“Em sợ đã quá muộn, em sợ em không gặp anh được nữa, em sợ anh không cần em nữa, em sợ anh đã ở bên người khác, em sợ sẽ nhìn thấy những gì không muốn nhìn nhất. Em từng hơn trăm lần cố tìm kím bóng dáng anh trên phố, đều lãnh đủ thất vọng. Từng hơn trăm lần giả vờ đứng dưới nhà anh, đều mau chóng bỏ chạy. Từng muốn chạy đến trước mặt anh để cầu xin anh tha thứ, đều không dám làm chỉ vì em nghĩ anh đã không còn yêu em nữa” Không có nước mắt nhưng giọng cô đã lạc hẳn, bi thương ai oán.
“Ý của em là?”
“Em yêu anh! Em muốn ở bên anh?”
“Anh có Trữ Đình Đình ở bên cạnh” Trong lòng mãn nguyện nhưng ngoài miệng anh nói khác
“Em không quan tâm” Cô vẫn bám chặt anh
“Còn Trạch Phong, đó là con trai anh”
“Em không để ý” Tiếp tục bám chặt
“Anh có thể sẽ kết hôn với Đình Đình”
“Em...” Cô lĩnh đòn chí mạng, vòng tay ôm anh hơi nới lỏng ra.
Hàn Phong dù đã chuẩn bị tinh thần trước vẫn có chút thất vọng.
“Em chấp nhận, em sẽ làm nhân tình của anh” Đột ngột cô leo lên mình anh mà ngồi, như con mèo nhỏ cào cào ngực anh.
“Nhân tình? Em có chắc không? Em là diễn viên nổi tiếng, không sợ bị đồn ra ngoài à?” Anh tự tiện đưa tay xoa xoa bầu ngực đầy vết hôn đỏ rực của cô.
“Không quan tâm, bọn họ muốn nói gì cũng được. Chỉ cần được tiếp tục gần anh” Cô nũng nịu
“Thật sao? Bất chấp tất cả thật sao?”
“Ừm! Bảo đảm!”
“Nâng người lên!” Anh ra lệnh
“Hả?”
“Nâng người em cao lên một chút”
Cô răm rắp làm theo, dù hơi ngượng vì trên người cả hai đều không có một mảnh vải
“Lui ra sao một chút!” Anh tiếp tục cười cười
“Ah!” Đến khi nơi tư mật vừa vặn chạm phải nam tính của anh, cô cứng người lại, hiểu anh muốn gì.
“Ngồi xuống nó đi!” Anh nhếch mày như thách thức
“Nhưng em chưa. Áh!” Chưa nói hết đã bị anh túm lấy hông kéo xuống, cơ thể đang khô ran bị lấp đầy đột ngột khiến cô đau đến chảy nước mắt. Hai tay bấu chặt lấy vai anh, khó khăn thở gấp.
“Muốn làm nhân tình phải biết cách vâng lời, phải biết cách chiều chuộng, phải biết cách làm người đàn ông của mình được vui!” Vừa nói anh vừa động thân, không mạnh cũng đủ khiến cô cảm giác như bị tách làm đôi nghiến răng căm phẫn nhìn anh.
“Đâu phải em chưa từng chiều ý anh, sao lại dày vò người ta chứ?” Cô nằm rạp lên anh, nỉ non
“Lúc nào?”
“Thì lúc anh không chạm vào em lấy một cái, ở chỗ Đình Đình đến khuya mới về”
“À, cũng đúng, lúc đó anh bảo gì em cũng vâng dạ. Nhưng là do em có ý đồ, không phải sao? Đến bây giờ em ngoan ngoãn như vậy anh vẫn không mấy tin là em thật tâm” Anh xoa vuốt lưng cô làm dịu cơn đau của Tề Vy.
“Thật mà, em thề đó, lần này chỉ đơn giản muốn ở cạnh anh thôi” Cô ghì cổ anh, phía dưới lắc nhẹ vài cái khiến anh vừa thoải mái vừa khó chịu khẽ nhíu mày
“Còn nữa, sao em biết những lúc đó anh ở chỗ Đình Đình? Cô ấy nói à?”
“Không, ai cần cô ấy nói chứ. Nếu lúc đó anh không ở chỗ cô ấy thì sao bây giờ Trạch Phong đã được lớn vậy chứ? Anh mới xa em có nửa năm thôi mà”
“Ừm, lúc đó anh ở bên Đình Đình có lẽ còn nhiều hơn ở bên em, không chỉ nhà riêng của cô ấy, còn cả phòng làm việc của anh... Ưhmm!”
Anh nói vừa xong thì cô đã bắt đầu nhấp nhổm thể hiện sự tức giận.
“Tiếp tục đi! Dù sao anh cũng đang lười” Vỗ phát lên mông cô một cái
“Vô sỉ!”
_____________
Đến trưa anh khoác áo đi về thì cô ôm anh lại từ phía sau muốn anh ở lại với cô thêm chút nữa...
“Anh phải đưa Trạch Phong đi kiểm tra sức khoẻ, buông ra đi. Khi nào cần anh sẽ gọi em!” Gỡ phăng tay cô ra, anh bước hẳn ra cửa không thèm quay lại nhìn dù chỉ một chút.
