Khóc mệt rồi cổ họng đau rát Tề Vy đi vào một cửa tiệm nhỏ tìm mua một chai nước.
“Giúp tôi tính tiền” Cô đặt chai nước lên bàn thu ngân, xung quanh khu này rất hoang vắng, chỉ có duy nhất cửa hàng nhỏ này, do một người phụ nữ cao tuổi trông coi.
“Cô gái, rất đau khổ đúng không? Cô nhìn quen mắt quá” Bà ta nheo mắt
“Tôi đang khát, làm ơn tính tiền nhanh” Cô cắn môi, lúc nãy vội quá quên mất kính mát
“Được được, tôi nhận ra cô. Nhưng tôi sẽ không làm phiền cô cho chữ kí đâu, chẳng qua một giờ trước có người nhờ tôi đưa thứ này cho cô” Bà ta bấm vào hộp tiền sau đó đưa chai nước cho cô. Còn lấy một túi vải đen nhỏ đưa cho cô
“Là ai nhờ bà?” Cô lấy làm lạ, đề phòng nhìn bà ta
“Một người đàn ông Á Đông, bên cạnh còn có vệ sĩ đi cùng. Ông ta nói minh tinh Ivy sẽ ghé cửa hàng của tôi, lúc đó cứ đưa Ivy thứ này. Cứ ngỡ ông ta bày trò không ngờ cô đến thật! Tôi rất thích bộ phim “Mật vụ” của cô năm trước”
“Cảm ơn bà, tôi đi đây” Không muốn bị phiền phức, cô để lại tiền rồi cầm đồ chạy đi
__________
Trên xe, Tề Vy đem túi vải mở ra. Bên trong có một phong thư và một máy ghi âm. Cầm máy ghi âm trong tay nhịp tim cô đập mạnh lạ thường, hồi hộp, nghi ngờ, tò mò, lo lắng. Tất cả cảm giác cứ chiếm lấy cô.
“Tít!!” Cô nhấn nút mở máy
__________
Vừa đúng 6 giờ Hàn Phong liền có mặt ở nhà. Anh kéo cô đến khu phố cổ hôm trước. Ban ngày nó đã không quá đông đúc nay lại vắng người, ánh đèn thưa thớt tối tăm
“Anh dẫn em đến đây chi vậy?” Bị anh kéo đi giữa trời lạnh cô hơi hoảng loạn
“Suỵt!” Anh dừng lại, cả hai đang đứng giữa cây cầu dài giữa hồ nữa gần như đóng băng bên dưới
“1,2,3!” Anh đếm nhỏ ba tiếng, Tề Vy vẫn ngơ người nhìn anh
“Chíu!!! Bùm! Bùm!! Bụp!!” Pháo hoa từ đâu bay lên sau đó nổ tung sáng rợp trời. Chưa dừng lại ở đó, khu phố vừa rồi còn u ám yên tĩnh nay đã được thắp sáng bởi đèn vàng, đèn trắng. Ánh đèn chạy dọc quanh hồ điểm cuối cùng thì bùng lên mạnh mẽ
“WILL” Một từ chữ hiện lên trên mặt hồ
Ánh đèn tiếp tục chạy dài đến hướng khác, ngọn đồi nhân tạo phủ tuyết bừng sáng, lớp tuyết bị lửa nhỏ làm tan chảy để lại một chữ “YOU” lên đó.
Mái nhà của những cửa hàng tràn ngập từ “MARRY” lấp lánh như sao.
Cuối cùng là cây cầu, phía sau lưng anh là thành cầu cũng nhấp nháy ánh sáng, song sắt hình bắt chéo hôm trước đã được thay bằng từ “ME” đại diện cho anh.
Tề Vy chưa kịp phản ứng anh đã quỳ một gối xuống, lấy trong túi áo khoát một cái hộp màu xanh dương đậm, mở nắp giải thoát sự rực rỡ cho chiếc nhẫn kim cương bên trong. Có lẽ bao nhiêu ánh đèn cũng không rực rỡ bằng chiếc nhẫn trên tay anh.
“Em sẽ lấy anh chứ?”
Tề Vy dùng tay che miệng, ở bên cạnh anh nhiều ngày nhưng ngay lúc này đây cô mới thấy anh tốt biết bao, chân thành biết bao, lịch lãm biết bao,... Như sự việc năm đó là do một người điều khiển, chẳng phải anh.
Gần nửa phút trôi qua, cô không có động tĩnh gì. Anh từ háo hức chuyển sang lo lắng.
