Vừa bước vào hang động đã thấy ngay ba lối đi, Lâm Kỳ không chần chừ chọn con đường chính giữa, bởi vì như vậy sẽ không lo lạc đường.
Đường giữa hẹp hơn đường hai bên một chút, có những tảng đá nhô ra chỉ cách đầu vài centimet, hình thù kỳ quái.
Trong hang yên tĩnh, tiếng nước chảy từ xa vọng lại, Lâm Kỳ mượn ánh trăng yếu ớt để tiếp tục tiến sâu vào.
Cuối đường thông suốt, tầm nhìn thoáng đãng, y vừa bước vào, tiếng bước chân vang lên, tường đá lập tức bùng cháy.
Ánh lửa rực rỡ chiếu sáng con đường phía trước, gạch đá vuông vắn khít vào nhau, khe nứt đen đúa chứa đầy rêu xanh.
Lâm Kỳ giật mình.
Chỉ cần nhìn gạch đá và rêu xanh cũng đoán được con đường này đã rất cũ kỹ, vậy mà đèn lửa trên tường vẫn cháy...
Y tiến lại gần, dầu trong đèn hóa thành khói, đúng là nhân ngư đuốc trong truyền thuyết.
Loại giao nhân đuốc y thường dùng chỉ là bắt chước, thời gian cháy không bằng một phần nghìn nhân ngư đuốc, không ngờ thứ đã biến mất trong lịch sử lại bị y bắt gặp ngay đêm nay trong hang động tối tăm này.
Lâm Kỳ tự hỏi, đây có thể là động phủ của một tiền bối thượng cổ chăng?
Nếu đúng vậy thì y may mắn rồi, động phủ của tiền bối thượng cổ thường có nhiều báu vật, bí tịch, hơn nữa nơi được chọn làm động phủ thường có linh lực dồi dào, phong thủy rất tốt.
Nhưng Lâm Kỳ vẫn giữ cảnh giác, vừa nãy ngoài động y đã phát hiện có người bên trong, thứ y phát hiện, người khác cũng có thể phát hiện.
Có lẽ trong hang này cũng có người như y, đang hào hứng khám phá, hơn nữa chỉ cách nhau một bức tường.
Lâm Kỳ nín thở, mắt nhìn xuống, bất ngờ.
Dưới ánh sáng lạnh lẽo của nhân ngư đuốc trên tường đá, y thấy rõ những gì khắc trên tường.
Có tranh, cũng có chữ viết.
Tranh vẽ như nét bút của trẻ con, phong cách người que.
Dù rằng Lâm Kỳ vẽ người cũng chỉ là một vòng tròn làm đầu, bốn que gỗ làm chân tay nhưng điều này cũng không ngăn y khỏi đánh giá bức họa này có chút cay mắt.
Bởi vì bên cạnh đề chữ, phong cách thanh thoát, bút lực mạnh mẽ, làm cho bức tranh người que trở nên lố bịch.
Vị họa sĩ này, sao lại nghĩ quẩn như vậy...
Lâm Kỳ thở dài, bắt đầu nghiêm túc quan sát chữ và tranh trên tường.
Y chỉ nhìn vài bức rồi không thể nhìn thêm.
Có lẽ người vẽ nó muốn biểu đạt điều gì đó, nhưng phong cách này thật khó chịu, ngoài người vẽ ra, chắc không ai hiểu được.
Một hình bầu dục phía dưới vẽ vài giọt nước giống như biểu tượng mưa nhỏ trên dự báo thời tiết, ngoài ra còn có một vòng tròn với... năm chiếc gai mọc dưới mưa.
Đây là gì... bánh bao bị mưa ướt sẽ mốc?
Bức tiếp theo, bố cục rộng lớn, giống như bản đồ, nếu y đoán không sai, hai đường ngang ghép lại với nhau tạo thành một con đường, phía trên có một hình vuông tượng trưng cho một ngôi nhà, trong tranh còn có hai người que cách nhau rất xa, đường đi vòng vèo như vẽ một đoạn ruột.
