Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 27: Xuất quan



Edit: Nhiên Nhiên

Beta: Wine

Ân Vấn Thủy thất vọng nói: "Sư huynh, huynh vẫn còn giận đệ."

Giọng điệu của hắn đầy u oán, đôi mắt đen láy tràn ngập buồn tủi, khuôn mặt tuấn mỹ giờ đây trở nên đáng thương vô cùng.

Lâm Kỳ kích động không nói nên lời: “Đây là phong cách ở Ma Vực của ngươi sao?”

Ân Vấn Thủy vẫn đang suy nghĩ xem "phong cách" của Lâm Kỳ ám chỉ điều gì thì nghe thấy Lâm Kỳ nói chậm rãi thêm: "Nói chuyện như con gái." Lâm Kỳ nghi ngờ nhìn: "Ngươi dám nói vừa rồi ngươi không làm nũng với ta?"

Nụ cười của Ân Vấn Thủy cứng đờ trên mặt rất lâu, một lúc sau, mặt hắn tối sầm: "Phải, đệ đang làm nũng với huynh, huynh tha thứ cho đệ được không?"

Lâm Kỳ cười vui vẻ: “Không.”

Tuy rằng ngươi có đẹp hơn con gái một chút, nhưng không có nghĩa là giống con gái, làm nũng để giải quyết mọi chuyện chứ!

Ân Vấn Thủy không nói gì nữa, cúi đầu, hàng mi dài rũ xuống: "Ò."

Lâm Kỳ nói muốn tu luyện, nhưng Ân Vấn Thủy cứ nhìn chằm chằm vào y, ánh mắt ấy như có hình, khiến y còn không thể tĩnh tâm chứ nói gì đến tu luyện.

*"Ánh mắt như có hình" là một cách diễn đạt hình ảnh để mô tả ánh nhìn của ai đó sắc bén, mạnh mẽ và có sức ảnh hưởng lớn đến người khác, khiến họ cảm nhận như ánh mắt đó có hình dáng cụ thể, rõ ràng.

Dù nhắm mắt mấy lần cũng không thể lờ đi sự hiện diện của Ân Vấn Thủy.

Lâm Kỳ mở mắt, thở dài.

Chấp nhận số phận, quay lại ngồi bên bàn: "Ngươi đi sang phòng khác đi, ngươi ở đây ta không tĩnh tâm được."

Ân Vấn Thủy: "Phòng khác đều có người."

Lâm Kỳ nghĩ một lúc, hình như đúng thật: "Thôi được, ta quay về căn nhà tranh cũ kia vậy."

Y không phải vội vàng tu luyện, chỉ là vừa biết mình bị lừa, nhất thời không muốn đối diện với Ân Vấn Thủy. Thật ra cũng không phải là tha thứ hay không, Ân Vấn Thủy chưa từng hại y, thậm chí còn nhiều lần giúp đỡ, cùng lắm chỉ là nỗi bực tức vì bị lừa gạt mà thôi.

Ân Vấn Thủy ngây ngốc nhìn y, vẻ mặt vẫn như trước, vô cùng mờ mịt đáng thương: "Sư huynh, huynh vẫn tránh đệ sao?"

Lâm Kỳ cúi đầu nhìn hắn, dường như có thể tưởng tượng ra trong lòng sư đệ này đang kêu khóc, chuyện đó làm y bật cười.

Một nụ cười, những bực tức tan biến như mây khói.

Lâm Kỳ lại ngồi xuống, nói: "Sao ngươi lại có thể lên làm Vực Chủ?"

Ân Vấn Thủy rất tự nhiên: "Lão già ở đại vực thứ ba đắc tội đệ, đệ giết hắn, từ đó lấy được vị trí vực chủ thôi."

Lâm Kỳ kinh ngạc: "Các ngươi thay đổi vực chủ tàn nhẫn vậy sao?"

Ân Vấn Thủy nói: "Cũng không hẳn, lão vực chủ đó không có đại gia tộc nào ở Ma Vực chống lưng, nên đệ mới dễ dàng đoạt được." Nói đến đây,  Ân Vấn Thủy cười nhạt: "Thực ra, cái lợi này cũng chẳng đáng, mỗi ngày có không ít người đến tìm chết, làm đệ phải giấu mặt đi."

Đệ tam vực chủ có lẽ là dễ thay đổi nhất, vực chủ đời trước không có chống lưng, vực chủ hiện tại cũng vậy, chỉ dựa vào võ lực mà quyết định, ai thắng làm vua.

