Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 24: Chờ ta một ngày



Không biết qua bao nhiêu lần vung kiếm, cuối cùng Lâm Kỳ cũng bắt đầu thiết lập mối liên hệ với Lăng Vân kiếm.

Đến bây giờ y mới hiểu ra, tu thành kiếm tâm là điều kiện cần thiết để nâng cao kiếm ý về sau, chỉ khi thực sự hợp nhất với kiếm, mới có thể cộng hưởng, phá vỡ giới hạn; mới có thể cộng tình, một bước lên đỉnh.

Một buổi sáng sớm, sau khi luyện kiếm và tưới cây xong, Lâm Kỳ đổ khá nhiều mồ hôi, cảm thấy toàn thân dính dớp, rất khó chịu, liền lấy một bộ quần áo đi tới nhà tắm của phủ. Thật ra cái gọi là nhà tắm cũng chỉ là một căn nhà đào vài cái hố trên mặt đất, có cái to cái nhỏ, nước tắm phải dùng xô lấy từ nơi khác đổ vào.

Lâm Kỳ thực sự không quen với kiểu tắm đông đúc như vậy, nên y thường chọn buổi sáng, tránh đông đúc.

Chọn một cái hố nhỏ, dựa vào thể chất luyện kiếm lâu năm, lặng lẽ dùng thùng gỗ lấy nước từ một cái ao gần đó.

Sau khi nước đầy, y cởi quần áo, thân hình kiếm tu thường không tệ, da trắng khỏe mạnh, tứ chi thon dài, đường nét cơ bắp rõ ràng, eo lưng thẳng tắp.

Thả mái tóc đen xuống, bước chân vào nước, nước lạnh làm cả người y run lên.

Lâm Kỳ ngâm toàn thân, rồi lặn hẳn vào trong nước.

Y tu luyện đã hai mươi mốt năm, lâu lắm rồi không tắm rửa bình thường.

Sau khi nín thở trong nước vài giây, y ngẩng đầu lên, không khí trong lành đột nhiên tràn vào mũi, Lâm Kỳ khẽ mở mắt, sau đó cứng đờ.

Cách đó không xa, là một thanh niên mặc áo xanh với vẻ mặt như trời đất sụp đổ.

"???" Lâm Kỳ hơi 囧, sau đó bối rối.

*囧 là môt, nghĩa đen là "cửa sổ có hoa văn".Kể từ năm 2008, nó đã trở thành một hiện tượng mạng và được sử dụng rộng rãi để thể hiện sự bối rối và u ám, vì sự tương đồng của ký tự này với một nét mặt buồn bã.

Huynh đệ, người bị nhìn thấy trần truồng là tôi chứ không phải cậu, phản ứng của cậu là sao? Gặp ma à?

Tâm trạng của gã tiểu tư khó mà diễn tả!

Ta là ai, ta đang ở đâu, ta đang làm gì!

Đầu óc nổ tung, đột nhiên cảm thấy mũi ướt, gã tiểu tư sờ tay lên, phát hiện tay toàn là máu.

Đây là......

Chảy máu mũi?!

Gã tiểu tư mặc đồ xanh đột nhiên thay đổi sắc mặt, lúc đen lúc trắng lúc đỏ lúc xanh, cuối cùng hét lên một tiếng, che mặt quay đầu chạy.

Lâm Kỳ đứng nhìn hết mọi chuyện: "......???!!!"

Không có bệnh chứ?

*没毛病: là một từ thông dụng trên Internet. Khi ai đó nói "không có bệnh chứ", điều họ thực sự muốn nói có thể là "bệnh nặng đến mức khiến người ta không nói nên lời".

Gã sai vặt mặc đồ xanh múa may quay cuồng với đồng bạn, lắp bắp: "Mẹ ơi, ngươi không biết ta đã nhìn thấy ai đâu!"

"Đồng bọn" của gã ta: "Ngươi sao vậy, gặp ma hay sao mà trông dại ra thế."

Gã sai vặt mặc đồ xanh: "Ta nhìn thấy một nữ nhân trong nhà tắm, rất đẹp, đẹp hơn bất kỳ tiểu thư nào trong phủ!"

Đồng bọn của gã ta phì cười: "Nhà tắm? Nữ nhân? Ngươi nhìn thấy nữ nhân tắm rửa?"

Gã tiểu tư áo xanh vui sướng vì có người đã hiểu: "Đúng đúng đúng!"

Đồng bọn của gã hít một hơi, hai mắt sáng lên, đẩy đẩy: "Đi, đi, mau đưa ta đi nhìn xem."

Nhưng khi họ hưng phấn bừng bừng đến thì nhà tắm vắng tanh, nói gì đến mỹ nhân đang tắm, ngay cả một sợi tóc của mỹ nhân cũng không có.

"Chết tiệt!" Đồng bọn nhảy lên đánh gã ta một cái thật mạnh, mắng: "Ngươi lừa ta à?"

