Đệ nhất mỹ nhân Ma Vực... từ "đệ nhất mỹ nhân" này có chút khó hiểu.
Nhớ lúc trước, cái danh "đệ nhất mỹ nhân Côn Ngô" của Liễu Thanh Toàn cũng là do phái Thanh Sương của họ dùng võ lực mà giành được.
Dù sao mỗi người có một tiêu chuẩn khác nhau, không ai thuyết phục được ai.
Nguyên Chu cười hì hì nói tiếp: "Nhiếp Tịch Nhan xuất thân cao quý, là con gái của một vị Nguyên Anh trưởng lão của Bà Sa cung. Lần này Bà Sa cung cho nàng tham gia thi đấu mục đích là để kiểm tra thực lực của chúng ta, nghe nói ngoài nàng ra còn có chín đệ tử khác trong cung."
Vừa đủ mười người.
Lâm Kỳ cảm thấy hệ thống này của Bà Sa Cung khá thú vị: "Bọn họ thực sự coi trọng chất lượng hơn số lượng."
Nguyên Chu nói: "Đúng vậy, dù sao gốc rễ của họ cũng đã vững vàng, vài năm không thu đệ tử cũng không thiệt hại gì."
Nguyên Chu nhìn sắc mặt Lâm Kỳ, thấy y luôn nửa cười nửa không, không có chút hứng thú buôn chuyện, cảm thấy không vui: "Ngươi chưa từng nghe qua thanh danh của Nhiếp Tịch Nhan sao?"
Lâm Kỳ lắc đầu.
Nghe được mới là lạ, mỗi vực trong Ma Vực đều tự kiêu, bịt kín tin tức, cái gọi là đệ nhất mỹ nhân Ma Vực này tám phần là do đại vực thứ nhất công nhận, phần nhiều cũng do Bà Sa cung thổi phồng lên.
Nguyên Chu giả bộ khó tin, sự đắc ý trong mắt hắn chỉ còn thiếu chút nữa là đập vào mặt Lâm Kỳ, hắn lớn tiếng: "Nhiếp Tịch Nhan mà ngươi cũng không biết? Ngươi là người ở đâu vậy?"
Lâm Kỳ bịa đại: "Ở một ngôi làng nhỏ ở đại vực thứ bảy, ta là tu sĩ đầu tiên của làng ta."
"Chậc chậc chậc," Nguyên Chu sờ mũi, vẻ mặt thương hại, ánh mắt càng thêm đắc ý: "Không sao, sau này đi theo ta, ta bảo kê ngươi."
Lâm Kỳ cười tủm tỉm gật đầu.
Ngồi xe bò vào đại vực thứ nhất.
Thật sự là khác biệt một trời một vực, từ sa mạc nóng bức tiến vào thành, gió thổi tới mang theo cảm giác mát mẻ dễ chịu như gió xuân thổi vào, rất thoải mái.
Nguyên Chu ra sức khoe mẽ trước mặt Lâm Kỳ về việc quan hệ rộng rãi, tiền tài như nước của mình, chịu khó đi khắp nơi hỏi đường, thu xếp mọi việc.
Tự cảm thấy mình đã làm hết sức để thể hiện, Nguyên Chu vui vẻ dẫn Lâm Kỳ đến nơi Bà Sa cung sắp xếp.
Là một trang viên nằm ở lưng chừng núi, sân thi đấu nằm trên đỉnh.
Trong trang viên có cây cối um tùm, rừng rậm xanh mướt, nơi sắp xếp cho các tu sĩ ở đều là những căn nhà tre thấp bé, người dẫn đường cho họ là một đệ tử tạp dịch của Bà Sa cung, đệ tử tạp dịch thường đều có quan hệ với người trong cung, không có tu vi hoặc tu vi thấp kém, nhưng tính khí kiêu ngạo vẫn đập vào mắt người ta.
Người dẫn đường nói: "Các ngươi đừng coi thường ngọn núi này, nó còn tồn tại trước khi Khuynh Thiên họa diễn ra, tương truyền năm đó vị tôn giả kia còn sống ở đây."
Ba chữ Khuynh Thiên họa này mấy ngày qua thực sự làm y phát chán.
Nguyên Chu hào hứng nói: "Thật, thật sao? Trời ơi, ta rất ngưỡng mộ tôn giả đó!"
