Sống chung với bạn gái đương nhiên khác hẳn lúc trước, hôn cũng hôn rồi, lời bạn gái nói tự nhiên cũng muốn nghe.
Cuối cùng thời điểm ra cửa Cố Quyết vẫn mặc thêm một chiếc áo khoác dày, tuy rằng không thể nào so sánh với chiếc áo bánh mì của Nguyễn An An, nhưng ít ra không phải áo 1 lớp mỏng manh.
Mùa đông trời mau tối, đèn đường trong tiểu khu đã lên từ sớm, trong không khí mang theo một tia ướt át. Vốn dĩ gương mặt Nguyễn An An bởi vì nụ hôn kia mà nóng bừng, tuy nhiên cảm thụ một chút nhiệt độ bên ngoài, ngược lại rất thoải mái.
Cô hơi hoạt động cổ, vừa lúc ngửa đầu lên nhìn không trung, cô lập tức ngây ngẩn cả người.
“Thầy Cố, anh xem,” cô nhéo nhéo tay Cố Quyết, vươn một tay khác chỉ lên trời “Đêm nay không có sao…… thật sự một ngôi sao cũng không có.”
Cố Quyết ngẩng đầu lên xem, cả bầu trời là một màu đen nhánh.
Anh “Ừm” một tiếng “Lại còn có hơi ẩm, khả năng trời muốn mưa.”
Vừa mới dứt lời, liền nghe được thanh âm vô cùng mất mát từ người bên cạnh: “A……”
Âm tiết kéo dài một cách không tình nguyện.
Mùa đông ở Thanh Thành rất ít khi mưa, thông thường vào thời điểm giao mùa của cuối mùa xuân và đầu thu sẽ mưa liền mấy tuần, đo là khoảng thời gian Nguyễn An An ghét nhất.
Đặc biệt là mùa hè, còn có sét đánh.
Nguyễn An An có chút không vui nhăn mũi: “Ban ngày ấm áp, buổi tối lại đột nhiên mưa……”
Ý tứ rất rõ ràng, Cố Quyết dẫn cô quẹo trái ra khỏi tiểu khu “Em không thích trời mưa?”
“Đúng vậy, tuy rằng trời mưa là khởi đầu cho nguồn cảm hứng sáng tác ra rất nhiều bài thơ tình và các bộ phim tình cảm lãng mạn, nhưng em thật sự thích không nổi…… Một chút mưa cũng phải mang đồ che mưa, có đôi khi đồ che mưa cũng không ngăn được nước mưa làm ướt quần áo, không khí lại nhão nhão dính dính……” Nguyễn An An nói tới khuyết điểm của trời mưa có thể nói cả đêm, cô nói tiêu biểu mấy ví dụ, sau đó không tiếp tục nói nữa mà quay đầu nhìn Cố Quyết: “Làm sao vậy, anh thích trời mưa sao?”
“Không thể nói là thích thích, mưa nhỏ thì không sao, mưa to rất phiền, nó sẽ làm ướt quần áo.” Cố Quyết nói.
Nguyễn An An lập tức nhớ tới hình như anh có thói quen sạch sẽ.
“Tuy rằng em chán ghét trời mưa, nhưng khoảng thời gian sau khi hết mưa vẫn vô cùng thoải mái.” Nguyễn An An thở dài “Hy vọng đêm nay mưa xong, ngày mai đi học đừng mưa……”
Lúc này hai người đã ra khỏi tiểu khu. Trước nay Nguyễn An An chưa bao giờ tới nơi này, cô luôn đi theo Cố Quyết rẽ trái quẹo phải. Không quá vài phút, mơ hồ nghe được tiếng âm nhạc cùng tiếng ồn ầm ĩ.
Nguyễn An An giống như có cảm giác quay đầu lại hỏi “Có phải đến chợ đêm rồi hay không!”
“Ừm” Cố Quyết giương cằm lên “Ngay phía trước.”
“Đi mau đi mau đi mau.” Nguyễn An An nhịn không được lôi kéo tay anh đi nhanh hơn.
Trước khi chuyển qua nhà mới Cố Quyết đã tìm hiểu kĩ các khu vực xung quanh, chợ đêm là tối ngày hôm qua cùng Tiết Chiêu đi mua đồ, trêи đường lái xe trở về đúng lúc nhìn thấy. Không nghĩ tới hôm nay thuận miệng nhắc tới, cô lại hứng thú như vậy.