Nhớ lần đầu gặp gỡ, Ân Vấn Thủy áo lụa xanh, khăn voan trắng. Lâm Kỳ ngừng lại, đồng cảm: "Đúng thế, phiền phức lắm."

Ân Vấn Thủy nghĩ một lúc, thực ra cũng không quá phiền phức, liên tục có người đến tìm chết, giờ trên thế giới này không còn nhiều người từng thấy dung mạo thật của hắn nữa.

Nhưng hắn lại lựa chọn lợi dụng tình thế, nhẹ nhàng nói: “Cho nên bình thường đệ đều che giấu thân phận.”

Lâm Kỳ cười nhạt: "Nếu như ngươi nói sớm thì đã không phiền toái như vậy rồi. Ta cũng chẳng cần đến Ma Vực một chuyến - như một trò đùa, đến quê nhà ngươi cứu ngươi, không phải rảnh rỗi sinh nông nổi sao."

Ân Vấn Thủy nói: "Thực ra sư huynh đến, đệ rất vui."

Lâm Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười: "Nhưng ta không vui! Tu vi bị áp chế không nói, ở đây ngày ngày làm cu li, còn bị áp bức và kỳ thị, ừ, kèm theo bị truy sát đến gà bay chó sủa." Mẹ nó, đây là việc người làm sao?

Ân Vấn Thủy mím môi, lắc đầu: "Đệ có thể giúp huynh khôi phục công lực... Huynh đừng giận."

Lâm Kỳ nghe câu cuối cùng của hắn, cảm thấy một hương vị kỳ quái, liền xua tay: "Thôi, đừng băn khoăn về vấn đề này nữa. Nghĩ cách quay về trước đã."

……

Về chuyện của Mạc Thừa, Lâm Kỳ và Ân Vấn Thủy đều không định điều tra thêm, dù sao gã cũng là trưởng bối của Mạc Lưu Nguyệt, lại là nhân vật lớn ở thành Thanh Trì, về tình về lý đều không nên động đến.

Khi hơi thở của Lưu Khánh tắt lịm, thân xác gã liền hóa thành dòng nước đen, máu đỏ như tơ mỏng, quấn quanh. Không biết bao nhiêu linh hồn của những thiếu nữ bị gã luyện hóa thành lô đỉnh cư ngụ trong đó.

Gã làm nhiều việc ác, chết không đáng tiếc.

Cuối cùng Lâm Kỳ nói với Mạc Thừa một câu: “Mạc gia gia chủ sau này làm việc, cũng xin đừng hổ thẹn với lương tâm. Lần tới có thể ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu."

Mạc Thừa ngoan ngoãn chắp tay, đáp ứng.

Lâm Kỳ lại ngọn đồi phía sau của Mạc phủ, ngồi trong căn nhà tranh, mượn một chút linh lực từ Ân Vấn Thủy, dùng phù giấy thiết lập liên lạc với sư thúc chưởng môn Minh Hư Tử.

Côn Ngô, bên trong Tam Giáo Điện.

Mặt hồ lạnh lẽo tĩnh mịch, sóng nước khẽ động, trong cõi trần duyên hiện lên hình ảnh của một nam tử áo trắng đứng yên lặng trong một khu vực nhỏ hẹp.

Minh Hư Tử nheo mắt, thở phào nhẹ nhõm.

Ông vừa tức vừa cười, chỉ vào mũi Lâm Kỳ cười mắng: "Tiểu tử con cuối cùng cũng có tin tức! Con có biết sư phụ con vừa xuất quan đã nổi giận đùng đùng vì con một mình đi vào Ma Vực không?"

Lâm Kỳ cười hí hửng chào hỏi, rồi mới chuyển sang chuyện của sư phụ, y rất vui: "Sư phụ đột phá Xuất Khiếu rồi sao?"

Minh Hư Tử cười: "Đúng vậy, lần này Côn Ngô chúng ta đã có trưởng lão Xuất Khiếu kỳ đầu tiên của đại lục Thương Trạch."

Lâm Kỳ hãnh diện: "Chỉ tiếc con đang không ở Côn Ngô, không thể tận mắt chứng kiến dị tượng khi sư phụ đột phá."

Minh Hư Tử nói: "Lúc đó, bầu trời xuất hiện cầu vồng, cửu chuyển kim long uốn lượn, gầm thét suốt ba ngày ba đêm."

*"Cửu Chuyển Kim Long" là một thuật ngữ trong văn học Trung Quốc, thường được dùng để chỉ một hình tượng vô cùng hùng vĩ và tuyệt đẹp. Ý nghĩa gốc của thuật ngữ này có thể hiểu là một con rồng vàng uốn khúc quanh chín vòng, tượng trưng cho sự kiện hoành tráng và huyền bí. Trong văn chương, nó thường được dùng để miêu tả những sự kiện, cảnh quan hay hiện tượng thiên nhiên phi thường và kỳ diệu.

