Dù nói trời không tuyệt đường người, nhưng đường này cũng thật sự quá khó tìm.
Mấy ngày nay Lâm Kỳ ở trong Tàng Kinh Các đọc qua đủ loại sách cổ nhưng vẫn không tìm được gì. Như sư thúc đã nói, không thể nào xác định được thời gian và địa điểm cổng địa ngục mở ra, hoàn toàn phụ thuộc vào vận may của mỗi người.
Sao lần trước y còn không biết bản thân mình may mắn vậy?
Một đêm nọ, Lâm Kỳ cảm thấy cần phải đến Lạc Hà trấn một lần nữa. Dù sao thì đó cũng là nơi lần trước cửa địa ngục mở ra, tìm được chút manh mối còn sót lại cũng tốt.
......
Đêm nay trăng sáng sao thưa.
Lâm Kỳ ngự kiếm, sau đó dừng chân ở hàng rào phía sân sau Đỗ phủ. Những bông hoa đào tà ác trước mặt tỏa ra ánh sáng đỏ mỏng manh dưới ánh trăng.
Y nhảy từ trên tường xuống, đột nhiên cảm nhận được một cơn gió thổi qua khiến lưng lạnh buốt.
Lâm Kỳ cảnh giác ngẩng đầu nhưng lại không phát hiện được gì. Y suy nghĩ một lúc rồi tiến sâu vào rừng đào.
Sâu trong rừng đào, Lâm Kỳ gặp được người quen.
Nửa đêm, Đỗ nhị tiểu thư mặc một chiếc áo bông vàng nhạt sắc xuân, vẫn còn đang thức, một mình đứng trước đình, tiêu điều quỷ dị.
Trong đầu Lâm Kỳ đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, ấn tượng về nụ cười ban đầu mà Đỗ nhị tiểu thư dành cho y, một khuôn mặt vặn vẹo như ẩn chứa hai linh hồn, còn có bóng dáng cuối cùng trước khi rời đi.
"Hey."
Lâm Kỳ chào hỏi.
Đỗ Nhị tiểu thư đột nhiên nhìn y chằm chằm, đồng tử đỏ tươi.
Đào hoa chướng?
Nhưng vết đỏ dừng lại trong chớp mắt, ngay sau đó lại trở về đôi mắt lạnh lùng không chút nước, hệt như ảo ảnh.
Chẳng lẽ do y hoa mắt?
Lâm Kỳ: "Sao muội còn chưa ngủ? Muội đứng một mình như thế, chẳng lẽ nha hoàn mặc kệ sao?"
Thái độ của cô Đỗ nhị tiểu thư hôm nay có thể nói là rất chân thành, nàng nhẹ giọng nói nhỏ: "Muội ngủ rồi lại tỉnh."
Đại khái là sau khi được thị nữ ru ngủ, nửa đêm lại đột nhiên mở mắt, mặc quần áo bước ra ngoài.
Lâm Kỳ: "Không ngủ được?"
Đỗ Nhị tiểu thư cúi đầu: "Có người đang khóc."
Đêm nay rất yên tĩnh, chỉ có gió lay động cành cây, hình ảnh phản chiếu giống như một đám yêu quái đang nhảy múa điên cuồng.
Người tu đạo không sợ ma quỷ, Lâm Kỳ kiên nhẫn nói: "Có nghe được là ai đang khóc không?"
"Tỷ tỷ."
Trong lòng Lâm Kỳ run lên: "Ngoài nàng ấy ra còn ai nữa?"
"Rất nhiều người, phụ nữ, đang khóc."
"Không có nam sao?"
Đỗ Nhị tiểu thư giãy giụa: "Có, nhưng thanh âm rất nhỏ." Nàng đột nhiên ngẩng đầu, quái dị liếc nhìn Lâm Kỳ, sau đó cười rộ lên ra vẻ thần bí: "Lại đây, ta sẽ nói cho huynh biết các nàng đang khóc cái gì?"
Nghe xong, Lâm Kỳ nghiêng người ghé sát tai cô.
Đỗ nhị tiểu thư kiễng chân, đưa miệng sát vào mặt Lâm Kỳ.
Đột nhiên, khóe môi trên mặt nàng nhếch lên thành một hình vòng cung rộng, chiếm gần nửa khuôn mặt, khóe môi thẳng đến mắt, đây quả thực không phải là thứ mà con người có thể làm được. Nàng há miệng, hàm răng trắng tinh biến thành những chiếc răng nanh đen tím, lưỡi đỏ tươi thè ra, trực tiếp xé một mảnh da của Lâm Kỳ, nhai trong miệng.
Lâm Kỳ vẫn duy trì động tác cúi người, kinh mạch trên cổ lộ ra, sắc mặt vô bi vô hỉ, trầm mặc nhìn nàng.
Đỗ nhị tiểu thư nhai được một nửa thì đột nhiên đau đớn hét lên! Toàn bộ khuôn mặt đột nhiên trở nên lúc sáng lúc tối, phát ra âm thanh như bị lửa đốt, nàng che mặt, cả người vặn vẹo, hét lớn.