Người dẫn đường khịt mũi: "Đều là truyền thuyết cả, ai biết thật giả thế nào, nhưng ngọn núi này có lịch sử lâu đời là thật, hẳn là ngọn núi lâu đời nhất các ngươi từng thấy trong đời."
Nguyên Chu EQ thấp chỉ biết há hốc mồm: "Là thật đấy!!!"
Lâm Kỳ nhìn quanh ngọn núi, đá rêu cỏ hoa đều như nhau, nhưng linh khí trong núi quả nhiên thuần khiết, cảm giác chân thật nhất của y là nguyên tố hắc ám ít đi rất nhiều!
Y thử dẫn khí vào cơ thể, nhận ra cảm giác nóng rát đã giảm đi đáng kể.
Thậm chí còn có thể hấp thụ được chút ít.
Điều này đối với Lâm Kỳ là một niềm vui bất ngờ.
Chuyện này có nghĩa là buổi tối y sẽ có việc để làm, không cần phải mày mò kiếm ý nữa.
Người dẫn đường đưa họ đi đến một cái sân, trong sân rộn ràng nhốn nháo đến nỗi không còn chỗ ngồi. Trang phục kỳ lạ, kiểu dáng khác nhau, thư sinh dũng sĩ đều đứng, có người đang sôi nổi bàn luận về pháp bảo và chuyện tu luyện cùng người khác, có người chỉ ở một mình, hoặc là nhắm mắt, hoặc là nhìn quanh.
Lâm Kỳ quét mắt nhìn xung quanh, vì thi đấu có giới hạn độ tuổi nên tu vi cao nhất ở đây chỉ có một thanh niên Trúc Cơ đại viên mãn, kém Kim Đan một chút.
Y vẫn chiếm ưu thế.
Trong lúc y đang quan sát thì Nguyên Chu cũng vậy, tình cờ nhìn tới thanh niên áo tím Trúc Cơ đại viên mãn kia, lập tức hào hứng kéo áo Lâm Kỳ: "Thấy không! Thanh niên kia chính là đệ tử ưu tú của cung chủ Bà Sa cung hiện tại, Tạ Bạc Ẩn! Mới hai mươi ba tuổi! Trúc Cơ đại viên mãn!"
Giữa các thiên chi kiêu tử thường có tí hơn thua.
Lâm Kỳ đã nghe người ta khen là thiên tài đến chán, đến bây giờ trừ Yến Vô Di ra, đây là lần đầu tiên y gặp người có tu vi gần bằng mình, nên vô thức chú ý nhiều hơn một chút.
Tu vi y thể hiện ra ngoài là Trúc Cơ trung kỳ, tầng cao nhất trong khuôn viên.
Tạ Bạc Ẩn nhận ra ánh mắt của y, lạnh lùng nhìn qua, cười khinh miệt rồi chuyển ánh nhìn.
Lâm Kỳ nhướng mày.
Nguyên Chu rất phấn khích: "Ta đi đây! Nghe người ta kể mãi, cuối cùng ta cũng được thấy người thật rồi!"
Lâm Kỳ nói: "Tốt nhất là ngươi nên trải nhiều sự đời một chút."
Không lâu sau, người phụ trách tuyển chọn bước lên đài cao phía trước, đó là một người đàn ông lớn tuổi, mặc áo đỏ thẫm, hoa văn rực rỡ, khi người đó bước lên, sân đấu liền im lặng.
Người phụ trách nói: "Vòng đầu tiên của cuộc tuyển chọn lần này, các ngươi sẽ tự rút thăm để đối kháng, người thắng sẽ vào vòng tiếp theo. Sau đây, từng người lên đây nhận lệnh bài, rút thăm sẽ ghép cặp theo số trên lệnh bài."
Lâm Kỳ xếp hàng rất lâu, sau đó rút ra một lệnh bài màu xanh, con số trên đó đập vào mắt, 44.
Cái đệt... thật không may chút nào.
Nguyên Chu rút được số 16, nhón chân nhìn lệnh bài của Lâm Kỳ, vừa nhìn thấy đã cười ha ha: "Ha ha ha, 44, cái lệnh bài xui xẻo này ở đâu ra vậy."
Giọng của hắn khá lớn, mọi người xung quanh đang cầm lệnh bài để tìm đối thủ đột nhiên im lặng.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, đám đông tự giác lùi lại một bước.
Trong tiếng cười ngày càng lúng túng của Nguyên Chu...