“Em thích chợ đêm?” Chân Cố Quyết dài hơn chân cô, anh không cần đi quá nhanh vẫn có thể đuổi kịp bước chân hưng phấn của cô “Hay là thích chỗ nhiều người náo nhiệt?”
“Hẳn là thích nhiều người đi……” Nguyễn An An đi chậm lại, bỗng chốc nghĩ đến cái gì, “Trước kia có một con phố ngay bên cạnh trường cấp ba của chúng ta, mỗi năm đều có nửa tháng tổ chức hội chợ ẩm thực, anh có nhớ không?”
Cố Quyết suy nghĩ trong chốc lát “Hình như có, anh chưa từng qua đó, làm sao vậy?”
Nguyễn An An lập tức trợn to mắt: “Thế mà anh lại không đi !”
“……”
Cố Quyết lại bắt đầu suy nghĩ có phải mình trả lời quá nhanh hay không.
Chẳng lẽ không đi qua con phố ẩm thực này cũng coi như OOC? (out of character :vượt ngoài tính cách vốn có)
Nguyễn An An không chú cảm xúc biến hóa của anh “Vậy…… chắc hẳn anh đã từng đi qua quán nướng gì đó chứ?”
Lần này Cố Quyết châm chước một chút mới nói: “…… Rất ít?”
“……?”
Nguyễn An An mặt đầy nghi hoặc: “Không phải, anh làm giáo bá kiểu gì vậy, em xem tiểu thuyết và trêи TV, hình như mấy người đánh xong nhau xong liền đi quán nướng chúc mừng, uống bia gì đó, đây không phải chuyện bình thường sao…… Vì sao anh không giống như vậy?”
“……”
Lúc ấy đánh nhau xong, chính xác là có đi quán nướng chúc mừng.
Nhưng đó là đám tiểu đệ chúc mừng, còn lão đại Cố Quyết thì không đi.
Anh ngại phiền toái.
Cố Quyết có ấn tượng duy nhất với một lần tham dự tiệc chúc mừng ở quán nướng cạnh trường học, lúc ấy đang ăn đột nhiên xuất hiện một nữ sinh muốn ngồi cùng bàn với bọn họ, vừa dính người lại lớn mật, lúc ấy Cố Quyết muốn trốn tránh cũng không kịp.
Anh nói không được, nhưng một đám anh em hoa si của anh lại hoàn toàn không biết nói lời cự tuyệt với nữ sinh, trực tiếp kéo người ngồi xuống.
Kết quả chính là anh rời khỏi bàn đầu tiên, chuyện xấu hổ đó khiến anh nhớ đến tận bây giờ, từ sau lần đó Cố Quyết không bao giờ tụ tập đánh nhau cùng đám anh em sinh long hoạt hổ vừa nhìn thấy nữ sinh liền biến thành 250 (đồ ngốc) nữa.
“Bởi vì……” Cố Quyết suy nghĩ, anh đang tìm một lý do thích hợp: “Anh không chỉ là một giáo bá, em cũng biết rồi đấy, anh còn học tập rất tốt. Cho nên mỗi ngày đánh nhau xong anh phải học tập, thắng cũng không theo chân bọn họ ra ngoài chúc mừng.”
Cố Quyết tự mình cảm thấy lời nói dối này không có chút sơ hở nào, Nguyễn An An bên người đột nhiên “Phụt” một tiếng bật cười.
Nguyễn An An thiếu chút nữa liền tin.
“Anh đúng là nói mà không biết xấu hổ nha” cô chen chân vào đá một cái tượng trưng lên mép giày của anh, trong giọng nói tràn đầy sự trêu chọc: “Cố giáo bá – người nhiệt tình yêu thương học tập, nhanh như vậy đã quên chuyện năm đó trốn học ngồi xổm ở đầu tường nghe trộm em nói chuyện?”
“………”
Cố Quyết nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng “Chúng ta tới rồi.”
Rồi sau đó anh nhanh chóng ôm chầm lấy vai cô kéo người tiến vào chợ đêm, thành công ngăn cản cô tiếp tục chế giễu.
……
Nửa giờ sau.
Cố Quyết hạ quyết tâm vô số lần rằng sau này mặc kệ Nguyễn An An nói cái gì anh cũng không bao giờ đưa cô tới chợ đêm nữa.
Cố Quyết vẫn luôn cho rằng chợ đêm không bán đồ ăn, chỉ là nhiều người náo nhiệt.
Không nghĩ tới chợ đêm ở nơi này có một phong cách riêng, dường như nó là sự kết hợp giữa chợ đêm bình thường và phố ẩm thực, một bên bán đồ vật linh tinh một bên bán đồ ăn vặt, Nguyễn An An đi thẳng đến chỗ bán đồ ăn vặt, kéo thế nào cũng không chịu đi.
