Vừa hết lo lắng về chuyện của Văn Nhân Ngữ lại đến chuyện kế hoạch tỉnh kiếm đè nặng lên tâm trí, mấy ngày liên tiếp Lâm Kỳ không yên lòng, không ngủ không nghỉ, chỉ một lòng hướng về Bà Sa Cung.
Mười ngày nữa, Bà Sa Cung sẽ tổ chức một cuộc thi tuyển chọn đệ tử mới.
Chỉ mười người chiến thắng mới được vào môn phái.
Danh tiếng của Bà Sa cung đủ lớn để khiến tán tu từ khắp nơi trong Ma Vực đổ về, còn có các công tử thế gia háo hức muốn thử, đến lúc đó, chắc chắn sẽ là nơi tụ hội của các anh tài, đám đông náo nhiệt, quả là một sự kiện lớn của đại vực thứ nhất.
Yêu cầu duy nhất cho cuộc thi là tuổi không quá bốn mươi, yêu cầu trên đấu trường chỉ là "đủ điểm là dừng, không gây chết người".
Nghe thấy việc không được gây chết người, Lâm Kỳ thoáng ngạc nhiên, ở nơi phong tục mạnh mẽ như Ma Vực, có một quy tắc nhân đạo như vậy là rất hiếm. Sau khi suy nghĩ kỹ, y hiểu ra nếu mỗi năm đều có nhiều người chết, thì liệu còn ai muốn tham gia nữa.
Gần đại vực thứ nhất có một kết giới, kết giới này ngăn cách đại vực thứ nhất với thế giới xung quanh. Dọc theo sông Bà Sa, càng tiến gần đến Quy Khư càng ít cây cối, chỉ có cát vàng và đất trắng, một vùng hoang vu, nhưng bên trong kết giới của đại vực thứ nhất vẫn là bốn mùa như xuân, cảnh sắc hữu tình.
Cũng vì kết giới này mà Lâm Kỳ không thể ngự kiếm bay qua, đành phải từ trên trời đáp xuống, hạ cánh ở một ngôi làng nhỏ, ngôi làng nhỏ còn cách cổng thành đại vực thứ nhất một đoạn, y đi mãi cũng không thấy tận cùng, chỉ có cát vàng hiện ra trước mắt.
Lâm Kỳ nghĩ: Phía Nam là sa mạc, phía Bắc là băng nguyên, người ở đại vực thứ nhất sống sót bằng cách nào?
Câu hỏi này y sẽ có đáp án khi vào đến đại vực thứ nhất.
Nhưng bây giờ y vẫn đang khổ sở trên đường.
Hơn nữa, chỉ có một mình.
Đại vực thứ ba xảy ra chuyện, Ân Vấn Thủy phải quay về giải quyết.
Trong đại vực thứ ba xuất hiện một bí cảnh mới, các môn phái và thế gia tranh đấu kịch liệt, hỗn loạn vô cùng.
Theo tin tức truyền đến, bí cảnh mới phát hiện này có tuổi đời lâu dài, có thể truy ngược đến trước Khuynh Thiên họa. Trước Khuynh Thiên họa, có nghĩa là linh lực dồi dào, thần khí, tiên thảo phong phú, giống như Sơn Thủy cảnh, đầy rẫy nguy hiểm nhưng cũng tràn đầy cơ hội.
Bây giờ đại vực thứ ba đang phong tỏa thông tin, nội bộ tranh đấu dữ dội, người trong ma cung thấy tình hình ngày càng không kiểm soát được, mới buộc phải gửi tin tức để Ân Vấn Thủy ra mặt.
Lâm Kỳ nghi ngờ hỏi: "Bí cảnh này được phát hiện thế nào?"
Sự xuất hiện của bí cảnh có một phần lớn là do người ta chạm vào trận pháp, nhưng người đầu tiên vào bí cảnh chưa chắc đã tìm được cách ra, thậm chí chưa chắc đã sống sót ra ngoài.
Vì vậy hàng ngàn năm qua, bí cảnh duy nhất được thế nhân biết đến chỉ có Sơn Thủy cảnh.
Ân Vấn Thủy hạ mi mắt, nói: "Nghe nói khi tu sĩ đó chạm vào trận pháp và bị cuốn vào bí cảnh, tình cờ có một đệ tử nhà họ Lục đi ngang qua thấy, đệ tử này vội vàng trở về báo cho Lục gia chủ."