“Em...”
__________
Màn cầu hôn kết thúc trong sự hạnh phúc tột cùng. Tề Vy gật đầu đồng ý dưới pháo hoa rực rỡ. Đêm đó cô lại như hai năm trước dâng mình cho anh.
____________
Một tháng sau. Hàn Phong bình tĩnh quan sát bác sĩ thẩm mỹ có tài nghề cao nhất trong nước chuẩn đoán cho cô.
“Tư Đồ tổng, ngài yên tâm. Chỉ cần một tiểu phẫu và chế độ ăn uống, chăm sóc hợp lí thì mặt cô ấy sẽ lành lại” Vị bác sĩ mỉm cười
“Khi nào có thể thực hiện tiểu phẫu cho cô ấy?”
“Nếu hai người cảm thấy không có gì lo ngại thì cuối tuần này tôi có thể thu sếp xếp cho tiểu thư đây”
“Được, càng nhanh càng tốt”
Tề Vy đi theo y tá đến nơi hướng dẫn trước cách thức của ca phẫu thuật cùng phương pháp chăm sóc.
“Tư Đồ tổng, ngài quan tâm cô ấy như vậy, mạng phép cho tôi hỏi...”
“Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi” Hàn Phong cười rạng rỡ
“Vậy sao? Chúc mừng ngài, phần mặt của phu nhân tôi sẽ đảm bảo tuyệt đối cho ngài”
“Cảm ơn ông”
________
Đêm trước ngày phẫu thuật Hàn Phong bận việc về muộn. Đến nhà đã thấy Tề Vy ngồi thơ thẫn soi gương.
“Em không mệt sao? Ngủ sớm mai còn làm phẫu thuật” Anh vịn vai cô từ đằng sau, ánh mắt hai người gặp nhau trong gương
“Phong, em thực sự lo sợ. Lỡ như...”
“Đừng nói vậy. Nhất định không sao, em không tin anh cũng phải tin vào lời của bác sĩ”
“Nhưng lỡ có rủi ro có phải em sẽ xấu xí mãi mãi?” Cô mếu máo
“Cưng à, em không hề xấu chút nào cả. Nếu thật sự có rủi ro thì anh cưới em, chăm sóc tốt cho em cả đời, em đừng sợ” Anh lại thấy có chút kì lạ, từ sau khi anh cầu hôn cô thì Tề Vy khác hẳn. Từ cô nàng độc lập cô bắt đầu dựa dẫm lên anh, yếu đuối nhạy cảm hơn. Nhưng với anh cô thế nào cũng đáng yêu.
“Nhưng dù thế nào em cũng muốn hoàn thành kết thúc cho “How to love you?”, thật sự rất muốn” Cô xoay người vòng tay lên cổ anh nũng nịu
“Em muốn tiếp tục làm diễn viên sao?” Anh quỳ thấp xuống để cô dễ dàng ôm anh hơn
“Ừm, được không?”
“Để xem... Hmm! Anh vừa đi làm về cơ thể không được thoải mái...”
“Em tắm cho anh!” Cô kéo anh vào phòng tắm, xả nước vào bồn. Chậm rãi cởi áo vest cắt may tinh xảo của anh, ôm mặt Hàn Phong cô đặt lên môi anh một nụ hôn hai tay thuần thục trút bỏ cà vạt cùng áo sơ mi của anh. Sau hai năm cơ thể Hàn Phong đã thay đổi khá nhiều, có vẻ anh đã rất chăm vận động, cơ thịt mạnh mẽ nhấp nhô. Cô hít sâu một hơi mới đem thắt lưng của anh kéo ra.
“Được rồi, anh tự lo được, em ra ngoài đi” Mặt cô càng lúc càng đỏ khiến anh không nở.
“Vậy em đốt tinh dầu cho anh”
__________
Anh ngồi hai tay dang hai bên thành bồn tắm, cô ở phía sau xoa bóp cho anh.
“Vai anh...” Tề Vy giờ mới để ý trên đấy có một thương đã lành nhưng nhìn sơ cũng biết nó từng là một vết thương sâu.
“Tai nạn nhỏ thôi” Anh qua loa trả lời.
Ừm, thoải mái không?”
“Ừm, tốt lắm!” Anh khép hờ mắt
“Vậy... Chuyện đó...”
“Xem ra em rất muốn làm diễn viên lần nữa, anh không đồng ý không được” Anh đưa tay bắt lấy tay cô đang xoa bóp cho mình trên vai, há miệng ngậm ngậm đầu ngón tay cô.