Đầu tiên, nhiều người chen chúc nhau thật sự khiến người bực bội, anh phải thời thời khắc khắc ôm chặt bạn gái mới có thể miễn cưỡng tránh được va chạm, nhưng áo khoác của anh lại bị chạm vào không biết bao nhiêu lần.
Quả thực cả người đều khó chịu nói không nên lời, Cố Quyết cảm thấy vốn dĩ mình không được tính là có thói ở sạch, nhưng tới đây nhiều hơn vài lần thì không có cũng thành có.
Mẹ nó một trường đại học bên trong nội thành, lấy đâu ra nhiều người như vậy? Rốt cuộc có phải khu vực bên cạnh trường đại học hay không? Vì sao lại cho phép tổ chức loại hoạt động này?
Nhảy múa cái gì ở quảng trường mà phải dùng âm nhạc đê-xi-ben lớn như vậy? Tai anh sắp bị tra tấn tới điếc rồi, muốn nói chuyện với bạn gái con mẹ nó cũng phải rống lên, vậy thì còn nói chuyện cái rắm gì nữa.
Mấy loại thực phẩm rác rưởi cái nào cái nấy bóng nhẫy mượt mà, bán rẻ như vậy là dùng loại dầu gì? Thật sự ăn vào sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?
……
Cố Quyết đầy một bụng phàn nàn, nhưng nhìn bạn gái tay trái ăn gà, tay phải ăn vịt ăn tới mức vui vẻ như vậy, anh cũng không nói nên lời.
Thậm chí mỗi một lần Nguyễn An An đưa thứ gì tới miệng anh, Cố Quyết mặc dù chửi thầm trong lòng nhưng vẫn tiếp thu toàn bộ.
Anh cảm thấy…… Mình ở trước mặt Nguyễn An An trước nay chưa từng giữ vững được nguyên tắc gì.
Tuy nhiên sau khi ăn xong, mỗi lần Nguyễn An An ghé thăm một quầy hàng Cố Quyết đều dùng đôi mắt chiếu tướng để nhớ rõ tên hình dáng màu sắc chủng loại. Nếu trở về cô mà bị đau bụng, mấy món ăn này cứ chờ đó cho anh.
Nguyễn An An ăn suốt một đường, đến cuối cùng cảm thấy no căng mới dừng lại.
Trong quá trình này dường như Cố Quyết vẫn luôn sắm vai nhân vật lấy đồ và giúp cô chắn dòng người mà không nói gì, dù thế nào cô cũng sẽ không tưởng tượng được rằng người bên cạnh mình lại có nội tâm phong phú như vậy.
Hai người bỏ rác vào thùng sau đó chậm rãi tản bộ trở về, nhưng Nguyễn An An đi được không bao xa cảm thấy mệt, Cố Quyết trực tiếp kéo cô ngồi xuống nghỉ ngơi ở một cái ghế dài ven đường.
Nguyễn An An dựa đầu lên vai anh, trong đầu hiện lên rất nhiều đoạn ngắn lúc vừa rồi, cô nhịn không được mà ngồi dậy, nhỏ giọng gọi anh: “Này, bạn học Cố.”
“Hả?” Bạn học Cố thành thật quay đầu lại “Làm sao vậy bạn học Nguyễn?”
Nguyễn An An đột nhiên cảm thấy ý tưởng này có chút buồn nôn.
Nhưng cô vẫn muốn nói cho anh.
Cô chớp chớp mắt: “Có thể anh không biết, em thường xuyên đọc tiểu thuyết ngôn tình thời xưa, bởi vì thông thường nam chính vô cùng hoàn mỹ, ví dụ như vừa cao quý vừa có tiền, nhà giàu số một trêи thế giới, thiên chi kiêu tử vân vân…… Mà nữ chính thì tương đối bình thường.”
“Cho nên luôn có một số đoạn được miêu tả quá mức khoa trương.” Nguyễn An An nghĩ “Ví dụ như loại thường thấy nhất, nam chính là nam thần lạnh lùng cấm ɖu͙ƈ, người như vậy khi yêu đương cùng nữ chính sẽ bị mọi người hình dung thành ‘xuống khỏi bàn thờ’.”
“……” Cố Quyết nghe hiểu, nhưng anh không hiểu ý đồ của cô khi đột nhiên nói tới chuyện này “Sau đó thì sao?”