Cổ Lâm Kỳ từ từ khôi phục bình thường, lạnh giọng nói: "Ăn linh hồn con người là chuyện trời không thể tha thứ."
Đỗ nhị tiểu thư rên rỉ, một luồng khí đen trào ra từ lông mày, bốc mùi hôi thối, tiêu tán giữa đất trời.
Lâm Kỳ cho Đỗ Nhị tiểu thư một chưởng Thanh Tâm Quyết.
Rừng đào này quả thực rất tà ác, tràn ngập đủ các loại yêu quỷ, từ chướng khí hoa đào cho đến ác quỷ bây giờ, Đỗ viên ngoại rốt cuộc có nghe hiểu lời y nói không?
Đỗ nhị tiểu thư chậm rãi buông tay che mặt ra, trong mắt nhất thời mơ hồ, "Vừa rồi..."
Lâm Kỳ ôn nhu nói: "Không có gì, chỉ là chút yêu quái gây chuyện, không sao đâu."
Đỗ Nhị tiểu thư trầm giọng nói: "À được rồi."
Đoạn đối thoại vừa rồi cũng như thật như giả, Lâm Kỳ thầm thở dài trong lòng, không định hỏi thêm gì nữa. Cô bé ngoan ngoãn này đã đủ đáng thương rồi, có lẽ y nên bắt đầu từ Đỗ viên ngoại, lúc cần thiết thì sử dụng chút thủ đoạn cũng được.
Lâm Kỳ nhẹ giọng nói: "Ta đưa muội về."
Y muốn nắm tay Đỗ nhị tiểu thư nhưng nàng lại vội xua tay nói: "Không, muội không về, muội không ngủ được."
"Ở đây một mình không an toàn đâu."
Đỗ Nhị tiểu thư: "Ở đây muội không nghe thấy tỷ tỷ khóc."
Lâm Kỳ: "Trở về đi."
Đỗ Nhị tiểu thư: "Huynh không muốn biết người trồng hoa là ai sao?"
Lâm Kỳ trong lòng thở dài, xoa xoa tóc cô: "Cha muội nói với ta là mẫu thân của muội trồng loài hoa này, bây giờ muội về phòng ngủ trước đi nhé?"
Thật sự là do mẫu thân của nàng trồng sao? Nhớ lại câu "Người trồng hoa rất dữ đó", trong lòng Lâm Kỳ không mấy tin tưởng.
Giữa Đỗ viên ngoại và Đỗ nhị tiểu thư, y tin người sau hơn.
Nhưng những lời này nói ra không ổn lắm.
Đỗ nhị tiểu thư ngoan ngoãn nắm tay y, nói thầm: "Không, người trồng hoa rất hung dữ, không phải mẹ."
Lâm Kỳ im lặng.
"Lúc nhỏ muội đã nhìn thấy hắn, nhưng muội không nhớ hắn trông như thế nào. Hắn rất hung dữ, hôi hám, hắn đang tưới hoa, nước có màu đỏ."
Đỗ Nhị tiểu thư nói câu dài rất khó khăn, đứt quãng biểu đạt ý nghĩ của mình.
Khi nàng đề cập đến nước màu đỏ, suy đoán của Lâm Kỳ đã sáng tỏ. Quả nhiên, hương thơm nồng nàn khi y mới đến là để che giấu bản chất của hương hoa, đó là sự hòa trộn giữa đất và máu người.
Hút máu, thây khô, hoa đào.
Chân tướng đang dần sáng tỏ.
Đỗ Nhị tiểu thư nhẹ nhàng nói: "Hắn nhìn thấy muội, muội hét lên, sau đó muội ngất đi. Khi tỉnh dậy, muội không nhớ gì cả."
Tay nàng run nhẹ.
Nhìn hoa đào ngoài sân, mỗi cây như phản chiếu một khuôn mặt đang sợ hãi.
Mùi tanh ngọt ngào khiến người ta khó chịu đến mức buồn nôn.
Lâm Kỳ dẫn cô đi qua rừng hoa đào đẫm máu, nói: "Ta bảo cha muội đổi chỗ ở cho muội, được không?"
Đỗ nhị tiểu thư ngẩng đầu, mặt trăng di chuyển về phía đông, vừa vặn treo lơ lửng trên căn phòng phía tây, rọi vào giữa hai lông mày của nàng, đôi mắt lạnh lùng, đờ đẫn nhưng vô cùng trong sáng. Nàng vừa mở miệng, đột nhiên một luồng ánh sáng xanh từ đâu bay tới, chiếu thẳng vào mắt.
Một tia chớp lóe lên trong nháy mắt.
Đỗ nhị tiểu thư dường như gặp phải ác mộng, sắc mặt tái nhợt, đồng tử không ngừng chuyển từ đỏ sang đen, người đầy mồ hôi, nói: "Không! Không cần! Không cần cha!"
Lâm Kỳ trong cơn giận đã có suy nghĩ muốn giết người đứng sau chuyện này. Nhưng bây giờ điều quan trọng là phải xoa dịu cảm xúc của Đỗ nhị tiểu thư.
