Ngồi xuống giường, cô nhìn anh thật lâu, thật lâu. Hàng lông mày anh cơ hồ như đang nhíu lại, chắc anh đã mệt quá rồi. Góc cạnh trên gương mặt anh lộ rõ, anh đã gầy đi. Bao lâu rồi hai người chưa nhìn kĩ mặt nhau?
Cô cúi thấp xuống đưa tay vuốt vuốt mặt anh.
“Anh biết gì không? Tôi đã từng yêu anh hơn chính bản thân mình” Cô khẽ nói rồi chồm lên hôn lên môi anh.
___________
Sáng hôm sau anh dậy trước cô, ra vẻ gấp rút đến Ngô thị. Còn bỏ lại một tập hồ sơ quan trọng, đang say giấc nồng cô liền bị anh gọi điện đến làm tỉnh dậy. Anh muốn cô giúp anh đem nó đến công ty.
Vội vã thay đồ chạy vào thư phòng tìm tập hồ sơ, tìm được cô lại không cầm lòng mở ra...
“Edric, anh mau chuẩn bị tôi sẽ chạy qua chỗ anh. Có một tập hồ sơ này tôi nghĩ sẽ có lợi nếu anh sao chép lại để tham khảo”
Cô vẫn có thể lái xe nhưng trước mặt Hàn Phong đều cố gắng che đậy, chỉ nhờ người trong công ty giải trí đưa đón hoặc đi taxi.
Lần này do việc quan trọng cô đi thẳng xuống tầng hầm, trước khi lấy xe còn tắt cả hệ thống ghi hình mà Hàn Phong đã lắp đặt. Phóng nhanh đến nhà Edric, chưa đầy 20 phút anh ta đã sao chép xong tất cả, cô không nói câu nào để xe lại ở chỗ Edric, bắt một chiếc taxi đi đến Ngô thị. Tự nghĩ Hàn Phong nên tặng cô một bằng khen cho sự cẩn thận lên kế hoạch vì anh của cô.
Hoàn tất chuyển hồ sơ đến chỗ thư kí cô quay lại nhà Edric.
“Sao rồi?” Thấy anh ta đang nghiên cứu rất kĩ bản sao chép, cô ngồi xuống cạnh anh ta.
“Là dự án cứu cánh cho Ngô thị, rất tỉ mỉ! Chiêu thức của họ dư sức đánh bại bất cứ đối thủ nào”
“Vậy anh có cách nào để dìm anh ta xuống không?”
“Có, nhưng cần phải lấy được phương thức chế tạo và vận hành của chip thông minh” Edric trầm ngâm
“Nếu lấy được thì cần bao lâu để thực thi?”
“Chỉ cần đội ngũ hùng mạnh thì 2 đến 3 tuần có thể hoàn tất”
“Trước đây Hàn Phong có nói với em sẽ cần hai tháng để hoàn thiện chip thông minh... Đến nay vừa đúng còn một tháng nữa”
“Em có cách nào để lấy phương thức chế tạo không?”
“Có, tất nhiên có” Cô quả quyết
“Ivy, dù sao đi nữa anh thấy...” Edric nắm tay cô siết chặt.
“Edric, đã đến mức này, anh đừng khuyên em từ bỏ”
Tề Vy quay về nhà cũng vừa kịp lúc Ái Linh đến đón cô đi qua chỗ đoàn phim. Kế hoạch của cô lẽ ra còn nhằm vào Ngô Thương muốn ông ta chết không bằng sống nhưng nghĩ lại hôm đó đoạn ghi âm bí mật có tiết lộ thật ra Ngô Đổng là con trai Ngô Thương, nay Ngô Đổng lại bị Hàn Phong dìm cho không ngóc đầu nổi ở xó xỉnh nào nên cô coi như tạm tha cho ông ta.
__________
Hai ngày sau đó cô tránh đề cập về chuyện Ngô thị với Hàn Phong, chỉ biểu hiện như bình thường.
Đến hôm thứ ba, cô nhắn với Ái Linh cho cô vài giờ nghỉ ngơi sau đó bắt xe đến Ngô thị.
“Tôi muốn lên gặp Tư Đồ tổng” Cô nói với nhân viên tiếp tân
“Nhưng ngài ấy...” Cô nhân viên muốn nói rằng Hàn Phong đang có khách nhưng một người khác chạy đến rỉ thầm vào tai cô ta điều gì đó. Nhân viên tiếp tân lập tức vâng dạ rồi dẫn cô lên tầng 63, cô ta đưa Tề Vy đến hành lang liền quay về thang máy đi xuống lầu.
Tề Vy đi trên hành lang xung quanh là những tấm kính trong suốt có thể nhìn được phía dưới thành phố tấp nập. Trần nhà và thảm chân lấy xám làm tông màu chủ yếu. Cô nhớ có lần hỏi anh vì sao lại thích màu xám, anh nói mình không thích màu xám, chỉ đơn giản là cảm thấy dễ chịu khi nhìn thấy nó.
Cũng như tình yêu, đôi lúc người ở bên cạnh ta không là người ta yêu nhất, mà là người ta cảm thấy dễ chịu khi ở bên.