Rồng ngâm ba ngày ba đêm, thật là hoành tráng.

Lâm Kỳ cảm thấy có chút đáng tiếc: "Lần tiếp theo hình ảnh này xuất hiện, e rằng phải cách mấy trăm năm."

Minh Hư Tử thâm ý: "Không chắc đâu, có khi người tiếp theo chính là con, cũng không cần đợi đến mấy trăm năm."

"Sư thúc, người đánh giá con quá cao rồi." Lâm Kỳ cười nói: "Nhưng nếu con đời này có thể Xuất Khiếu, tu luyện vạn năm cũng không sao cả."

Hai người cứ như vậy trò chuyện vài câu.

Minh Hư Tử vừa cười vừa nói, đột nhiên nheo mắt, giọng điệu thay đổi: "Con đừng có chuyển chủ đề! Ban đầu định mắng con một trận, không ngờ lại bị con dắt mũi, giờ mới nhận ra." Ông hừ một tiếng, "Nói đi, mấy ngày nay con sao không có tin tức gì, ta dùng Trần Duyên kính cũng không tìm được con."

Lâm Kỳ gãi mũi, thành thật đáp: "Con vừa vào Ma Vực đã mất hết linh lực, tu vi bị áp chế."

Trần Duyên kính truy tung là dựa vào linh lực của mỗi người, mỗi đệ tử Côn Ngô khi nhập môn đều sẽ truyền một sợi linh lực vào Trần Duyên kính, để lại khí tức của mình, tiện cho trưởng môn nắm bắt hành tung, đồng thời cũng sẽ nhỏ giọt tinh huyết lên phù sinh mệnh, để môn phái ghi chép sinh tử.

Lâm Kỳ vào Ma Vực, tu vi bị áp chế, linh lực mất hết, khí tức biến mất, Trần Duyên kính tự nhiên không phản chiếu hình ảnh của y.

Minh Hư Tử hỏi rõ nguyên do, hiếm khi thấy ông cau mày, quát: "Vớ vẩn! Văn Nhân Ngữ là người mà con có thể chọc vào sao!"

Đương nhiên là không thể chọc rồi, "Cho nên con không có chọc vào hắn mà."

"Con không hoàn thành chuyện đã hứa với hắn, chẳng phải là lừa gạt hắn sao?!"

Lâm Kỳ cười: "Cái này, con chỉ hứa sẽ thông báo cho hắn khi tìm thấy Ân sư đệ, còn những chuyện khác hắn muốn làm không nằm trong phạm vi lời hứa của con. Không tính là lừa gạt."

Minh Hư Tử thở dài: "Người trong Ma Vực đâu dễ lừa như vậy, thôi, con và sư đệ mau về đi, Văn Nhân Ngữ dù có lớn gan cũng không dám làm càn ở Côn Ngô."

Chính là đạo lý này! Phong thái của đệ nhất môn phái.

Chỉ là nhắc đến Ân Vấn Thủy, Lâm Kỳ lại có một chuyện trăm suy ngàn nghĩ cũng không thông, y do dự một chút, rốt cuộc vẫn nói ra: "Sư thúc, Ân Vấn Thủy là người của Ma Vực đúng không?". Vậy tại sao lúc trước không nói cho y biết, nếu biết, Lâm Kỳ cho dù có chết cũng sẽ không đến Ma Vực.

Minh Hư Tử thay đổi sắc mặt, ánh mắt đột nhiên trở nên khó hiểu, ông trầm tư một lát, sau đó cau mày nói: "Ân Vấn Thủy đã cho con thân phận của hắn sao?"

Lâm Kỳ im lặng.

Minh Hư Tử vuốt râu dài, nói: “Ân Vấn Thủy đã hình thành ước định với ta, không thể để thân phận của hắn lộ ra ngoài. Ta đã cố ngăn con, nhưng tâm trí con quá loạn, ta sợ con sẽ sinh ra tâm ma vì chuyện này nên đành để mặc con. Hắn thật sự tự mình nói với con sao?”

Lâm Kỳ: “Đúng vậy.”

"Vậy hắn đối xử với con không tầm thường nha."

“...Có lẽ vậy.” Lâm Kỳ cười gượng..

Minh Hư Tử cười một cái: “Được rồi, không nói nữa. Con mau chóng trở về đi.”