Nguyễn An An lắc đầu “Không có sau đó, em chỉ……” Cô có chút ngượng ngùng, mỗi lần cô ngượng ngùng sẽ xuất hiện một vài động tác nhỏ, ví dụ như giơ tay sờ chóp mũ, “Chỉ…… Vừa rồi thời điểm anh cùng em đi dạo chợ đêm, em cảm thấy anh không thích hợp với loại địa phương này…… em nghĩ đến lúc trước cán bộ thể thao muốn chúng ta báo anh thi đấu đại hội thể thao, hình như anh cũng không có hứng thú …… Sau đó ngày họp lớp, nếu không phải em muốn đi, em cảm thấy đại khái anh sẽ không đi.”
Nguyễn An An giật giật chân “Lúc học cấp ba, tuy rằng em không thực sự dụng công học tập, nhưng kỳ thật em là loại học sinh không để ý đến chuyện bên ngoài. Cho dù như vậy, em cũng nghe nói không ít…… lời đồn liên quan đến giáo bá trường bên cạnh.”
Nhắc tới chuyện này, cô đột nhiên có chút hoài niệm “Mọi người đều nói, đánh nhau siêu cấp lợi hại, diện mạo vô cùng đẹp trai, sau đó được rất nhiều bạn nữ xinh đẹp điên cuồng theo đuổi nhưng không hề yêu đương…… Gì đó.”
Cố Quyết nhướng mày: “Tiếp tục?”
“Vừa rồi nhìn anh giúp em lấy những đồ ăn vặt đó……” Nguyễn An An nghĩ đến anh một bên ôm cô, một bên trừng mắt nhìn người đến người đi bên cạnh, bộ dáng bảo đảm đồ ăn trong tay sẽ không rơi xuống đất, cô thật sự nhịn không được mà nở nụ cười.
Đôi mắt của cô cong lên, giọng nói mềm mại: “Cũng không có gì, chỉ là…… em hình như đột nhiên muốn kéo vị nam thần hoàn mỹ bên cạnh xuống khỏi bàn thờ.”
“……”
Cố Quyết vô cùng lỗi thời mà nghĩ tới ID của mình trong nhóm chat, Cố Quyết là thần.
Tuy rằng đám con trai của anh đều lấy tên “Tôi không phải chó” “Tôi là người” để phân biệt giữa anh và bọn họ, nhưng anh lại đặc biệt bay lên cấp bậc “Thần” coi như một cú vả vào mặt bọn họ.
Nhưng không thể không nói, vừa khéo, cô đúng là biết cách so sánh.
Cố Quyết mỉm cười “Em vừa nói như vậy, anh đột nhiên có chút thương cảm.”
Nguyễn An An sửng sốt: “…… Thương cảm cái gì? Không phải em đang khen anh sao?”
“Em nghĩ xem, trước khi gặp được em, mười bảy năm anh đều là thần.” Anh thở dài “Nhưng vừa nhìn thấy em thì không còn nữa.”
“……” chết tiệt.
Sau khi Nguyễn An An phản ứng lại, cô có chút ngượng ngùng trước những lời anh nói, cô dùng đầu gối chạm vào anh “Anh khá giỏi trong việc áp dụng kiến thức.”
“Nếu thật sự có thứ như bàn thờ thần……”
“Nếu anh đứng trêи bàn thờ thần, nhìn xuống” Cố Quyết dùng ngón tay vẽ vòng tròn giữa không trung, làn da trắng nõn như thể biết phát ra ánh sáng “Vẽ em ở trong cái vòng tròn này, viết thêm ba chữ Nguyễn An An, không cần làm gì khác……”
Anh nhìn cô, chân thành cười một tiếng “Em chỉ việc đứng ở nơi đó, anh sẽ nhảy xuống.”
“……”
Bởi vì trời lạnh, thời điểm Cố Quyết nói chuyện còn mang theo một chút sương mù màu trắng, nhanh chóng tiêu tán trong không khí mờ mịt.
Hai người ngồi trêи ghế dài, Nguyễn An An đối diện với anh, nhìn thẳng vào cặp mắt kia.
Trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu nói.
Đêm nay bầu trời không sao, có thể là bởi vì chúng đều trộm chạy vào trong ánh mắt anh.
Tuy rằng mặc nhiều quần áo, nhưng gió lạnh đêm đông vẫn không thể khinh thường, một đường trở về này, Nguyễn An An cảm thấy khắp người đều bị gió lạnh thổi xuyên thấu. Sau khi trở về nhà , luồng khí ấm áp phả vào mặt, lúc này cô mới cảm giác mình hoàn toàn sống lại.
