Gần đây cô cô bận bịu lắm, có khi hai ba ngày ta không gặp được cô cô.
Cung nữ thiếp thân Hồng Liên đứng cạnh chọn đồ trang sức cho ta vừa nói: “Có lẽ là ở cùng cô cô lâu ngày nên nhìn gương mặt của Thái Hậu có nét giống cô cô quá.”
Ta lập tức nhìn thẳng vào trong gương đồng để nhìn kỹ hơn, người trong gương có đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, lúc trước không cảm thấy gì, có lẽ bây giờ lớn rồi nên cũng thấy bản thân có nét giống với cô cô.
Chỉ là tính tình cô cô lạnh lùng, nét mặt luôn bình thản, còn ta thích cười, đuôi mắt luôn cong cong.
“Có lẽ vậy.” Ta quay đầu mừng rỡ nhìn cô cô, cô cô bất lực xoay đầu ta lại, chăm chú chải đầu.
Sau khi chải xong rồi, cô đuổi hết mọi người ra ngoài, nửa ngồi nửa quỳ nhìn ta chăm chú.
“Con đấy, lúc nào cũng ham chơi không giữ hình tượng, giống ta chỗ nào chứ! A Anh, con lớn rồi, sau này tính cách không thể cứ mãi trẻ con như vậy được, nhìn hoàng cung thì thấy bình thường nhưng lòng người phức tạp lắm.”
“A Anh, cô cô không thể bảo vệ con cả đời được, con phải tự hiểu lấy, phải nhớ những lời cô cô dặn, bảo vệ tốt cho bản thân, con lúc nào cũng ngây thơ, đừng cứ luôn ngốc nghếch tin tưởng tất cả mọi người…”
Gần đây cô cô kỳ lạ lắm, lúc nào cũng nói mấy câu này.
Lần này, cô ôm ta vào lòng rồi nói rất nhiều, ta cảm thấy hình như cô cô đang dặn dò ta, ánh mắt nhìn ta cũng tràn đầy tiếc nuối.
Thực tế, cảm giác của ta không hề sai, vì ngày hôm sau tỉnh lại, cô cô đã biến mất không thấy tăm hơi. Cô chỉ để lại cho ta một bức thư.
“A Anh, con nhớ nhé, trên đời này chỉ có bản thân mình là quan trọng nhất, nhớ bảo trọng.”
Lúc trước cô đã từng nói mong muốn của cô cô là tất cả mọi người trên đời đều được hạnh phúc, chấm dứt sự bất công trong thiên hạ, sống một cuộc sống tự do, phóng khoáng.
Ta buồn bực trong lòng, cũng cảm thấy kiểu người như cô cô vốn dĩ không nên bị trói buộc trong vườn ngự uyển nho nhỏ này, thế là ta khóc mấy ngày liền, mãi mới dừng lại được.
Tiêu Ngô biết ta tổn thương vì cô cô rời đi cho nên tốt bụng tặng ta một con vẹt, nghe nói là ngoại bang tiến cống, nó còn biết nói chuyện nữa.
Hắn mang con vẹt ấy đến cho ta xem, không ngờ con vẹt này biết nói thật.
“A Anh ngu ngốc, đồ ngốc A Anh.”
Ta đen mặt còn Tiêu Ngô thì cười như nắc nẻ, đến nỗi muốn rách cả miệng luôn.
"Tiêu Ngô!"
Một tiếng hét tức giận vang vọng khắp cả Từ Khang Cung.
5
Thời gian cô cô không ở trong cung trôi qua rất nhanh, cuối cùng ta cũng đến tuổi trưởng thành, nghe Hồng Liên nói lễ mừng tuổi trưởng thành của các cô gái vô cùng long trọng, chưa kể ta còn là Thái Hậu của Đại Kỳ.
Ta thấp thỏm chờ mong xem được nhận được quà gì.
Trong cung tổ chức một cuộc tuyển tú, ma ma nói ta phải chuẩn bị cho lễ trưởng thành của ta nên không được đến đó.
Ta không thích ma ma này chút nào, sau khi cô cô đi rồi, bà ấy luôn răn dạy ta, mở miệng ngậm miệng thế nào cho đúng chuẩn mực, hết quy tắc này đến lễ nghi kia, nghe mà phát phiền.
Khó khăn lắm mới lén chuồn ra được, không ngờ được lại gặp phải một tú nữ chạc tuổi ta. Đang định xin lỗi nàng ta thì tú nữ đó đẩy ta một cái, trợn mắt lạnh lùng nhìn ta.
“Ngươi là con nhà ai? Sao lại không biết quy củ gì hết vậy? Ngươi biết cha ta là ai không?”
Ta cũng thái độ lại, khịt mũi một cái rồi vặn lại: “Thế biết con trai ta là ai không?”