Bức tiếp theo rõ ràng hơn, là một bông hoa, kiểu hoa mà cô giáo dạy trẻ con vẽ, một vòng tròn bên cạnh bốn nửa vòng tròn và một đường thẳng.
Lâm Kỳ tự nhủ, cuối cùng cũng hiểu được một bức, đúng là không dễ dàng gì.
Y không muốn tiếp tục để mắt và tinh thần mình bị tra tấn nữa, bèn dời mắt sang nhìn chữ...
Lần này trí tuệ bị xúc phạm không thương tiếc.
Quá đáng!
Thật không hiểu nổi!
Có vẻ thời đại này đã rất xa xưa, chữ viết hoàn toàn khác biệt. Cổ ngữ và hiện đại khác biệt lớn, y có đoán mò cũng không ra.
Chỉ biết chữ viết rất đẹp, nhưng nội dung lại cứ như đang đọc thiên thư.
Lâm Kỳ đặt tay lên những ký tự đó, sững sờ.
Chỉ khi đặt tay lên mới cảm nhận được, những chữ này được khắc rất sâu, như thể mỗi chữ ban đầu được khắc, rồi ai đó qua nhiều năm tháng lại khắc sâu thêm từng lần.
Trong khoảng trống được chạm khắc bởi những nét mảnh mai, dường như ẩn chứa đầy cảm xúc bị kìm nén của người khắc nên nó.
U uất như nham thạch dưới lòng đất, như mỏ neo chìm sâu dưới đáy biển, như những dây leo lặng lẽ mọc trên vách đá cheo leo.
Từng chữ từng chữ trên vết khắc có một luồng khí lạnh u ám, bao trùm lấy ngàn năm cô tịch.
Lâm Kỳ thấy như có gai đâm vào lưng, vội vàng rụt tay lại.
Cảm giác này... khó có thể nói thành lời. Dù sao thì y cũng chẳng thích, chỉ cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
Lâm Kỳ từng đọc nhiều tiểu thuyết, trong đó cũng có nhiều đoạn miêu tả bích họa, thường là truyền thuyết thượng cổ hoặc bí kíp võ lâm, còn loại hình vẽ người que như bây giờ...
Xin hãy thứ tội cho trí tưởng tượng hạn hẹp này.
Còn những chữ này, càng không biết là ý gì.
Lâm Kỳ thầm đoán, có khi nào đây là thư tình?
Ý nghĩ này khiến y bật cười, nhưng sau khi nhìn lại vết khắc sâu kia, y lại không cười nổi nữa, bèn thầm lẩm bẩm: "Đã bao nhiêu năm rồi, hà tất phải thế này."
Lâm Kỳ vốn là người học kỹ thuật, thích đọc tiểu thuyết tu tiên, nhưng không có nghĩa y hoàn toàn không có chút tâm hồn lãng mạn nào.
Tình yêu mà Lâm Kỳ ngưỡng mộ là sự phiêu bạt và phóng túng. Một kỹ nữ cùng một sát thủ trốn chạy đến nơi chân trời góc bể, không biết y đã đọc ở đâu, nhưng khi đó y cảm thấy cực kỳ kích thích, liên tục tặng quà hằng tháng ủng hộ tác giả.
Nhưng tình yêu lãng mạn của y cũng chỉ tồn tại trong sách mà thôi.
Vì vậy khi nhìn thấy những cảm xúc mãnh liệt hiện rõ qua bức bích họa, trong lòng Lâm Kỳ không khỏi xúc động.
Xúc động một lát y vẫn tiếp tục bước tới, liếc mắt nhìn xung quanh, y phát hiện bức họa người que này thậm chí kéo dài đến tận cuối hành lang.
Tận cuối hành lang.
Đột nhiên nét vẽ biến đổi.
Người que không còn nữa.
