Giai điệu càng dồn dập mạnh mẽ thì nét mặt Merlin càng khó chịu, cô ôm đầu hơi cúi về phía trước bắt đầu có dấu hiệu kì lạ, cô thấy rất nhiều ánh sáng cùng hình ảnh loé mắt xẹt nhanh qua...
“Hôm valentine nhiều người đến rạp...”
“Mong rằng có cơ hội xem cùng người yêu...”
“Ấy suýt quên!.... Có chồng... Ở đây”
Hình ảnh không ngừng chớp tắt dao động. Merlin hít thở không thông, Hàn Phong lo lắng liên tục gọi tên cô, dừng xe lại. Anh hơi hướng về phía cô lay lay hai vai cô, nào ngờ Merlin hét lên mở cửa xe chạy ra ngoài...
Đôi chân nhỏ nhắn, váy nhạt màu, áo len mỏng bay tứ tung dưới gió liền bị mưa làm cho rủ xuống, da thịt bị từng giọt, từng giọt mưa lạnh cào xé, bùn đất không làm vấy bẩn cô mà chỉ tô điểm lạnh lẽo, đau đớn trên người thêm đậm... Merlin cứ chạy... Khăn che mặt bị ướt khiến cô rất khó thở nhưng cô chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến việc mở nó ra... Tại sao lại đau lòng như vậy? Tại sao lại nhói tim như vậy? Tại sao cứ nhớ nhung như vậy? Rốt cuộc cô là ai? Vì ai? Vì sao lại đau lòng? Bài hát đó... Cơn mưa đó... Bóng hình ai đó... Giọng nói đó... Cô chạy vào phía trong khu rừng, nơi đây hay xuất hiện thú dữ nên có rất nhiều bẫy, những hố sâu mà bên dưới là lưới hay kinh khủng hơn là những cọc nhọn dài chỉ thẳng lên trời thách thức... Cô bước hụt chân... Bóng lưng cao cao gầy gầy xẹt ngang qua trong tâm trí... Mái tóc sẫm màu của người đó đang úp mặt lên gối... Ngẩng lên... Mau ngẩng đầu lên... Tôi muốn thấy anh là ai... Ít nhất trước khi tôi chết dưới hố này...
“Hức!” Cô nấc lên khi vòng eo mảnh khảnh như sắp gẫy của mình bị một sức mạnh từ sau giữ chặt lấy, đem cô ôm ngược lại.
“Em điên à? Không muốn sống nữa sao? Muốn bỏ anh đi một lần nữa sao?” Hàn Phong rỉ thầm vào tai cô... Hơi thở dồn dập như kìm nén cảm xúc... Anh trước đây không dám chắc nhưng ngay khoảng khắc cô lao ra ngoài... Anh khẳng định đó là cô...
“Anh... Là ai?” Merlin xoay người đối mặt với anh, hai mắt cô rưng rưng
“Là một kẻ ngốc, kẻ ngốc đã khiến em cô đơn suốt thời gian qua... Đồng thời anh là người sẽ bảo vệ em... Từ đây đến cuối đời... Anh bảo đảm!” Hàn Phong nói rõ, trong trẻo hơn nước mưa, mạnh mẽ hơn sấm...
“Anh... Anh...” Merlin bị anh doạ cho cấm khẩu
Hàn Phong giơ một ngón tay đặt lên lớp vải ngăn cách với môi cô. Anh chậm rãi nhìn sâu vào mắt cô...
“Những chuyện trước đây em không nhớ cũng chẳng sao... Chỉ cầu xin em, đừng bao giờ quên nữa, bị em lãng quên suốt hai năm qua, anh khó chịu lắm” Bàn tay di chuyển đem khăn che mặt cô tháo đi... Nước mưa được phóng thích tự do lăn xuống nửa mặt dưới của cô... Hàn Phong nhìn kĩ từng đường nét rồi trách bản thân ngu xuẩn lại có thể nhiều ngày như thế không nhận ra cô... Lại cảm thấy đau lòng khi đôi gò má trắng xanh vì cơ thể quá gầy hiện nay của cô lại xuất hiện một vết sẹo dài 5cm phía bên trái, màu đỏ sẫm như máu đông lại,... Nhưng trong mắt anh cô không hề xấu đi, vẫn rất đẹp trong mọi khoảnh khắc,...
“Đừng nhìn...” Cô đưa tay muốn che lại vết sẹo lại bị anh giữ tay thật chặt. Anh cúi người đặt một nụ hôn lạnh giá lên nó.
Có lẽ cảm giác được yêu là cảm giác tuyệt vời nhất...
“Anh có biết tên thật của tôi không?” Cô run rẩy đặt tay lên vai anh
“Em là Trịnh Tề Vy, em năm nay 25 tuổi” Anh cười vuốt vuốt môi cô
“Già như vậy sao?” Tề Vy thể hiện nét hoang mang trên mặt
“Em hiện nay trông rất buồn cười đấy”
“Nè! Anh nói chuyện như vậy mà được sao?” Cô nén cười đánh lên người anh
“Tất nhiên không được, anh có chuyện khác nghiêm túc hơn để nói với em...”
Cô khựng lại, hồi hộp nhìn anh.
“Trước đây, chúng ta đã từng kết hôn, sống cùng nhau” Tề Vy trợn to mắt, gió lạnh cũng không thắng nổi máu nóng đang sôi trào trong cơ thể...