Nàng ta ngạc nhiên, nhìn ta từ trên xuống dưới, thấy ta không lớn lắm, lại mặc trang phục của cung nữ suýt nữa thì phụt cười thành tiếng, lườm ta một cái.
“Tiện tì ở đâu ra, va phải ta còn dám phát điên, nếu bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu với ta thì nói không chừng bản cô nương sẽ để ngươi toàn thây.”
Rất nhiều tú nữ nghe thấy tiếng ồn đều nhao nhao vây quanh lại.
Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nhiều người ở ngoài cung vào như vậy, trong lòng hơi kích động.
Ta nhướn mày cười với tú nữ trước mặt, thấy Hoàng Đế và Tiêu Ngô cách đó không xa, ta lập tức ưỡn ngực vênh mặt bước qua, không thèm để ý đến cô nàng kia nữa.
"Ngươi muốn chết!"
Sau lưng truyền đến tiếng mắng chửi, sau đó đám người đều quỳ rạp xuống hô to: “Hoàng thượng vạn tuế, Thái Tử thiên tuế.”
Mà ta bước qua đám người đang quỳ đó đi thẳng đến chỗ Hoàng Đế. Cảnh tượng này khiến đám tú nữ vô cùng chấn động.
Đế vương hơn 30 tuổi cùng thiếu niên phía sau hành lễ với nhóc con là ta đây.
"Thái Hậu kim an."
Ta thản nhiên phất tay, mỉm cười: “Miễn lễ.”
Tú nữ lúc nãy còn phách lối lúc này trợn mắt há hốc mồm, biểu cảm cứng ngắc, chỉ lẩm bẩm một câu: “Thái hậu…”
Hoàng Đế vừa cho mọi người đứng dậy thì nàng ta ngã nhào trên đất.
Ta nghênh ngang đi đến trước mặt nàng ta, thở dài: “Lần này ngươi biết con trai ta là ai rồi chứ? À đúng rồi, nãy ngươi còn chưa nói nữa, cha ngươi là ai vậy?”
"Ta, cha ta, thần nữ..."
Nàng ta sợ tới mức mặt trắng bệch, lắp ba lắp bắp không nói lên lời.
Ta vênh mặt cười sảng khoái, tay nghịch mấy sợi tóc, quay người rời đi.
Ma ma nghe được chuyện này liền quay qua không ngừng phê bình ta.
“Thái Hậu nương nương, bây giờ người cũng nên chững chạc một chút…”
Ta nghe tai phải, ra tai trái, chỉ nhớ Hồng Liên thăm dò được, tú nữ ngang ngược đó bị phạt đánh rồi đưa về nhà, khóc vô cùng thương tâm.
Chỉ cần nghĩ thôi mà ta đã thấy vui vẻ rồi.
6
Mấy năm qua Đại Kỳ luôn chiến tranh với Vĩnh Quốc bên cạnh, cả hai nước đều hỗn loạn, mãi không yên ổn.
Nghe Hồng Liên nói vương gia Tiêu Định Quyền như mặt trời ban trưa trong triều đình, quần thần chỉ nghe lời gã như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đàn áp quyền lực của bệ hạ.
Cũng chẳng biết hiện giờ cô cô đang ở đâu, liệu cô có bị ảnh hưởng bởi chiến tranh hay không.
Trong hoàn cảnh căng thẳng như thế, lễ trưởng thành của ta cũng đến. Không biết tại sao nó lại khác hoàn toàn so với những gì ta tưởng tượng.
Nó khá là long trọng, vô số hoàng thân quốc thích từ trong và ngoài cung đến tham dự, ngay cả người cha họ Địch của ta cũng tới, chỉ có mẹ ta bị bệnh triền miên nằm liệt giường nhiều năm là không tới được.
Chiêu Vương, Tiêu Định Quyền cũng không tham gia, nghe nói là ở biên quan trấn thủ, mấy năm nay gã chỉ chăm chăm đánh trận, ta cũng chưa được gặp lại gã.
Ngoài ra, trong yến tiệc còn có một vị khách khác nữa, là thất hoàng tử của Vĩnh Quốc.
Gã đó ước chừng hơn ba mươi tuổi, lớn hơn so với Hoàng Đế vài tuổi, gã đó có bộ râu dài, ánh mắt sắc sảo, cứ nhìn ta chằm chằm, cảm giác khó chịu y như lúc Chiêu Vương nhìn ta.
“Thái Hậu Đại Kỳ quả thực không tầm thường, bổn vương thay mặt Vĩnh Quốc cung chúc Thái Hậu nương nương thiên thu vạn tuế, khai chi tán diệp huyết mạch hoàng gia.”
