“Tư Đồ tổng, chúng tôi đã tìm ra lãnh đạo bí ẩn bên Đông Kinh rồi”
“Là ai?”
“Không nằm ngoài dự đoán là Edric, cậu ta là con trai của người sáng lập Yari” Người vừa báo cáo nói xong lại ấp úng như muốn như không muốn nói tiếp
“Nói tiếp đi” Hàn Phong nhíu mày
“Edric thật ra rất thân thiết với giám đốc Vũ Quân bên Trịnh thị. Hai người họ thường xuyên đi chơi cùng nhau, có người bắt gặp Edric hơn hai lần vài Trịnh thị”
Phòng họp bất chợt nổi sóng, ai ai cũng biết Ngô thị có quan hệ mật thiết với Trịnh thị mà nay người lãnh đạo Trịnh thị lại thân thiết với bên phe đối đầu của Ngô thị...
“Kết thúc buổi họp!” Hàn Phong cao giọng tuyên bố sau đó đi nhanh ra ngoài
___________
Sáng hôm sau của đêm đó, Tề Vy hoàn toàn không thể đứng dậy nổi, cô gần như phát bệnh mà chết. Chỉ thấy anh để lại tờ giấy dặn dò cùng thức ăn sau đó biến mất dạng. Suốt hai ngày tiếp theo hoàn toàn không về nhà dù chỉ một giây.
Không biết nguyên nhân gì khiến anh nổi giận như vậy, cô cũng ương bướng giận lại anh, hai người bước vào chiến tranh lạnh. Nhưng ngày mai đã là cuối tuần, cô muốn biết anh có dẫn cô đến gặp Ngô Mỗ hay không?
Cầm điện thoại lên rồi bỏ xuống nhiều lần đến khi nó đột nhiên reo lên. Là anh gọi đến
“...” Cô bắt máy nhưng không nói gì
“8 giờ sáng mai chúng ta đi”
“Ừm”
Anh ngắt máy ngay, không buồn hỏi thăm cô câu nào.
Tề Vy rơi vào hụt hẫng.
Đồ điên! Cô mắng
__________
Sáng hôm sau đúng 8 giờ cô đã ra khỏi nhà, đứng dưới sân đón anh.
Hàn Phong chạy một chiếc xe thể thao màu đỏ bóng loáng xuất hiện, ăn mặc thoải mái như đi dã ngoại, thoắt cái đã thấy trẻ hơn vài tuổi. Ánh mắt anh dành cho cô là loại xa lạ khó hiểu.
Ngồi cạnh anh, cả hai không ai nói với ai câu nào, cô mặc váy cao hơn gối một xíu, lúc bước vào vô ý làm lộ ra vết bầm tím trên đùi do Hàn Phong gây ra. Anh thấy, có vẻ muốn nói nhưng rồi cũng thôi.
Đến Ngô gia, nơi Ngô Mỗ ở. Vào trong nơi này hoang tàn, như những toà nhà của thế chiến thứ 2 đầy mùi thuốc súng.
____________
Ngô Mỗ ngồi xe lăng, cực kì yếu ớt, vừa nhìn thấy Hàn Phong ánh mắt ông bật lộ cảm xúc rất hỗn độn. Lo sợ, căm phẫn, lại từ bỏ...
“Đây là người tôi sẽ lấy làm vợ. Trịnh Tề Vy, con gái của Trịnh Tề” Anh nắm tay cô.
“Chào ông” Tề Vy cúi đầu
Lâu sau chẳng thấy hồi đáp, cô nhìn kĩ lại thấy ông ta rất quen mặt, thật sự rất quen như đã gặp ở đâu đó.
“Ông ấy không thể nói được. Bệnh quá nặng” Hàn Phong đến lúc này mới coi như đang nói chuyện với cô đàng hoàng.
Chưa kịp định hình những gì vừa nghe đã thấy anh nhướng mày.
“Về phần hôn lễ tôi sẽ thông báo. Ông phản đối hay đồng ý tôi không quan tâm. Vậy nha! Tạm biệt” Nói xong anh kéo cô bước ra khỏi nhà.
Tề Vy trơ mắt đi theo anh, khi ngoảnh đầu lại đã thấy Ngô Mỗ ú ớ trong miện co giật liên hồi sau đó ngã khỏi xe lăn.
“Ông ấy...”
“Yên tâm ông ta không chết đâu. Đưa em về ra mắt đã quá nể mặt ông ta rồi. Nên mừng mới phải”
Cô cảm thấy choáng váng với lời nói của anh. Đó là ông nội anh, đã vậy còn lừng lẫy một thời nay lại bị cháu ruột đối xử như vậy, ông ta trước đây có phạm sai lầm nhưng như vậy thật sự quá tàn nhẫn.
__________
Tiếp theo anh đưa cô đến nơi mà nhìn đường đi cô đã nhận ra là nhà của Ngô Thương. Tiếp theo cô khẽ giật mình vì nhớ đến gương mặt của Ngô Mỗ và Ngô Thương rất giống nhau. Ngô Thương trái lại với Ngô Mỗ ông ta rất mạnh khoẻ, tỉnh táo. Hàn Phong đối xử với ông rất tử tế, ngoan ngoãn. Cô nghi ngờ có phải Ngô Thương mới là ông nội anh?
“Vậy bây giờ cháu không nhớ chuyện trước đây?” Ngô Thương ôn tồn
“Không ạ”
Ngô Thương im lặng hơi đưa mắt về phía Hàn Phong, anh đang cầm tách trà đưa lên miệng, như có như không gật đầu một cái.