Lâm Kỳ: "Lục gia?"
Thế gia trong đại vực thứ ba gồm ba đại gia tộc đứng đầu, bốn đại môn phái ngang ngửa nhau, thế gia gồm có nhà họ Lục, họ Từ và họ Chân: "Nhà họ Lục lại đem chuyện này báo cho các thế gia môn phái khác?"
Tốt bụng đến vậy? Dưới sự quản lý của Ân Vấn Thủy mà còn có chuyện đoàn kết tương thân tương ái như vậy cũng thật hiếm có.
Ân Vấn Thủy nói: "Phúc họa tương liên, nguy cơ tiềm ẩn trong bí cảnh không phải là điều mà nhà họ Lục có thể đối phó."
Lâm Kỳ nói: "Đúng vậy, ngươi mau về đại vực thứ ba xử lý chuyện này đi. Ta đợi ngươi ở đại vực thứ nhất."
"Được" Ân Vấn Thủy mỉm cười gật đầu, đứng bên cửa sổ, tóc đen buông xuống vai, đôi môi đỏ cong lên như gió xuân thổi qua tiệc vui: "Sư huynh, hứa với ta, tự chăm sóc tốt bản thân."
"..." Lời này nghe sao mà ngượng ngùng, Lâm Kỳ đáp: "...Ừ, được, ngươi cũng vậy."
Dù ngượng nhưng cũng là lòng tốt, không thể qua loa bỏ qua!
Ân Vấn Thủy đột nhiên im lặng, mắt nhìn thẳng vào Lâm Kỳ.
Lần đầu tiên gặp Ân Vấn Thủy, Lâm Kỳ đã cảm thấy đôi mắt của hắn rất đẹp.
Con ngươi có màu rất đậm, đen trắng rõ ràng, khi nhìn người khác không có ánh nước, như hòn đá mực lạnh lẽo mà sâu thẳm, nhưng đuôi mắt hơi cong, dưới mắt có nốt ruồi đa tình, khiến cho cả người mang lại cảm giác mâu thuẫn giữa cấm dục và yêu mị.
Lâm Kỳ nhất thời có chút thất thần.
Ngón tay của Ân Vấn Thủy chạm lên mặt y không có cảm giác gì, nhưng đến lúc cảm giác lạnh buốt truyền đến, Ân Vấn Thủy đã đến gần, hơi thở ấm áp phả lên mặt.
Sau đó một nụ hôn lạnh lẽo rơi lên trán Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ ngơ ngác, hai mắt tròn xoe như gà.
Ân Vấn Thủy hôn xong rồi chạy, trận pháp dịch chuyển xuất hiện dưới chân, hắn dùng tay ấn môi dưới, cười nói: "Sư huynh, ta đi trước, lần sau gặp lại hy vọng huynh có thể chấp nhận một diện mạo khác của ta."
Lâm Kỳ:...
Hiện giờ, tâm trạng của y vô cùng phức tạp, tâm trí còn trống rỗng.
Ân Vấn Thủy thật muốn hôn thêm một cái, nhưng vẫn phải kiềm chế, không thể quá lỗ mãng dọa người chạy mất. Trước khi thân ảnh biến mất, hắn nhẹ nhàng cười nói: "Sư huynh, ta rất mong lần sau gặp lại."
Nụ cười này vô cùng dịu dàng.
Lâm Kỳ vẫn còn:...
Sau khi Ân Vấn Thủy đi không biết bao lâu, Lâm Kỳ mới hoảng hốt tỉnh lại!!
Trời đất! Y, y, y vừa bị Ân Vấn Thủy hôn rồi!
Khi đầu óc hỗn loạn thì đủ thứ lung tung đều hiện ra.
Chẳng hạn, tiêu cực mà nhìn đi, thấy chưa, thế giới này vốn dĩ chẳng có tình bạn trong sáng giữa nam nhân.
Tự hào quá, quả nhiên ta đã sớm cảm thấy phong cách của Ân Vấn Thủy có hơi gay rồi mà.
Hoang mang, sao hắn lại hôn ta.
Hoảng sợ, hắn hắn hắn hắn hắn hắn, con mẹ nó hắn sẽ không có có có có có, có tâm tư kia với ta đó chứ?
Rồi lại bình tĩnh lại một cách lạ kỳ, phân tích các kiểu, kết luận, hắn thích ta.
Cuối cùng, là cơn thịnh nộ bùng phát như núi lửa...