Ta nhíu mày không hiểu lắm.
Ta sinh ra đã là Thái Hậu, cô cô cũng nói cả đời này ta sẽ không có vị hôn phu nào, làm sao mà khai chi tán diệp, sinh đẻ được?
Không biết tại sao Hoàng Đế và Hoàng Hậu đồng loạt nở một nụ cười nhạt, không nói bất cứ cái gì.
Dường như tất cả mọi người không hẹn mà cùng quên tặng quà cho lễ trưởng thành mà ta vô cùng mong đợi, chỉ có mình Tiêu Ngô sau khi yến hội kết thúc, hắn đến Từ Khang Cung ném cho ta một cái hộp.
Bên trong là một chiếc trâm vàng, trên chiếc trâm ấy được khắc một con thỏ tinh xảo đáng yêu, chạm vào vô cùng mát lạnh.
Trong cung có vô số trang sức hoa lệ nhưng phần lớn đều là phượng hoàng, tường vân và những loại có kiểu dáng tôn quý, ta chưa từng thấy cây trâm nào có hình con thỏ.
Không biết có phải do ảo giác hay không mà ta thấy con thỏ có hơi xấu một chút, chẳng biết do thợ thủ công nào khắc ra được.
Đến bữa tối, Hoàng Hậu Lý Thành Dao đến Từ Khang Cung, dạo gần đây nàng ấy hiếm khi ra khỏi cung, cũng rất ít khi đến thăm ta.
Ta cứ tưởng nàng đến để chúc mừng ta trưởng thành không ngờ nàng lại đỏ mắt, như vừa mới khóc xong.
Thanh Dao là người thân của ta, nàng vừa khóc ta lập tức luống cuống, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ cách để an ủi nàng ấy.
Lý Thanh Dao cầm tay của ta, một giọt nước mắt trong veo chảy xuống gò má của nàng, yếu ớt, xinh đẹp vô ngần.
“Thái Hậu, người biết không, Vĩnh Quốc và Đại Kỳ đang có chiến tranh, bây giờ hai nước đang nghị hòa, thất hoàng tử của Vĩnh Quốc đến là một cơ hội tốt, nhưng sứ đoàn nghị hòa không thể không có người trong hoàng thất, vốn dĩ nên là A Ngô đi nhưng bệ hạ bây giờ không thể khống chế triều đình, nếu A Ngô rời đi, nói không chừng…”
“Nói không chừng Chiêu Vương sẽ trực tiếp nổi loạn, mưu đoạt ngai vàng, A Anh.”
Nước mắt của Lý Thanh Dao rơi xuống lòng bàn tay của ta, ta hơi bối rối, dù sao cũng là lần đầu tiên ta thực sự được nghe về vấn đề chính trị ngoài hậu cung.
Đại Kỳ chỉ có duy nhất một hoàng tử là Tiêu Ngô, Chiêu Vương thế lớn, Thanh Dao nói không sai, nếu A Ngô đi Vĩnh Quốc thì triều đình nhất định sẽ có biến động cực lớn.
Thanh Dao và Hoàng Đế che chở cho ta từ nhỏ tới lớn, mà ta thân làm Thái Hậu lại chưa từng làm bất cứ chuyện gì cho Đại Kỳ.
Cô cô từng nói, sống trên đời nhất định phải làm chuyện gì có ý nghĩa.
Bọn họ đều là người thân của ta, ta phải bảo vệ những người bên cạnh.
Nhìn đôi mắt ngấn lệ của Lý Thanh Dao, ta đột nhiên lên tiếng: “Ta đi.”
7
Ngày ta theo sứ đoàn đến Vĩnh Quốc, Đế - Hậu đỏ bừng mắt tiễn đưa ta ra khỏi thành. Ta cũng không nỡ xa bọn họ, ngừng chân hồi lâu mới đội mũ, ngồi vào trong xe ngựa.
Tiêu Ngô không đến, nghe nói là đi tuần tra phía tây, ta thấy hơi lạ, từ nhỏ ta đã ghét hắn mà bây giờ ta rời đi hắn không đến tiễn ta, trong lòng ta rất tức giận, âm thầm hạ quyết tâm.
Chờ sau khi trở về chắc chắn ta sẽ không nói chuyện với hắn một tháng.
Sứ đoàn cứ trùng trùng điệp điệp xuất phát, mang theo rất nhiều hoàng kim trân bảo làm vốn liếng cho chuyến viếng thăm.
Lần đầu tiên ta rời khỏi hoàng cung tráng lệ nên vô cùng hào hứng, Hồng Liên ngồi cùng với ta ở trong xe cũng thò đầu ra để nhìn.