Dù là lần đầu đến đây nhưng vì cả tầng lầu chỉ có một phòng duy nhất, Hàn Phong thích ở một mình khi làm việc nên cũng dễ hiểu vì sao xung quanh không còn phòng của nhân viên nào khác. Đứng trước cửa gỗ dày cao hơn hai mét, đặt tay lên nắm cửa đột nhiên có dự cảm kì lạ xâm chiếm... Đẩy mạnh cửa...
Hoàn toàn tối tăm, bàn làm việc hay ghế sô pha cũng đều không có bóng người. Màn che đóng kín không lọt một khe sáng, phải đợi một chút cô mới bắt đầu thích nghi... Trong góc phải căn phòng còn một phòng nghỉ. Tề Vy rón rén đi tới, gõ nhẹ lên cửa, không có phản hồi. Áp tai lên cửa vài giây sau cô liền bật ngược ra, ngồi khuỵ xuống đất chết lặng...
10 phút
20 phút
30 phút
2 giờ sau, Tề Vy không hiểu sao bản thân có thể kiên nhẫn ngồi trên sô pha, mặc kệ bóng tối vây phủ mà đợi hai người bên trong đi ra. Mỗi giây là mỗi nhát dao đâm vào người cô. Tự hỏi sao không còn yêu mà vẫn đau như vậy.
“Cạch!”
Cô hít sâu một hơi, tim như ngừng đập, hai bên tai nóng lên một cái nhích người cũng không dám.
“Tít!” Cả căn phòng sáng bừng lên. Dù cố ý ngồi đưa lưng về phía cửa phòng nghỉ nhưng cô vẫn nhận ra người vừa bật đèn là Hàn Phong, hương thơm trên người anh rất đặc trưng, rất dễ phân biệt.
“Tề Vy à?” Hàn Phong từ sau bước đến mở to mắt nhìn cô. Ánh mắt anh thể hiện rõ quẩn bách, hỗn loạn lại có chút căng thẳng khi bị “bắt gian“.
Tề Vy cố nặn một nụ cười nhưng rồi cũng không thể làm nổi khi...
“Phong, anh quên cà vạt...” Trữ Đình Đình với quần áo nhăn nhúm, tóc tai rối bù nhưng lại quyến rũ, gợi tình hết mức, đôi mắt ngây thơ của cô ta thật sự đối lập với đường cong nóng bỏng trên cơ thể. Cánh tay nõn nà cầm cà vạt đen tuyền của anh thật dễ khiến người ta liên tưởng cảnh cô ta bị trói lại bởi chiếc cà vạt đó, phóng túng trên giường.
“Ơ! Có khách sao? Em về trước! Gặp anh sau” Đảo mắt lơ đễnh qua Tề Vy đang ngồi chết cứng trên ghế, cô ta vờ như không quen còn đặt lên môi Hàn Phong một cái hôn khẽ. Anh ta thâm tình nhìn ả một cái.
Bẻ cổ áo lắp cà vạt vào, có chết cũng không ngờ ngay lúc đấy Tề Vy đứng lên, dù gượng gạo nhưng cô cũng cố gắng tiến lên vài bước, đối mặt với anh. Hai tay khẽ run cô liền nắm chặt lại, vài giây sau cả cơ thể thả lỏng, cô giúp Hàn Phong thắt cà vạt.
Mỗi người một suy nghĩ, anh nặng nề khó hiểu nhìn cô.
Cô cắn chặt răng, hỗn loạn nhìn vị trí trước cổ anh ra vẻ chuyên tâm.
Khi còn bước cuối cùng để hoàn thành cô đột nhiên dừng lại. Tư tưởng duy nhất trong đầu Hàn Phong chính là cô đang muốn thắt cổ anh bằng chiếc cà vạt mà cô đã mua tặng anh.
“Trước đây anh từng nói nếu em muốn thì có thể đến đây xem quy trình thử nghiệm chip thông minh trong dự án mới của Ngô thị” Cô khảng giọng, tiếp tục công việc trên tay
“Em muốn xem à?” Anh chọn lọc rất nhiều câu hỏi nhưng tình huống này chỉ có thể hỏi như vậy.
“Vâng” Cô hạ tay xuống liền lập tức đứng lui xa ra.
“Được, anh sẽ gọi người dẫn em đi. Sau đó quay lại đây anh muốn đưa bản nội dung chính cho em”
Tề Vy lập tức ưng thuận, hai giờ ngồi trong bóng tối như tra tấn tinh thần, dày vò linh hồn cô sẽ không uổng phí nếu được bản nội dung chính, đó là thứ duy nhất cô muốn từ anh lúc này.
Đợi thư kí lên dẫn cô đi khỏi Hàn Phong liền ngã ngồi trên ghế. Cô so với năm xưa còn cứng rắn hơn nhiều, có lẽ cũng bởi vì anh gây cho.
Từ khi nào người con gái ấy biết kiên nhẫn chờ đợi? Biết liều mạng hoàn thành mục đích? Biết cúi đầu trước tình địch? Biết giả mù giả điếc?
Không hổ danh diễn viên xuất sắc, quá xuất sắc.
___________
Cô đứng trước bàn làm việc lớn bằng gỗ đối mặt với anh. Hàn Phong đẩy bản nội dung về phía cô, trong đó ghi chép đầy đủ kế hoạch, phương thức làm việc của dự án mà Ngô thị đang phát triển, thứ này để lọt đến tay người ngoài thì nghĩ thôi cũng không dám nghĩ Ngô thị sẽ lâm nguy thế nào.