Thật ra Cố Quyết thực sự giống như những gì anh nói, ít nhất thời điểm ở bên ngoài nhìn anh có vẻ không sợ lạnh, không giống như cô vẫn luôn co rụt cổ vào trong áo.
Chẳng qua là bàn tay của hai người đều bị đông lạnh thành gậy băng, chóp mũi cũng có chút hồng hồng.
Nguyễn An An cởi áo khoác, xoa xoa hai bàn tay vào nhau để sưởi ấm, bên chân là Bổn Bổn đang quanh quẩn, đúng lúc Cố Quyết treo áo khoác xong quay đầu lại.
Hai người đối diện nhau ba giây, cô lập tức cười ra tiếng: “Bạn trai, mũi! Ha ha ha ha ha ha chóp mũi của anh hồng hồng nha!”
Cố Quyết đi tới, một phen nắm chóp mũi cô, cười nói: “Mũi em cũng vậy.”
Đúng thế, không phải cả hai người đều bị đông lạnh sao
“Mũi chú hề màu đỏ.” Nguyễn An An bị anh bóp mũi, thanh âm nói chuyện có chút kỳ quái, nhưng rất chân thật: “Tuy nhiên anh không giống chú hề, anh như vậy cũng rất tuấn tú.”
Không chỉ đẹp trai, sống mũi thẳng, làn da trắng nõn tô điểm một chút hồng tạo nên sự đáng yêu nói không nên lời.
Cố Quyết nhìn bộ dáng cô mở to hai mắt vẻ mặt nghiêm túc thổi phồng bạn trai, trong lòng anh mềm nhũn, buông chóp mũi cô ra, không đợi cô phản ứng đã nhanh chóng cúi đầu hôn một cái.
Anh hôn lên chóp mũi cô.
Nguyễn An An lập tức ngây ngẩn cả người.
Một lúc sau cô mới giơ tay che kín chỗ vừa được anh hôn lên.
Dùng tốt hơn cả máy sưởi, cô cảm thấy trêи người mình không ngừng nóng lên, ngay cả lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.
Cố Quyết vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, thấy thế liền cười vui vẻ “Bạn gái, chóp mũi đỏ cũng biết lan truyền sao?” Khóe môi anh hơi cong lên, ngữ điệu lười nhác tùy ý “…… Tại sao mặt cũng đỏ như vậy?”
“……”
Nguyễn An An không có khả năng hôn trả lại, sự chênh lệch chiều cao của anh và cô không phải chỉ cần cô nhón chân là có thể theo kịp, mà nhìn dáng vẻ không chịu phối hợp của Cố Quyết , có lẽ cô chỉ còn cách bò lên người anh mới hôn được.
“Không náo loạn với anh nữa” cô thở phì phì đẩy anh sang một bên, vào phòng lấy đồ đi tắm “Tắm rửa đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”
“Ôi” Cố Quyết lại cười, giương cao giọng nói: “Muốn anh hầu hạ sao?”
“……”
“Miễn phí nha…… Thật sự không cần?”
Nguyễn An An không thể nhịn được nữa, đỏ mặt “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
……
Căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách. Phòng khách nhỏ, phòng bếp nhỏ, nhưng nhà vệ sinh và phòng ngủ chính lại lớn.
Lúc trước thời điểm Cố Quyết lựa chọn căn nhà này, chính là bởi vì bố cục của căn nhà rất hợp ý anh. Phòng khách nhỏ không sao, nhưng phòng ngủ và phòng tắm nhất định phải lớn.
Dưới cái nhìn của anh thì căn phòng này kỳ thật trừ bỏ tổng diện tích hơi nhỏ thì không có bất kỳ khuyết điểm gì.
Nguyễn An An tắm rửa trong phòng tắm, Cố Quyết đi đến phòng bếp thu dọn nốt, chén bát rửa sạch sẽ, rồi sau đó mở tủ lạnh lấy nho và sữa bò ngày hôm qua mua ra.
Trước kia thời điểm mỗi ngày Cố Quyết mang kẹo cho Nguyễn An An, cô từng nói cô thích ăn nho nhất.
Sữa bò giúp giấc ngủ ngon hơn.
Quả nho được rửa sạch sẽ đặt lên đĩa đựng trái cây bằng pha lê, đổ sữa bò vào ly và cho vào lò vi sóng hâm đến độ ấm vừa phải.
Sau khi chuẩn bị xong, anh lấy ra đặt lên bàn.