Sau đó, cả đoạn đường đi về xe, rồi đến nhà Hàn Phong chưa hề dừng câu chuyện của năm xưa, nhưng anh tuyệt đối không nhắc đến những thứ đau buồn... Chẳng hạn việc ba mẹ cô mất ra sao, chẳng hạn việc anh trước đây lấy cô với danh nghĩa Chính Phong, việc anh là cháu ngoài huyết thống của Ngô gia, việc anh tự tay chiếm mất tài sản của ông nội mình,... Tất cả đều bị anh xoá đi.
“Vậy ban đầu chúng ta chỉ lấy nhau vì chuyện kinh doan của hai gia đình, nhưng sau đó lại yêu nhau sao?”
“Ừm, lúc đó anh còn có bệnh, không được khoẻ như người thường, chính em đã giúp anh” Hàn Phong cười, hai người đang dùng khăn lau khô tóc, trong nhà lò sưởi được đốt lên ấm cúng.
“Anh kể nhiều chuyện như vậy, rất lãng mạng” Cô cười mỉm rất xinh, giờ đây cô không hề kiên kị mà cho anh nhìn thấy toàn bộ gương mặt
“Phải, rất lãng mạn, hạnh phúc!” Hàn Phong thở nhẹ, chỉ ước rằng mọi chuyện thật sự đẹp đẽ như vậy
“Thế tại sao chúng ta ly hôn?”
“Là vì anh không tốt, khiến em mất lòng tin”
“Anh ngoại tình sao?” Tề Vy nhướng mày, không hiểu vì sao hiện nay cô không còn nhớ về chuyện trước kia nhưng khi nghe anh nói vậy vẫn thấy rất giận
“Không, tất nhiên không rồi!” Anh vội xua xua hai tay
“Vậy ý anh là sao? Anh làm ra chuyện xấu gì?” Cô như sư tử vừa ngủ dậy, cực kì giận dữ.
“Cô gái ấy và anh chỉ là anh em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cô ấy viết thư cho anh ai ngờ em tình cờ đọc được liền đòi chia tay bỏ nhà ra đi” Hàn Phong vội rụt người lại, lớn thế này anh mới biết sợ một ai đó
“Anh nói thật không?” Cô chỉ vào anh
“Thật, thật! Anh hứa với trời đất” Anh đưa ba ngón tay lên
“Vậy thì được!” Cô ngồi ngay ngắn lại vị trí ban đầu
“Nhưng dáng vẻ của em như đang ghen, em nhớ lại rồi à?” Anh cười tinh nghịch
“Không, tôi chỉ muốn giúp bản thân không bị một tên xấu xa lừa gạt.
“Vậy sao?” Anh gian xảo
“Ừm, đừng nghĩ bậy bạ, tôi không còn nhớ gì về anh đâu” Tề Vy vội vội vàng vàng chạy vào phòng
Hàn Phong nhìn theo cô cười thật tươi, thề rằng lúc này anh chỉ muốn cắn cô một cái. Sợ cô chạy mất nên bao nhiêu xúc cảm đều phải kìm nén lại
Còn cô lại nảy sinh cảm giác muốn gần anh, điều gì đó trong lòng cứ hối hả khi hai người ở cạnh nhau. Hình ảnh anh hôm nay giúp đỡ mọi người khiến cô rất cảm kích, rất thích, rất thích mỗi lần anh thể hiện một mặt khác của bản thân cho cô. Đặc biệt bóng dáng của anh và người xuất hiện trong ảo giác của cô rất giống, dù anh có lớn con hơn nhưng lại rất hoà hợp trùng khớp với người đó. Chẳng lẽ lời anh nói hoàn toàn là thật?
___________
Vũ Quân đích thân đến trụ sở chính của Hàn Phong tại Bắc Mỹ.
“Đã gọi cảnh sát chưa?” Vẫn tác phong đó, hai chân gác lên bàn, hai tay tuỳ tiện nghịch phá đồ
“Vâng, nhưng họ có cảnh báo trước vùng đó không có tín hiệu, thêm cơn bão đang lớn dần nên sẽ không thuận tiện” Lee thận trọng nghiêng mình
“Công trình bên đó khai thác đến đâu?”
“Hiện tại vẫn chưa bắt đầu vì bên bị thu mua muốn có thời gian để chuyển đi”
“Bên bị thu mua? Nơi đó có ai khác ở sao?” Vũ Quân nhíu mày
“Vâng....”
“Mau nói hết ra đây!” Thấy dáng vẻ chần chừ của Lee, Vũ Quân liền quát nhẹ
____________
Trằn trọc cả đêm trong đầu cô vẫn cứ xoay quanh những việc trước đây.
“Diễn viên? Tôi biết diễn sao?”
“Kết hôn?... Ể!? Vậy tức là...”
“Dylan!!! Dylan!!” Cô hét lớn xông ra khỏi phòng ngủ
Hàn Phong đang ngồi uống trà liền bật dậy, lao đến ôm lấy cô.
“Anh đây? Em bị sao vậy?”
“Anh nói trước đây chúng ta đã kết hôn, đúng không?” Cô hơi đẩy anh ra
“Ừm”
“Vậy tôi và anh đã...” Cô hơi nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc
“Nói là chưa đi, làm ơn!” Cô thầm nghĩ trong đầu
“Ừm, đã rồi, còn rất nhiều lần nữa” Hàn Phong không nghĩ ngợi nhiều liền nham nhở nói.
Sấm chớp đùng đoàng, đất trời xoay chuyển bên ngoài cũng không bằng tim đập thình thịch, thần kinh giãn nở trong người cô.