Ánh mắt Văn Nhân Ngữ nhìn Lâm Kỳ lạnh lẽo, không nói gì, một lúc lâu sau mới cười lạnh một tiếng: "Bảo ta bớt giận? Mấy trăm năm qua, ngươi là người đầu tiên dám nói câu này trước mặt ta."
Lâm Kỳ chẳng tự hào tí nào.
Y cúi đầu, không nói gì.
Ánh mắt Văn Nhân Ngữ vẫn bình thản, cái nhìn của hắn khiến người ta khó chịu, gần như có thể hóa thành lưỡi dao xẻo mất miếng thịt của Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ rất muốn than phiền, phải chăng khi địa vị và tu vi tăng lên thì lúc nhìn người khác cũng đáng sợ theo? Sư tôn của y cũng vậy, ánh mắt lạnh lùng như muốn đóng băng người khác, Ân Vấn Thủy cũng thế, dù có đang cười hay không, đôi mắt hoa đào của hắn luôn mang lại cảm giác lạnh lẽo.
Chẳng lẽ không có một vị đại nhân nào hòa nhã hay sao?
Nếu không có, thì sau này để y làm vậy.
Chịu đựng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Văn Nhân Ngữ, Lâm Kỳ tự an ủi bản thân bằng cách đặt ra một hoài bão xa vời. Y thật sự không sợ Văn Nhân Ngữ giết y ngay bây giờ, vì y còn chưa đưa Văn Nhân Ngữ đi gặp Ân Vấn Thủy.
Quả nhiên, vài giây sau, Văn Nhân Ngữ nén lại cơn giận và ý muốn giết người, nhàn nhạt nói: "Lần này tha cho ngươi, giờ dẫn ta đi gặp tên quỷ kia của ngươi đi."
Tha cho y ư, chắc là định một lần giải quyết cả hai người đây mà.
Nhưng điều đó không quan trọng! Quan trọng là có thể sớm thoát khỏi tên ma đầu này!
Lâm Kỳ run rẩy nói: "Vâng, vâng."
Văn Nhân Ngữ hừ lạnh một tiếng.
Trên đường dẫn Văn Nhân Ngữ trở lại khách điếm, Lâm Kỳ động não rất nhanh.
Y đã kể hết mọi chuyện lúc vào Ma Vực cho Ân Vấn Thủy nghe, lúc này bất ngờ dẫn Văn Nhân Ngữ đến quấy rầy, chắc Ân Vấn Thủy cũng có thể đối phó được.
Chỉ là diễn biến sau đó thế nào y không biết.
Có lẽ họ đã quen nhau từ trước.
Có lẽ là bạn bè.
Có lẽ là kẻ thù.
Có lẽ cả hai không biết thân phận của nhau.
Nhưng có một điều rõ ràng, đó là Văn Nhân Ngữ đối với cả hai bọn họ đều không có ý tốt.
Đêm tối, trăng đã treo trên cao.
Người tá túc trong khách điếm ở thành Lạc Xuyên chủ yếu là các tu sĩ, đèn mỗi phòng đều sáng rực, linh lực xung quanh dao động.
Lâm Kỳ vừa bước qua ngưỡng cửa khách điếm, lập tức có một luồng thần thức quét vào trong đầu.
Có lẽ vì đã xảy ra nhiều lần, y đã quá quen thuộc với luồng thần thức này.
Luồng thần thức chiếm trọn tâm trí y.
Ân Vấn Thủy nói: "Sao giờ này mới về, huynh đã đi đâu vậy?"
Phía sau Lâm Kỳ là Văn Nhân Ngữ một tấc không rời.
Lâm Kỳ đáp: "Đi dạo quanh, rồi đụng phải ôn thần. Ôn thần muốn gặp ngươi, là người mà lần trước ta bảo ngươi cẩn thận, hắn tìm đến rồi."
Ân Vấn Thủy: "...Văn Nhân Ngữ?"