Ánh đèn trong nhà chiếu lên đĩa đựng trái cây và sữa bò, nhìn cũng không tệ lắm.
Cố Quyết thưởng thức trong chốc lát, nhịn không được suy nghĩ.
Mẹ nó, anh đúng là người bạn trai tuyệt vời.
Người bạn trai tuyệt vời Cố Quyết sau khi chuẩn bị đồ ăn cho bạn gái xong thì bắt đầu thu xếp cho con trai, anh đứng dậy đi một chuyến đến phòng Bổn Bổn.
Phòng cho mèo ở đối diện phòng vệ sinh, thời điểm đi ngang qua còn nghe được tiếng nước xôn xao, bước chân anh hơi dừng một chút.
Nguyễn An An đang tắm rửa bên trong.
Cố Quyết suy nghĩ.… bạn gái anh đang tắm rửa bên trong.
…… Sau này, mỗi ngày bạn gái anh đều tắm rửa ở bên trong.
Cửa phòng vệ sinh là cửa kính, rất dày cũng rất mờ, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng người đặc biệt mơ hồ
Nhưng dường như.
Ngay cả tiếng nước bên trong.
Cũng dễ nghe hơn ngày thường.
……
Mẹ kiếp.
Ý tưởng con mẹ nó quá mức cầm thú.
Cố Quyết hít sâu tại chỗ một lần, bài trừ tạp niệm, sau đó xoay người vào phòng Bổn Bổn.
Nói là phòng cho mèo, nhưng kỳ thật chỉ là một gian để đồ rất nhỏ.
Lúc ấy Cố Quyết thật sự không thể nghĩ ra được không gian này có thể dùng vào việc gì, anh cũng không có đồ vật gì cần cất vào đó, cho nên trực tiếp thưởng cho Bổn Bổn.
Đương nhiên…… Bổn Bổn một tay anh nuôi lớn căn bản xem thường căn phòng nhỏ này, ngày thường nó cũng chỉ ị phân xong thì rời đi, còn nệm ngủ của nó vẫn được đặt trong phòng ngủ Cố Quyết.
Cố Quyết nghe thấy tiếng nước mơ hồ, nỗ lực giữ vững sự bình tĩnh lấy thức ăn đắt đỏ cho mèo từ trêи kệ cao xuống, đổ vào trong chiếc bát hình cá.
Sau khi trở về Cố Quyết liền chú ý tới bát cơm của nó vẫn giữ nguyên như cũ, chưa hề được động đến. Kỳ thật đây là chuyện mà anh đã dự đoán được từ trước, miệng lưỡi kén chọn của con trai anh cũng không phải chuyện ngày một hai ngày, xét đến cùng vẫn là do anh tạo thói quen cho nó.
Vốn dĩ Cố Quyết muốn mượn cơ hội chuyển nhà cho nó ăn thử thức ăn bình dân một ngày, nhưng không nghĩ tới Bổn Bổn lại kiên trì như vậy, rõ ràng phòng nhỏ cũng có thể ở, nhưng đồ ăn giá rẻ lại không thể ăn. Ánh mắt khát khao của con trai thật sự khiến người làm ba như anh không chống đỡ được, người ba già đành phải thỏa hiệp.
Nhìn Bổn Bổn ăn ngấu nghiến một cách vui vẻ, Cố Quyết thở dài.
“Kỳ thật tao không cho mày ăn, nguyên nhân chủ yếu không phải do đồ ăn đắt……” Cố Quyết dừng một chút, thanh âm mang theo sự phiền muộn vô hạn “Là không muốn mày bài tiết thối như vậy……”
Bổn Bổn: “……”
Thời điểm Nguyễn An An ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng ấm áp một người một mèo đối diện nhau.
Nhìn cách bố trí này, chắc hẳn là phòng của Bổn Bổn.
Rất lâu rồi Nguyễn An An không nhìn thấy căn phòng nào nhỏ như vậy, Cố Quyết ngồi trêи đệm, đôi chân dài không thể duỗi thẳng hoàn toàn.
Trêи người Cố Quyết vẫn là chiếc áo len mỏng ban ngày, ngồi trêи đệm nhìn Bổn Bổn ăn cơm, một chân gấp khúc, cánh tay đặt trêи đầu gối. Tư thế tùy ý, sườn mặt anh tuấn, thoạt nhìn cả người vô cùng dịu dàng.
Quả thực không có cách nào tin tưởng đây là lão đại nổi tiếng của trường trung học số 7, Cố Thần xưng bá trêи sân vận động trường đại học C.