"Được, được, được, chúng ta không cần cha."
Y nhanh chóng tìm được một huyệt đạo, chỉ cần ấn vào đó là có thể khiến nàng chìm vào giấc ngủ sâu.
Một khắc trước khi y dùng lực....
Đỗ Nhị tiểu thư khóc, nàng cố hết sức, giãy giụa nói: "Cha, người trồng hoa, là cha."
Lâm Kỳ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của nàng, khẽ thở dài.
Chấn động trong lòng dần hóa thành phẫn nộ.
Nữ tử ở Lạc Hà trấn mất tích nhiều như vậy, thi thể của họ rải rác khắp nơi, máu thực sự đã thấm vào đất đen ở đây, nuôi dưỡng những bông hoa đào trong sân và tạo ra bầu không khí tà ác.
Đỗ viên ngoại tâm tư thâm độc, báo ứng rơi lên đầu con gái ông ta.
Lâm Kỳ đưa Đỗ Nhị tiểu thư về phòng, sau đó lấy ra Tầm Ma linh, truyền vào linh lực, Tầm Ma linh lại không hề có chút động tĩnh.
Y nhíu mày.
Một tiếng cười nhạo vang lên, trầm thấp.
Một cơn gió lạnh thổi qua sau lưng, cảm giác mát lạnh quen thuộc khiến toàn thân Lâm Kỳ nổi da gà.
Khi y tiến vào Đỗ phủ, người đã đụng phải y hẳn chính là người này.
Lâm Kỳ quay đầu, nhìn thấy trên tường cao có người mặc y phục đỏ sậm, tóc đen dài đến mắt cá chân, trong tay cầm một cây sáo xanh ngọc lục bảo, vẻ mặt lạnh như băng sương.
Y phục đặc trưng như vậy, Lâm Kỳ vẫn có chút ấn tượng.
Ngoài những miêu tả rõ ràng về ngoại hình của con người như sứt môi, mặt chữ điền, những miêu tả về "mặt sắc như dao", "mắt sâu", "tuấn mỹ như thần" nói chung là những điều mà ít người có thể tưởng tượng trong đầu. Tuy nhiên, tác giả không muốn nói cụ thể mà chỉ muốn mang đến cảm giác "anh giai này đẹp kinh thiên động địa".
Lúc này nếu nhân vật chính có lướt qua thì hẳn là Lâm Kỳ cũng sẽ không nhận ra.
Nhưng người này thì khác, tóc dài đến mắt cá chân, hồng y, sáo trúc.
Chắc hẳn đây là công ba rồi.
Nhân vật lớn của Ma Vực, Văn Nhân Ngữ.
Không biết gặp được Văn Nhân Ngữ ở đây là phúc hay họa.
Văn Nhân Ngữ cũng đang đánh giá Lâm Kỳ.
Lần trước khi cửa địa ngục mở ra, hắn ta thổi sáo suốt nửa đêm, sau đó đợi ở Vọng Hương Đài mãi đến rạng sáng cũng không có linh hồn nào tới.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này, sau hắn mới biết hóa ra là do toàn bộ lân hỏa dẫn đường đã bị dập tắt.
Lúc đó trong đầu hắn chỉ có một ý tưởng.
Lão tử muốn giết tên điên này!
Bị thần kinh hay sao? Không có lợi cho mình mà còn hại đến người khác thì làm cái rắm!
Lão lái đò vô dụng còn khóc sướt mướt phàn nàn với hắn rằng có lẽ ông ta bị người ta đưa vào mê trận, lang thang trong hoang hải nửa ngày mà không tìm thấy Vong Xuyên, khóc lóc tìm hắn đòi công đạo.
Văn Nhân Ngữ tức giận đến suýt chút bẻ gãy cây sáo trong tay.
Hắn chưa từng bị khiêu khích tới mức như vậy!
Hắn đợi rất lâu, từ địa ngục đến nhân gian, mòn mỏi chờ ở nơi xảy ra chuyện, cuối cùng cũng đợi được.
Lâm Kỳ nhận thấy tới áp suất không khí xung quanh Văn Nhân Ngữ ngày càng thấp, trong lòng nghĩ giờ nên trực tiếp bỏ chạy hay đứng lại hỏi rõ nguyên nhân.
"Đúng là ngươi?"
Y chỉ là một tiểu tu sĩ Kim Đan kỳ thôi, hắn nhìn ra được người trước mặt có thiên phú kinh người, y kết đan khi mới hai mươi, tư chất gần bằng hắn trước đây. Nhưng vậy thì sao? Bây giờ ở trước mặt hắn, y giống như một con kiến không hề có sức phản kháng.
Văn Nhân Ngữ không cam lòng, thế mà lại bị một hậu bối Kim Đan kỳ làm mất hết mặt mũi!
Nếu chuyện này lộ ra ngoài thì hắn không muốn làm người ở Ma Vực nữa!
Lâm Kỳ không rút kiếm, nói: "Vãn bối không biết tiền bối đang nói chuyện gì, là ta cái gì cơ?"