Một chiếc xe ngựa nâu đỏ thong thả chạy dọc theo con đường lát đá xanh, chậm rãi hướng ra ngoài thành. Con đường được xây dựng rất rộng rãi, đủ cho bốn chiếc xe như vậy đi ngang hàng mà không có chút chật chội nào. Hai bên là dãy nhà được xây bằng một loại đá kỳ lạ, thi thoảng phát ra chút ánh sáng màu lam, rất đẹp. Một số nhà mở cửa buôn bán, một số lại kín cổng cao tường. Tiếng mời chào, tiếng trả giá, tiếng cãi nhau náo nhiệt, liên miên không dứt. Trẻ con chạy nhảy vui vẻ, trêu đùa lẫn nhau. Đây đó còn có một số bà mẹ đang lớn giọng quát tháo con mình. Vài cô nương xinh đẹp, quần áo lụa là lả lướt khắp phố, thu hút biết bao ánh nhìn của cánh mày râu. Tất cả hòa quyện với nhau thể hiện sự phồn hoa của Phi Thiên Thần Thành, tòa thành lớn nhất, cũng là trung tâm của Nhân Tộc.
Dân chúng xung quanh nhìn thấy xe ngựa đi tới vội vàng dạt sang hai bên. Ai cũng biết trong Thần Thành gần như cấm xe ngựa, chỉ có các mệnh quan triều đình mới có đãi ngộ như vậy. Một số người dân dường như nhận ra chủ nhân của chiếc xe, lặng lẽ đứng từ xa hành lễ. Điều này cho thấy danh vọng của người đó đối với dân chúng trong thành là rất lớn.
Tiết trời dần chuyển thu, cái nắng nóng oi ả của mùa hè đã biến mất. Từng cơn gió mang theo chút hơi lạnh lướt qua khiến tên phu xe hơi run lên. Hắn hắng giọng nói:
- Lão gia, đã sắp về tới nhà.
Lý Vân Nhiên lật một trang sách, vẫn chuyên chú đọc. Từ cách ăn mặc trang trọng và mái tóc bạc trắng được buộc gọn gàng, ông toát lên vẻ thanh cao khó thấy được từ những người lăn lộn trong quan trường.
- Tiểu Vi Tử, ngươi có cảm thấy tiết trời đang trở lạnh không?
- Lão gia, cũng có chút chút. - Phu xe trẻ tuổi, tên gọi là Tiểu Vi Tử, chưng hửng nói. Sau đó hắn lẩm bẩm. - Con bà nó, lạnh chết ta.
Lý Vân Nhiên cười cười, nhẹ nhàng lấy ra một chiếc áo khoác mỏng. Tiểu Vi Tử mắt sáng lên, tía lia nói:
- Lão gia thật là, ngài không cần làm thế đâu. Thật ra tiểu nhân cũng không lạnh lắm…
Lý Vân Nhiên vẫn nhẹ nhàng từ tốn, khoác cái áo lên người mình. Ông kỳ quái nhìn tên phu xe đang mắt trợn lên:
- Đương nhiên là ngươi sẽ không lạnh. Ngươi mới có đôi mươi, mà ta đã tám mươi rồi.
Tiểu Vi Tử bất lực cúi đầu. Năm nay là năm thứ ba liên tiếp hắn được phân công đưa đón vị lão gia của Hình Bộ này, nhưng vẫn thường xuyên bị trêu chọc như vậy. Mấy hôm trước lão gia còn tính vứt đi một chiếc bánh bao nóng hổi thật lớn. Tiếc của lại đói nên hắn xin lại. Lão gia vừa cười vừa nói thật ra bánh này là của một lão đối đầu biếu tặng, không nên ăn. Hắn cười khanh khách không tin, ai lại làm trò trẻ con như vậy chứ? Kết quả tối hôm đó hắn ngủ luôn trong nhà xí, thì ra trong bánh có thuốc xổ thật.