Ai có thể tưởng tượng được anh nuôi mèo, hơn nữa còn thích nói chuyện tương tác với mèo của mình.
Tiếng mở cửa của Nguyễn An An hấp dẫn đôi cha con trước mặt, một người một mèo động tác nhất trí quay đầu lại nhìn cô.
Cố Quyết dùng một tay chống lên đệm, lấy một tư thế thực sự lưu loát tiêu sái đứng dậy, đi đến trước mặt cô cẩn thận quan sát một phen.
Bộ đồ ngủ của Nguyễn An An là bộ đồ cotton với áo dài quần dài, cô vừa mới tắm rửa xong, trêи mặt đỏ bừng, đôi mắt mang theo hơi nước mờ mịt, thoạt nhìn cả người đều đặc biệt…… Ngon miệng.
Ánh mắt của Cố Quyết có chút kỳ quái, Nguyễn An An chớp chớp mắt: “Em tắm xong rồi, anh đi đi.”
Hầu kết Cố Quyết lăn lăn, anh “ừ” một tiếng, sau đó đi vào phòng lấy quần áo.
Thời điểm ra ngoài, Nguyễn An An đang ngồi xổm bên người Bổn Bổn sờ đầu nó. Cố Quyết mỉm cười, đi lên phía trước sờ đầu cô “Trêи bàn có nho và sữa bò, em đi ăn đi.”
Nghe thấy nho, Nguyễn An An lập tức đứng lên, đôi mắt vụt sáng “Anh mua lúc nào vậy?”
“Trước khi em tới.”
Cố Quyết đẩy cửa vào phòng tắm, Nguyễn An An xoay người lộc cộc chạy ra phòng khách, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đĩa trái cây cùng ly sữa bò.
Cô nhìn qua nhìn lại, quả thực vô cùng hạnh phúc. Thời điểm chuẩn bị bắt đầu ăn, bàn tay bất chợt dừng lại, sau đó chạy về phòng ngủ lấy di động.
Tìm được điện thoại cô răng rắc chụp một tấm ảnh đĩa trái cây và ly sữa bò, tiếp theo chỉnh sửa màu sắc một chút liền gửi vào trong nhóm chat.
Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Lớn như vậy nhưng tớ mới chỉ được uống sữa bò trước khi ngủ vài lần 】
Nguyễn An An An Nguyễn: 【 ô ô ô ô ô ô ô ô ô Có bạn trai thật tốt QAQ 】
Ân Viện cùng Khương Di gần như lập tức trả lời sau một giây.
Khương Di không ăn gừng: 【…… Mẹ nó nhóm chat của chúng ta có ba người, tớ là người lập nhóm, cậu cẩn thận bị tớ đá ra ngoài 】
Ân Viện không hôn nhân: 【…… Nhìn tên của tớ, tại sao cậu lại nhẫn tâm khoe ân ái??? 】
Nguyễn An An vừa ngậm nho vừa gõ chữ: 【 Không phải tớ khoe khoang mà là tớ đang khích lệ các cậu sớm ngày thoát kiếp cô đơn! 】
Mấy người bắt đầu một vòng công kϊƈɦ cợt nhả bằng các gói biểu cảm, lại hàn huyên một đống chuyện, sau đó một lần nữa quay về chủ đề chính.
Khương Di không ăn gừng: 【 Tuy nhiên, Nguyễn Nguyễn, hai người thế nào rồi? Chẳng lẽ ngày đầu tiên đã……】
Ân Viện không hôn nhân: 【 Đã……củi khô bén lửa? 】
Nguyễn An An thiếu chút nữa bị sặc.
Cô gõ chữ ngăn cản trí tưởng tượng của hai người kia: 【 Các cậu dừng lại, chúng tớ chỉ vừa mới ở chung thôi a a a a! Hơn nữa lúc trước đã nói rõ sẽ chia phòng ngủ 】
Thậm chí Cố Quyết là người đề cập tới chuyện này.
Nguyễn An An cảm thấy…… Có lẽ anh xuất phát từ một loại tâm lý muốn cô yên tâm. Cô đề xuất việc làm bạn cùng phòng với anh, còn anh đề xuất chuyện phân phòng ngủ.
Cũng không biết vì sao, ngay lúc đó cô lại không thể hiểu được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khương Di không ăn gừng: 【…… Cậu nói thật cho tớ, có phải cậu cực kỳ thất vọng hay không? 】
Nguyễn An An: “……”
Thất vọng?
Nguyễn An An còn chưa nghĩ ra nên phản bác như thế nào, ngược lại cảm thấy một luồng nhiệt độ nhanh chóng bò lên vành tai.