Gã tiểu tư mặc đồ xanh uất ức: "Không phải, thật sự có một mỹ nhân, vừa rồi đã ở đó."

Đồng bọn của gã bực bội bỏ đi.

Gã tiểu tư mặc đồ xanh càng thêm uất ức.

Gã ta thật sự không bị mù, đến giờ vẫn còn nhớ rõ.

Khoảnh khắc mỹ nhân kia bước ra khỏi nước thật sự làm gã ta ngỡ ngàng.

Mỹ nhân bước ra khỏi nước, mái tóc đen như lụa trải dài trên mặt nước, một giọt nước rơi từ tóc nàng, chảy qua đôi lông mày, theo cằm nhọn rơi xuống. Nàng ấy có chiếc cổ thon, mái tóc đen dày, đôi mắt đen sáng, lông mi mềm mại cong vút đọng nước, nhưng ánh mắt lại không chút dịu dàng, nhìn một cái đã làm gã ta tan chảy.

Lâm-"mỹ nhân tắm"-Kỳ coi như mình gặp phải một tên có đầu óc kỳ lạ nên không để tâm.

Nhưng ngày hôm sau, khi vào nhà tắm, y nhận ra có điều gì đó không ổn.

Thường thì vào giờ này rất vắng vẻ, nhưng bây giờ, người đông như kiến, đầu đen như mây.

Y đến muộn, không còn chỗ nào, chỗ bé tí cũng có mấy người đàn ông trần truồng đối diện nhau, nhưng cho dù đến sớm y cũng sẽ không tham gia cùng họ.

Lâm Kỳ thấy kỳ lạ, tưởng là mình đang mơ.

Rồi y nghe thấy cuộc trò chuyện của những người khác.

"Này, mặt rỗ, ngươi dịch qua một chút, chân đụng vào ta rồi!" Một hán tử to lớn mắng: "Thật là, ai tin vào lời dối trá của tên lừa đảo kia, cái gì mà mỹ nhân tắm, tám phần là do gã lâu ngày không có phụ nữ nên phát điên, bị ảo giác thôi!"

Người thanh niên bị đẩy có vẻ yếu ớt, không tình nguyện nhích qua một chút, bực bội: "Còn thêu dệt thần kỳ như vậy, mẹ kiếp, lừa ta dậy sớm đi tắm, sắp bị đông chết rồi! Tháng này ta không muốn tắm nữa."

"Hừ, thử vận may mà, đến có thể gặp, không đến chắc chắn không gặp. Nhị Hải nói hôm qua cũng vào giờ này, gã gặp mỹ nhân tắm ở đây, chỉ là gã nhát gan, gặp chuyện tốt như vậy lại bỏ chạy!"

Một tiếng cười lạnh.

"Đúng vậy, nếu là chúng ta ở đây, hehe......"

Biết được ngọn nguồn sự việc, Lâm Kỳ hiểu ra.

Ồ, thì ra hôm qua người mặc đồ xanh đó nhìn nhầm y thành con gái, nên sáng sớm hôm nay cả phủ đều đến đây để xem y tắm.

Ồ, hóa ra chuyện chỉ đơn giản vậy thôi sao, y còn tưởng do mình chưa tỉnh ngủ.

"......"

Oh shit!

Đậu má!

Y thà chưa tỉnh ngủ còn hơn phải chấp nhận chuyện một đám đàn ông ngồi chờ xem y tắm!

Lúc này tâm trạng của Lâm Kỳ còn tệ hơn cả chó, buổi sáng này thật tồi tệ.

Vô cùng chán nản trở về phòng, vô cùng chán nản ngồi lên giường.


Lâm Kỳ nhắm mắt lại, vài giây sau, Ân Vấn Thủy đã liên hệ với y.

Ân Vấn Thủy hôm nay đã đến đại vực thứ tư, đang vui vẻ chia sẻ những gì nhìn thấy.

Vực chủ của đại vực thứ tư là nữ, là nữ chủ duy nhất trong bảy đại vực, cho nên nữ tử ở đại vực thứ tư thoải mái hơn so với những nơi khác.

Ân Vấn Thủy kể một câu chuyện thú vị, những năm gần đây một số tông môn lớn ở Ma Vực có phong trào chiêu sinh nữ đệ tử, điều kiện vào môn phái của nữ đệ tử thấp hơn nam đệ tử nhiều, nhưng sau đó số phận tùy thuộc vào bản lĩnh cá nhân, nếu tu vi xuất sắc có thể thăng làm đệ tử nội môn, nếu tu vi kém sẽ bị môn phái gửi đến làm lô đỉnh cho một số nhân vật lớn. Việc này các cô gái ở nơi khác đều phải cân nhắc kỹ, nhưng ở đại vực thứ tư lại rất hưởng ứng.

Ân Vấn Thủy cười nói: "Không biết họ nghĩ gì nữa."

... Đem mạng sống ra cược mà vẫn vui vẻ như vậy.

Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, chẳng khác gì đang nói chuyện yêu đương.

Nói cách khác, lúc nói chuyện với Lâm Kỳ, ngữ điệu của hắn trước nay đều như thế.

Lâm Kỳ lại một lần nữa bị Ma Vực làm chấn động, lô đỉnh là gì? Nữ tử làm lô đỉnh là trở thành công cụ tu luyện của nam tu, tuổi thọ không những bị giảm một nửa mà còn bị hành hạ. Quả nhiên lão giả nói không sai, Ma Vực cường giả vi tôn, để theo đuổi sức mạnh, không có gì là không thể thách thức, đánh cược.

Loại quy định này nếu ở Đại Lục Thương Trạch, không chỉ không chiêu mộ được một nữ đệ tử nào, còn bị chính đạo coi thường đến chết.

Lâm Kỳ nói: "Có lẽ đây là điểm khác biệt giữa Ma Vực và Đại Lục Thương Trạch, nhưng các môn phái đặt ra quy định này để làm gì?"

"Ai biết được."

Cuộc trò chuyện lại đứt quãng.

Lâm Kỳ nghĩ về điều tồi tệ hôm nay y gặp phải, ngượng ngùng kể với Ân Vấn Thủy: "Hôm qua ta đi tắm bị người nhìn thấy, rồi bị nhầm là nữ tử, hôm nay cả phủ đều ngồi ở chỗ hôm qua, chờ ta xuất hiện."

Haha, thật sự là cảm giác không thể diễn tả được.

Bên kia.

Trên phố đại vực thứ tư.

Hắn đang cầm một món đồ sứ, định mua cho Lâm Kỳ làm kỷ niệm, Ân Vấn Thủy nghe xong câu chuyện này, sắc mặt không thay đổi, nhưng chiếc Tỳ Hưu làm bằng sứ trong tay hắn hóa thành một đống bột, bay đi theo gió.

Ông chủ đứng bên cạnh run bần bật.

Hắn nhếch môi cười, trên gương mặt mặc áo bào đen có chút trắng bệch bệnh tật, nụ cười này trên mặt hắn, mang chút lạnh lùng khinh miệt: "Sư huynh, huynh nói, huynh gặp ai đó trong lúc tắm à?"

Vì truyền âm bằng thần thức nên có chút sai lệch, Lâm Kỳ tưởng tiểu sư đệ ngây thơ không nghe rõ mới vô tội hỏi lại, y vốn chỉ có chút ngượng ngùng, nói: "Đúng vậy, còn bị nhầm thành nữ nhân. Người đó mắt có vấn đề chứ!" Y oai hùng như vậy mà giống phụ nữ cái quái gì.

"Haha, sư huynh, huynh đang ở Mạc phủ trong thành Thanh Trì của đại vực thứ bảy à"

Lâm Kỳ: "Ừ, đúng vậy."

Ân Vấn Thủy rất bình tĩnh nhận lấy khăn tay từ ông chủ cung kính đưa, lau sạch ngón tay, vẻ mặt lạnh lùng, mắt đầy sự tức giận.

"Cho ta một ngày, ta lập tức tới tìm huynh."

"???"

Thật kỳ diệu! Từ đại vực thứ ba đến đại vực thứ tư mất mấy ngày, chậm đến mức y đã định tự mình xử lý chuyện của Mạc tiểu thư, vắt óc suy nghĩ chiến lược, kết quả bây giờ từ đại vực thứ tư đến đại vực thứ bảy, hắn nói với y chỉ cần một ngày.

Lâm Kỳ cảm thấy không đáng tin: "Đệ đừng lừa ta."

Ân Vấn Thủy nói với giọng nhẹ nhàng: "Không lừa."

Lâm Kỳ vui vẻ, vừa định nói gì, Ân Vấn Thủy bên kia đã cắt đứt thần thức.

"Khốn nạn!" Loại người này giống như người thời hiện đại cúp điện thoại không nói lời nào vậy, thật đáng ghét.

......

Sau đó vừa mới bị Ân Vấn Thủy cắt đứt thần thức. Lâm Kỳ bước xuống giường, đẩy cánh cửa tranh ra, đối mặt với nữ quản sự.

"Aiya, ta đang định gọi ngươi đây!" Nữ quản sự mặt đầy lo lắng, trực tiếp túm tay áo y, vội vàng kéo về phía tiền viện.

Lâm Kỳ bối rối: "Cô cô kéo ta có chuyện gì?"

Nữ quản sự nói đến đây, mặt đầy vui vẻ: "Ngươi không biết sao, vị tu sĩ Trúc Cơ chỉ định Mạc tiểu thư hôm nay đã đến phủ, gia chủ mở tiệc chiêu đãi tất cả tu sĩ trong thành Thanh Trì, hiện giờ nhà bếp không đủ người! Ta kéo ngươi đến giúp đỡ!"

"!"

Đến rồi?