“Vâng,” Lâm Kỳ nghiêm túc nói: “Sư thúc, hiện giờ trong môn phái có trưởng lão nào đạt đến Nguyên Anh kỳ không?"

Pháp trận từ Ma Vực về đại lục Thương Trạch cần phải có trưởng lão từ Nguyên Anh kỳ trở lên kích hoạt mới có hiệu quả.

Minh Hư Tử nhìn y như nhìn kẻ ngốc: “Con quên rồi sao, ta vừa nói với con, sư tôn của con đã xuất quan rồi?”

“...” Phải ha, có sẵn ở đây rồi.

Minh Hư Tử cười xấu xa, tuy râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt nhưng vẻ đùa giỡn giữa hai lông mày quá rõ ràng: “Ta vừa báo cho hắn, bây giờ đã đến rồi, con chuẩn bị nghe mắng đi.”

“???!!!………”

Đã đến rồi sao?

Thôi rồi thôi rồi!

Vừa nghĩ đến việc sắp đối diện với gương mặt lạnh lùng của sư tôn, Lâm Kỳ không khỏi giật mình.

Đã lâu lắm rồi y không gặp sư tôn, nghĩ lại thậm chí còn không nhớ rõ hình dáng người, chỉ nhớ rõ ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ kia, như thể có chứa tuyết bên trong.

Hình ảnh trên phù chiếu bắt đầu nhòe đi, thân ảnh của chưởng môn dần mờ nhạt, rồi màn sương nhẹ bốc lên, tầm nhìn mông lung, hỗn độn.

Lâm Kỳ nín thở ngưng thần.

Sư tôn đến rồi.

Người chưa thấy, tiếng đã đến.

Giọng nói lạnh lẽo quen thuộc vang lên: “Lâm Kỳ.”

Một thanh niên tuấn tú dần xuất hiện, y phục trắng như tuyết, mũ ngọc hàn băng, giữa trán có một viên ngọc lam, tóc đen như suối chảy xuống lưng, đôi mắt lạnh lùng.

Khi ánh mắt ấy nhìn đến Lâm Kỳ, y không tự chủ mà đứng thẳng lên.

Y luôn rất sợ sư tôn, từ lần đầu tiên thấy người ở Tam Giáo Điện đã bị khí thế áp đảo. Hơn mười năm làm đệ tử trên Thanh Sương Phong, sự kính sợ này càng tăng lên.

Lâm Kỳ nói: “Đệ tử tại đây. Chúc mừng sư tôn xuất quan, đắc thành Xuất Khiếu.”

Vi Sinh Lan nói: “Lần này con đến Ma Vực có thu hoạch được gì không?”

Không phải là mắng sao? Lâm Kỳ nén vui mừng, kính cẩn đáp: “Thưa sư tôn, lần này đến Ma Vực, đệ tử đã chạm đến ngưỡng của kiếm ý Vô Cực Cảnh.” Y lại bổ sung: “Còn nữa, đệ tử đã kết thành kim đan, trong Sơn Thủy cảnh cũng ngộ ra kiếm tâm.”

Vi Sinh Lan gật đầu hài lòng: “Rất tốt. Nhưng không được tự mãn, tu sĩ cần phải luôn khiêm tốn.”

“Vâng, đệ tử xin ghi nhớ lời dạy.”

Vi Sinh Lan hơi giãn mày, nói: “Ừ.” Hắn từ tốn nói: “Khi ta xuất quan biết con một mình đi đến Ma Vực, vốn rất giận. Con đường tu luyện hiểm nguy khắp nơi, lần sau không được hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa.”

Lâm Kỳ gật đầu, đồng ý.

“Bây giờ ta sẽ lập trận, con đi gọi sư đệ của con đến đây đi.”

Lâm Kỳ trả lời vâng, rồi như chạy trốn ra ngoài.

Đối diện với sư tôn trong một phòng, khí áp thật thấp quá!

Quả thực đáng sợ!

Lâm Kỳ thay y phục của đệ tử nội môn Côn Ngô, áo trắng gấm, thêu rồng bạc, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, khí vũ hiên ngang.

Khi y liên lạc với Côn Ngô, Ân Vấn Thủy đang chờ ở ngoài.

Vừa ra ngoài Lâm Kỳ đã thấy Ân Vấn Thủy ngồi trên ghế đá trong sân, hắn vẫy tay từ xa.

Còn chưa kịp gọi.

Bỗng có người chạy vội vào, hét lớn: “Tiên nhân! Tiên nhân! Không xong rồi! Mạc phủ bên kia đã xảy ra chuyện!”