Hóa ra thế giới bên ngoài là như thế này, bách tính lui tới, còn có mấy đứa trẻ con đuổi theo một ông bán kẹo hồ lô, đôi mắt của ta lập tức sáng lên.
Chợt nhớ tới khi còn bé cô cô xuất cung có mua cho ta một cây kẹo hồ lô mà bị Tiêu Ngô cướp mất.
Ta muốn kêu người dừng lại để mua nhưng nghi trượng của sứ đoàn nghiêm túc, tất cả mọi người đi đường đâu vào đấy, bách tính xung quanh chú ý nên ta đành bỏ cuộc, thầm nghĩ sau này về nhất định phải mua một cây.
Chỉ tiếc, ta đã sai.
Khi sứ đoàn đi dừng chân nghỉ ngơi tại biên giới, cả đoàn đều bị bắt giữ trực tiếp.
Người chặn đường là Chiêu Vương trấn thủ biên quan, Tiêu Định Quyền.
Lý do bắt người vô cùng nực cười, thay đổi cách ăn mặc cho Thái Hậu.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Định Quyền không hề xuất hiện, gã chẳng thèm để ý đến ta, chỉ sai cấp dưới mang theo thị nữ, nhốt ta vào trong phòng để thay trang phục.
Ta không hiểu lắm, mãi đến khi thị nữ trong sứ đoàn lấy ra một bộ váy cưới đỏ chót ta mới chết lặng ngay tại chỗ.
Lúc này ta mới biết, cái này vốn chẳng phải sứ đoàn nghị hòa mà là sứ đoàn hòa thân.
Giây phút đó ta như bị sét đánh, toàn thân tê dại.
Những nha hoàn đó khống chế ta, ép ta phải thay trang phục. Hồng Liên vừa khóc vừa lao tới bảo vệ ta lại bị một ma ma lực điền đẩy sang một bên, thậm chí bà ta còn đánh vào đầu nàng ấy.
Ta sợ tới mức run rẩy hết người, nước mắt như những viên trân châu thi nhau rơi xuống, ta tan nát cõi lòng cố gắng giãy giụa lại bị người ta tát một cái trong lúc xô đẩy.
Đây là lần đầu tiên ta bị đánh suốt mười mấy năm qua, cũng là lần đầu tiên bị sỉ nhục như thế này.
Một ma ma cười lạnh lùng nói: “Ngươi còn tưởng bản thân mình là Thái Hậu cao cao tại thượng à? Không ngại kể cho ngươi nghe, chính Hoàng Thượng muốn gả ngươi cho lão già năm chục tuổi của Vĩnh Quốc đó, ngươi cứ chờ chết già với lão ta đi Thái Hậu.”
Miệng ta bị nhét vải bông, mặt úp xuống bàn, đau đến mức khóc nức nở.
Nước mắt của Hoàng Hậu lúc tiễn biệt, lời hứa của Hoàng Đế, mười mấy năm che chở đều là giả! Tất cả mọi người đang gạt ta!
Ta chợt nhớ đến những lời cô cô nói: “A Anh, cô cô không thể bảo vệ con cả đời được, con nên tự mình hiểu rõ điều này, phải nhớ lời cô cô nói, tự bảo vệ chính mình.”
Nhưng cô cô không có ở đây, không ai che chở cho ta hết.
Tim ta lạnh buốt, cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, mạnh mẽ rút chiếc trâm vàng trên đầu đâm vào bả vai của ma ma đó, bà ta tru tréo lên rồi buông ta ra.
Ngay lập tức ta lùi vào trong góc, giấu hết sự khiếp đảm vào sâu trong lòng, lạnh lùng nhìn vào những người xung quanh, hai tay nắm lấy trâm vàng luôn đề phòng nguy hiểm.
Trong nhất thời, mọi người đều hoảng sợ lùi lại, ma ma đó nhe răng trợn mắt bịt vết thương đang chảy máu lại, nhìn ta với vẻ khó tin: “Thái Hậu, ngươi điên rồi.”
Ta không khỏi sợ hãi, vừa giơ trâm vàng vừa lùi ra phía cửa, tìm đường lui cho chính mình.
Nhưng mà cửa vừa mở ra, một bàn tay to lớn bóp lấy cổ của ta.
Những người phía sau quỳ xuống đất: “Thỉnh an Chiêu Vương điện hạ.”
Ta ngẩng đầu, đối diện với gương mặt lạnh như băng, mang theo sát khí của một người đàn ông sát phạt trên chiến trường.
Vốn dĩ biểu cảm của gã rất ghê tởm nhưng giây phút nhìn thấy ta, đột nhiên mắt gã sáng rực, xua đi bóng tối trong đôi mắt ấy đi.
“Sư phụ.”
Gã nhẹ nhàng nói, còn ta thì sững sờ ngay tại chỗ.