Đúng lúc, cửa phòng vệ sinh “cạch” một tiếng mở ra, vai chính trong cuộc thảo luận tắm rửa xong bước ra ngoài.
Nhìn thấy cô ngồi trêи sô pha, anh lập tức đi tới: “Vẫn chưa ăn xong?”
Trêи người Cố Quyết là chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, phía dưới là quần đùi màu đen, trêи cổ treo một cái khăn lông, mái tóc tán loạn trước trán, thoạt nhìn bộ dáng đặc biệt gợi cảm.
Nguyễn An An nghĩ đến lời nói lúc vừa rồi của Khương Di.
Nuốt nước miếng, nói: “Không phải, em đột nhiên nghĩ tới phòng em để hành lý là phòng ngủ của anh đi……” Nguyễn An An vuốt tóc, che khuất lỗ tai nóng bừng của mình “Cái kia, anh cứ tiếp tục ngủ phòng của anh, em đến phòng dành cho khách được rồi.”
Cố Quyết không nghĩ tới cô lại nói lời này, anh hơi nhướng mày: “Anh đưa hành lý của em vào đấy, chính là muốn em ngủ ở đó.”
Nguyễn An An còn muốn nói gì đó, Cố Quyết đã lôi kéo cánh tay cô đưa tới phòng ngủ.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, vấn đề này không phải giống như chuyện nam hay nữ sẽ ngủ ở sô pha hay sao.” Cố Quyết nói, “Em tới ở cùng anh, chẳng lẽ anh có thể an tâm ngủ trêи giường còn để em ngủ ở sô pha hay sao?”
Buổi chiều thời điểm Cố Quyết gọi điện thoại cho Cố Mân Lan còn bị giáo ɖu͙ƈ.
Bà nói, cháu bảo con gái nhà người ta đến ở cùng mình đã rất nóng vội rồi, đừng có cố chấp một hai phải ngủ với người ta.
Kỳ thật Cố Quyết …… khá lý trí trêи phương diện này.
Anh chỉ muốn ngẫu nhiên cầm thú một chút, bản nhân thực chất vẫn là một bạn trai tuyệt vời có 1 không 2.
“Tuy nhiên phòng dành cho khách hơi nhỏ, không có tủ quần áo, buổi sáng thay quần áo anh sẽ tới phòng em.” Anh bổ sung một câu.
Cố Quyết mang vẻ mặt tất cả đều nghe anh, Nguyễn An An không tranh cãi với anh nữa, cô đứng trong phòng ngủ nhìn Cố Quyết dọn ổ đệm mèo.
Màu sắc ổ đệm của Bổn Bổn có phong cách tương tự với đồ nội thất trong nhà, là màu be nhạt, nhìn kỹ hoa văn gì đó còn rất cao cấp.
Tuy nhiên cô cảm thấy nó thoạt nhìn có vẻ cao cấp, nhưng đoán chừng sẽ không quá quý giá, chắc hẳn là kiểu dáng Cố Quyết lựa chọn.
Mắt thấy Cố Quyết dọn ổ đệm của mình, Bổn Bổn vốn dĩ đang nằm thoải mái dễ chịu ngoài cửa phòng ngủ bỗng mở to hai mắt ra nhìn, nó ngồi dậy, cả người cứng đờ.
Rồi sau đó bước nhanh đi theo Cố Quyết vào phòng cho khách ở bên cạnh, bắt đầu kêu meo meo.
Bổn Bổn: “Meo!”
Cố Quyết quay đầu lại.
Nuôi con trai lâu rồi, liếc mắt một cái liền biết nó đang ồn ào cái gì, Cố Quyết giải quyết dứt khoát: “Ừ, đêm nay ở nơi này.”
Bổn Bổn: “…… Meo!!?”
Tại sao phòng ở càng đổi càng nhỏ nha!!!
“Ba cũng không có cách nào” Cố Quyết thở dài “Con chờ một chút, vẫn chưa tới thời điểm thích hợp, chờ ba và mẹ ngủ cùng nhau sẽ dọn con trở lại.”
Bổn Bổn: “……qwq”
Bổn Bổn quay đầu chui vào ổ đệm cao quý của mình, quay cái ʍôиɠ mượt mà đáng yêu của mình hướng ra ngoài.
Cha con liền tâm, trong nháy mắt không cần ngôn ngữ Cố Quyết phảng phất như đọc được nội tâm đang bực bội của nó.
—— Ba, cái đồ vô dụng.