Dường như có người khác đã cầm bút vẽ tiếp.
Chỉ vài nét phác họa, thần hình rõ ràng hiện ra.
Là bóng lưng của một người hơi quay về phía sau, tóc dài buông xõa, ống tay áo rộng thùng thình, khóe môi khẽ cong lên tựa như cơn gió xuân thoảng qua vườn hoa nghìn dặm khiến lòng người xao động.
Đôi mắt không được vẽ ra chìm trong bóng tối, tạo cảm giác mênh mông u buồn như bức ảnh cũ đã ngả vàng theo thời gian, mà ảnh cũ ngả vàng thường khơi gợi trí tưởng tượng nhiều hơn, khiến người ta liên tưởng đến số phận, quá khứ và hiện tại, khiến lòng chợt dấy lên nỗi hoang vu, mất mát.
Nhưng Lâm Kỳ không có cảm giác đó.
Càng đến cuối, linh lực càng thuần túy, từng dây thần kinh trong người y đều hưng phấn.
Y vốn dĩ không phải là người nhạy cảm, lúc này lại càng không nhạy cảm hơn.
Có lẽ, thanh niên trong tranh chính là người vẽ, đó có thể là chủ nhân của động phủ, hoặc là tình nhân của chủ nhân động phủ.
Ai mà biết được?
Đã bao năm trôi qua, những chuyện phong nguyệt khi xưa cũng đã khép lại, người đã mất sẽ không quay về, y đặt chân đến đây đã là một sự quấy rầy, trong lòng chỉ có thể thầm nói một câu chúc phúc.
Hy vọng kiếp sau, chủ nhân của động phủ và người tình của mình có thể hạnh phúc bên nhau.
Lâm Kỳ bước thêm một bước rời khỏi hành lang, toàn bộ ngọn lửa trong hành lang lập tức vụt tắt.
Trong bóng tối, nụ cười của người trong bức tranh cuối cùng dần trở nên ma mị.
Lâm Kỳ đã nhầm, đây không phải là một động phủ tu luyện, mà là một cung điện.
Cuối hành lang là lối vào cung điện.
Hai cánh cửa giống hệt nhau mở toang sang hai bên.
Trước cửa chất đống xương trắng, hốc mắt của những chiếc đầu lâu lạnh lẽo nhìn kẻ xâm nhập.
Lâm Kỳ chưa kịp quan sát kỹ xung quanh.
Đột nhiên một đôi chân khác xuất hiện trong tầm mắt.
Y chọn đi đường giữa, người xuất hiện lúc này hẳn là đi đường bên phải, một chiếc áo choàng đỏ đập vào mắt, khi thấy rõ người tới, khóe môi Lâm Kỳ giật giật.
...Đm...trùng hợp thật đấy.
Người đến không phải ai khác mà chính là đối thủ của y vài ngày sau, Tạ Bạc Ẩn.
Tạ Bạc Ẩn tham gia đại hội tuyển chọn của môn phái không phải vì nhàn rỗi, ngoài việc giúp môn phái loại bỏ một số kẻ vô dụng, mục tiêu thực sự của gã chính là cung điện này.
Cung điện này đã được phát hiện từ lâu nhưng không ai mở được, mãi đến gần đây khi tìm được Bổ Thiên Thạch, có chìa khóa, mới lần đầu tiên thực sự tiến vào bên trong.
Gã chỉ là đệ tử tiên phong của môn phái đến đây để thăm dò đường đi, nếu muốn đi sâu vào bên trong thì phải đợi những người khác.
Chỉ là không ngờ...
Lại có kẻ theo sau gã làm ngư ông đắc lợi.
Tạ Bạc Ẩn nheo mắt, sát ý bừng lên.
Sát ý đến bất chợt nhưng mãnh liệt, Lâm Kỳ lập tức vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Đương nhiên trong lòng y vẫn cảm thấy mình vô tội, đm, sao tự nhiên gã lại nổi điên vậy!