Tề Vy trợn mắt nhìn theo dáng anh khuất xa dần theo hành lang.
Kể từ đó cuộc sống làm tình nhân của cô được mở ra. Không chỉ là của riêng hai người mà báo chí cũng bắt đầu nghi ngờ khi có một người đàn ông bí ẩn thường xuyên ra vào nơi cô ở.
Một hôm đang co thắt dưới thân anh thì...
“Em chắc sẽ không hối hận chứ? Báo chí bắt đầu đưa tin rồi đấy”
Cô vẫn bướng bỉnh bảo không.
___________
Trên phim trường cô không giấu được vẻ mệt mỏi sau khi vụng trộm với anh cả buổi chiều, rồi ba giờ sáng lại chạy đến đây làm việc.
“Chị à, quầng thâm dưới mắt chị đậm lắm đấy, chị có sao không?” Chuyên viên trang điểm đang đánh lại phấn cho cô thì thầm hỏi, hỏi xong lại hơi né ra, sợ cô tức giận quát nạt như những lần trước
“Thật à? Em có cách gì không? Mặt nạ hay trái cây gì đó” Cô lo lắng sờ sờ lên mắt
“Hả? À à, em có mặt nạ mắt, dùng cũng tốt lắm, chị muốn thử không?” Cô chuyên viên khẽ giật mình rồi vui vẻ nói
“Ừm, cho chị đi, cảm ơn em”
Trong đầu cô thật ra chỉ sợ mình xấu xí thì Hàn Phong không thích nữa. Nhớ hôm đó tóc cô hơi rối thôi thì anh đã không mấy vui, nếu mắt cô thâm quầng như vậy không chừng anh sẽ bỏ cô luôn.
____________
Hôm khác vừa đi xe công ty về đến cổng chung cư, đèn xe chưa khuất dạng hẳn thì cô đã bị kéo đè vào vách tường mà hôn lấy hôn để, day dưa rất lâu cả hai mới kéo nhau lên lầu.
Sáng hôm sau không ngờ vừa banh mắt ra cô đã nhận được điện thoại của Quách Duy, anh ta bảo cô mau chóng lên mạng, mở TV lên mà xem cô đang phủ sóng thế nào. Cô chưa kịp phản ứng, Hàn Phong nằm cạnh đã nhổm người bật TV trong phòng lên.
Không ngoài dự đoán là cảnh hai người hôn nhau mãnh liệt ở dưới lầu, còn rất nhiều hình ảnh anh lén lút vào nhà cô. Danh tính của anh lần này cũng được tiết lộ.
“Người tình bí ẩn ba tháng nay của nữ minh tinh Tề Vy là chủ tịch tài ba trước đây của Ngô thị - Tư Đồ Hàn Phong. Được biết sau khi rút khỏi giới thương trường anh vẫn còn rất nhiều tài sản cá nhân mà nhiều người phải làm cả đời chưa chắc có được, hiện top những người giàu nhất Singapore và Đông Nam á vẫn có tên anh ta. Chưa hết theo phóng viên điều tra suốt những năm trở lại đây Tư Đồ Hàn Phong vẫn luôn ủng hộ, tài trợ rất nhiều cho công ty giải trí mà Tề Vy kí kết hợp đồng. Người giàu có và diễn viên nổi tiếng có quan hệ yêu đương chúng ta được thấy rất nhiều nhưng điều đáng nói là Tư Đồ Hàn Phong bị nghi ngờ đã có vợ, còn có cả con trai. Sự thật ra sao chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi! Cảm ơn đã quan tâm!”
Người đọc bản tin giải trí vừa dứt lời Hàn Phong liền tắt bụp TV đi.
“Thích chưa?” Anh hỏi mỉa.
“Rồi!” Cô xụ mặt xuống, ngồi buồn trên giường.
“Vậy ngồi dậy tìm thức ăn trong nhà cho anh ăn đi” Anh vỗ vỗ đầu cô
“Hôm nay anh chịu ở lại rồi sao?” Cô vẫn ủ rũ
“Em nghĩ lúc này anh có thể ra khỏi đây được à?”
“Hả?”
Anh hất cằm ra cửa sổ. Cô lật đật choàng áo vào, khẽ nhìn qua khe hở của rèm che cửa sau đó lập tức đóng chặt màn lại, đưa tay che miệng kiềm chế không hét lên. Lật đật leo lên giường, nằm rút vào người anh.
“Gì vậy?”
“Ở dưới có quá nhiều người, em cần anh che chở!” Cô ngớ ngẩn nói
“Em làm anh buồn cười quá, nằm đây thì làm được gì? Ngồi lên, vừa ăn chúng ta vừa bàn cách” Anh đẩy cô ngồi lên rồi đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.
“Cái con người...”
Cô chỉ choàng một tấm áo mà đứng làm thức ăn cho anh, cũng may cô không phải dạng con gái chỉ biết đến mì gói, trong nhà vẫn có thứ để nấu cho cả tuần.