêu lại tôi, nghe lời tôi, làm tôi vui hay ít nhất không khiến tôi phiền lòng” Anh đánh vô lăng tiếp tục hoà nhập vào dòng xe
“Thảo nào người ta nói anh không biết yêu” Đình Đình thể hiện sự khinh bỉ ra mặt
“Ê! Nhờ cô tôi mới biết “người ta” nói về tôi nhiều thật đấy” Vũ Quân cười đểu
“Không riêng gì tạp chí lá cải, miệng mồm mấy nhân viên nam lẫn nữ mỗi khi anh xuất hiện, mạng xã hội cũng đầy ấp hình ảnh ăn chơi phóng túng của anh” Cô chỉ mới 20 tất nhiên hứng thú với mạng xã hội, nhớ rõ như in mỗi khi vào trang mạng phổ biến cập nhật hình ảnh trên thế giới chỉ cần gõ vài cụm từ như “giới thượng lưu thế giới”, “cậu ấm, cô chiêu tập đoàn”, “giới thượng lưu châu Á”, “giới thượng lưu Anh Quốc” đều dễ dàng thấy được hình ảnh của Vũ Quân, nổi bật nhất ở Vũ Quân khiến các cô gái mê mẩn là anh ta sở hữu dòng máu lai quá đúng chuẩn. Đôi mắt xanh như muốn nhấn chìm người khác vào đó, Vũ Minh lại không được như anh, đôi mắt anh ta rất đẹp nhưng lại là màu nâu sáng, ít mị lực hơn.