Lâm Kỳ gật đầu: "Đúng, các ngươi quen nhau sao?"
Ân Vấn Thủy không phủ nhận, cười nói: "Xem là vậy đi."
Sự quen biết này còn chia ra kiếp này và kiếp trước.
Nói về kiếp trước, mối quan hệ này có phần thú vị. Văn Nhân Ngữ là người tình cũ của hắn, dù ghê tởm nhưng phải thừa nhận. Tất nhiên, Lâm Kỳ cũng là người tình cũ, dù cuối cùng bị hắn tự tay giết chết, nhưng nói thật, hắn không hối hận.
Nếu không có lần đầu gặp gỡ bi kịch kiếp trước, làm sao có được lần tái ngộ xao xuyến ở kiếp này, để từ đó sinh ra một chấp niệm sâu sắc.
Nếu chỉ nói riêng kiếp này, thì Văn Nhân Ngữ chẳng có gì đáng nói.
Mấy năm trước hắn giết chết Vực Chủ đại vực thứ ba, đúng lúc Văn Nhân Ngữ đến thu hồn.
Ấn tượng của hắn về Văn Nhân Ngữ kiếp này đại khái chỉ là một người mặc y phục đỏ tóc dài như yêu ma. Hắn nhớ rất tốt, nhưng không muốn nhớ mấy người không quan trọng.
Nghe giọng nói mang theo ý cười của Ân Vấn Thủy, Lâm Kỳ cũng không đoán được ý hắn. Vị sư đệ này mềm mỏng, chu đáo, vô hại, nhưng luôn mang cho người khác một cảm giác khó hiểu.
Lâm Kỳ cân nhắc một chút, nói: "Ngươi và hắn không có ân oán gì chứ, ta lên lầu rồi, sắp đến cửa phòng ngươi."
Trên lầu, tại cuối hành lang, Lâm Kỳ dừng bước, lên tiếng: "Tiền bối! Ở đây!"
Giọng nói của y đột ngột cao lên, không chừng cả hành lang đều nghe thấy.
Văn Nhân Ngữ liếc y một cái, khoanh tay, nhấc một chân lên, muốn đạp cửa.
Chân vừa đạp tới, đế giày chạm cửa, bên trong liền có một luồng khí xoáy ra, trực tiếp đập vào khe cửa.
Ầm!
Cánh cửa mở toang.
Văn Nhân Ngữ vẫn giữ nguyên tư thế nâng chân, một chân đứng trên đất, bị gió thổi suýt nữa ngã, mái tóc dài đến mắt cá dán vào mặt, áo đỏ tung bay, cực kỳ nhếch nhác.
Lâm Kỳ đứng bên cạnh, lặng lẽ vỗ tay.
Đáng đời, tự làm tự chịu.
Văn Nhân Ngữ chưa bao giờ mất mặt thế này, lạnh lùng nghiến răng.
Ngón tay hắn nắm lấy cánh cửa bị gió thổi mở, dùng sức, cánh cửa lập tức biến thành tro, rơi xuống.
Sau khi sóng yên biển lặng, một người từ trong phòng chậm rãi bước ra.
Áo đen, tóc dài, da trắng bệch, môi đỏ tươi, đôi mắt hoa đào nổi bật, lạnh lùng, yêu mị.
Lâm Kỳ bị khí thế của Ân Vấn Thủy dọa hú hồn.
Dáng người Ân Vấn Thủy thẳng tắp, thanh niên như ngọc thụ lâm phong, bình thường ánh mắt luôn hơi thấp, nên tạo cảm giác ôn hòa thiện cảm. Lúc này, hắn lạnh lùng nhìn qua, nghiêm túc, khí thế sát phạt u ám tràn ngập khắp nơi.
Khóe mắt nhếch lên hơi đỏ, nhưng không có vẻ mê hoặc, chỉ là lạnh lùng khát máu.
Văn Nhân Ngữ nhìn thấy hắn cũng ngây ngẩn cả người.