Cô và Ngô Thương cũng không nói gì nhiều với nhau, chỉ vài câu khách sáo qua lại nhưng hai bàn tay cô đã nắm chặt từ lúc nào, rất chặt! Ông thừa biết cô là con gái của nạn nhân ông đã giết vậy mà có thể vờ như không có gì.
Không như lúc ở nhà Ngô Mỗ, Hàn Phong thích nán lại đây, cũng phải, không khí ở nhà Ngô Thương tốt hơn rất nhiều. Đến chiều Tề Vy thấy mệt tỏ ý muốn ngủ một chút Ngô Thương liền đưa cô đến một căn phòng trên cao có ban công nhìn ra vườn hoa. Vừa vào cô liền có chút kinh sợ, kiến trúc của căn phòng này... Rất giống với căn phòng trước đây cô ở cùng Hàn Phong ở Trịnh gia.
Đi một vòng Tề Vy có cảm giác mình đang quay ngược thời gian hai năm trước. Từng ngăn kéo đến phòng đựng quần áo,... Giống đến đáng sợ.
“Ơ! Anh vào sao không nói câu nào?” Cô giật nảy mình khi Hàn Phong đang đứng ngay cửa phòng.
“Còn em? Chẳng phải muốn ngủ sao? Có gì lạ ở căn phòng này à?”
Tề Vy ngẩn ra nhìn anh, là ảo giác hay sự thật? Cô cảm thấy lời anh nói rất châm chọc mỉa mai.
“Chúng ta... Có thể đừng như vậy nữa được không?” Cô hơi cụp mắt xuống. Cứ chiến tranh ngầm với anh mỗi phút như đang tra tấn cô.
“Như vậy là như thế nào? Hả? Anh thấy chúng ta đang rất tốt mà? Đúng không?” Anh từng bước đi tới, ép cô vào vách tường phía sau.
“Anh... Định làm gì? Đừng doạ em sợ” Cô run rẩy, cả người cứng lại. Đêm đó đã để lại cho cô ám ảnh tâm lí khá nặng nề.
“Sợ? Em cũng biết sợ sao?” Vừa nói anh vừa đưa tay luồn vào váy cô, xoa nhẹ eo cô.
“Đừng!” Cô đẩy tay anh
“Sao vậy? Từ trước tới nay em chưa từng biết từ chối, hôm nay sao thế?”
“Đừng nói lời vô sỉ vậy mà”
“Vô sỉ?”
“Ý của em...”
“Phong! Ta muốn nói chuyện với con” Ngô Thương kêu anh từ bên ngoài
Hàn Phong làm động tác như “tha cho em đó” rồi bỏ ra ngoài.
Tề Vy thở hắt rồi trượt dài xuống nền nhà.
Anh biết rồi! Chắc chắn đã biết chuyện gì rồi!
_________
Một tuần trước.
“Em đã quyết định kĩ chưa? Nếu anh nhận tập hồ sơ này... Ngô thị của Hàn Phong sẽ bị đe doạ đấy”
“Edric, từ đầu em đã nói rồi. Em muốn anh ta phải mất càng nhiều thứ càng tốt”
Để lấy được lịch sử hợp tác của Ngô thị Tề Vy đã phải dụ ngọt Hàn Phong rất nhiều, cô đợi mãi chỉ đợi ngày này.
“Nếu Hàn Phong phát hiện ra... Em sống không nổi với anh ta đâu” Edric nhìn chăm chú tập hồ sơ
“Anh biết em hận anh ta nhưng trước hết em cần lo cho bản thân mình. Anh đồng ý mở Đông Kinh theo yêu cầu của em cũng vì anh thương em!”
“Edric!”
“Em không nên làm tổn thương mình”
“Sau này chỉ cần anh ta sống không yên ổn thì em có chết cũng cam tâm!”
Edric lặng đi vài giây, anh nâng tay lấy tập hồ sơ về phía mình.
Cô đứng lên đi ra khỏi nhà anh.
“Vy!” Edric gọi cô ngay trước cửa
Quay đầu lại liền nhận được một nụ hôn lên trán. Như không nỡ như luyến tiếc lại an ủi trong đó.
___________
Sau giấc ngủ không mấy dễ chịu, Tề Vy ngồi dậy đi tìm Hàn Phong, bên ngoài trời đã tối sẫm.
“Hàn Phong! Anh đâu rồi?” Cô đi lòng vòng hành lang tối tăm
“Tề Vy” Ngô Thương từ đâu bước đến như đang chờ cô
“Ơ, chào ông” Cô thoáng giật mình
“Hàn Phong nó có việc nên chạy gấp về công ty, nó nhờ ta lát nữa cho người đưa con về”
“À, cảm ơn ông”
Khi Ngô Thương chuẩn bị đi xuống lầu cô chợt đi theo sau ông. Lúc ấy trong đầu cô có một ý nghĩ điên rồ, sẽ ra sao nếu cô đẩy ông ngã xuống? Với độ tuổi này không chết cũng sẽ nằm liệt giường.
Cánh tay đưa cao lên không trung, khi đuổi kịp vai ông...
“Bộp!”
___________
Sau khi vỗ vai Ngô Thương, cô cùng ông ta ngồi lên sô pha nói chuyện.
“Ta cảm thấy hai đứa có xích mích đúng không?”
“...”
“Cũng gần lấy nhau rồi, tha thứ được thì tha thứ, bỏ qua được thì bỏ qua. Hàn Phong yêu cháu là thật, nó... Chưa bao giờ kiên nhẫn, nhân từ với một ai như thế”
Tề Vy cảm giác Ngô Thương muốn truyền đạt điều gì đó nhưng nghĩ không ra. Có lẽ chỉ thuận miệng nói ra.