- Ta đã nói với ngươi. Công việc của ngươi lúc nào cũng cần chuẩn bị kỹ một chút. - Lý Vân Nhiên bật cười, lấy ra một chiếc áo khác đưa cho phu xe - Đây, ngươi cầm lấy.
Tiểu Vi Tử mừng húm mặc chiếc áo lên người, thật ấm áp. Hắn kinh ngạc nói:
- Lão gia, cái áo này thật ấm. Ngài có đưa nhầm không?
Lý Vân Nhiên tiếp tục đọc sách, nói bâng quơ:
- Tiểu Vi Tử, hôm nay ta đã xin nghỉ ở Hình Bộ. Già rồi, đến lúc để lớp trẻ lên thay thế. Đây sẽ là lần cuối cùng ngươi đưa ta về phủ. Cái áo đó là món quà cuối cùng ta dành tặng cho ngươi.
Tên phu xe im lặng, không khí liền chùng xuống. Lão gia Lý Vân Nhiên bước vào quan trường từ năm ba mươi tuổi. Nắm đó ông là người trẻ nhất nhậm chức Thị Lang, uy quyền chỉ dưới Thượng Thư, mà Thượng Thư là người đứng đầu Hình Bộ. Nhưng từ đó đến nay đã là năm mươi năm, ông vẫn dậm chân ở vị trí đó. Trong thành có người ghen ghét, còn tung lời đồn thổi về ông. Nào là Lý Vân Nhiên không biết luồn cúi, không biết nịnh bợ nên không được thăng chức. Nào là Lý Vân Nhiên ăn hối lộ quá nhiều, công bù tội nên không được thăng chức. Nào là Lý Vân Nhiên thật ra chỉ là một tên bất tài vô dụng…
Tiểu Vi Tử lúc lắc đầu, đã tiếp xúc với ông được một thời gian, trên cơ bản hắn biết Lý Vân Nhiên là một vị quan thanh liêm thật sự. Không những thế còn rất tài giỏi, gần như cái gì ông cũng biết. Vấn đề là ông quá trong sạch, lại không có hậu trường vững chắc. Cộng với việc ông thường xuyên giải quyết những vụ án, cứu giúp những người dân nghèo, chưa bao giờ sợ hãi động tới một vị thiếu gia hay một vị đại nhân nào đó. Chính vì điều này nên các mối quan hệ của ông trong quan trường thật sự rất tệ, mãi mãi cũng không thể tiến thân nổi. Hắn ngập ngừng nói:
- Lão gia, ngài đã thật sự nghỉ hưu sao? Vậy thì còn ai lo cho những người như tiểu nhân nữa?
Lý Vân Nhiên vuốt râu cười:
- Hãy tin tưởng vào Bệ Hạ. Ngài là vị vua anh minh nhất trong lịch sử. Không có ta ắt sẽ có những người khác, ngươi yên tâm.
Vị Thị Lang Hình Bộ này ở rất xa trung tâm, thuộc về khu vực ngoại thành của Phi Thiên Thần Thành. Mặc dù việc có được một phủ đệ nho nhỏ ở Thần Thành cũng là thành tựu, nhưng đối với một Thị Lang thì cũng quá giản dị đi. Người hầu trong phủ còn chẳng có, chỉ có một lão quản gia tên là Lê Minh. Lão quản gia Lê Minh cũng là người mới. Quản gia trước đó do tuổi cao sức yếu nên đã xin nghỉ. Tiểu Vi Tử tuy chỉ là một tên phu xe, nhưng mỗi khi rảnh rỗi hắn đều chạy tới đây, giúp đỡ vị Thị Lang này một số việc vặt. Dù sao cũng không phải ai cũng thân thiện với những người tầng lớp thấp nhất như hắn, Lý Vân Nhiên được rất nhiều người yêu quí.
- Lão gia, hình như có tiếng trẻ con khóc.
- Tiểu Vi Tử, lão phu già rồi. Tai ta còn không có nhạy như vậy. Ừm, ta cũng nghe thấy rồi. Đứa trẻ này khóc cũng thật khí thế, không biết con cái nhà ai.
- Lão gia, tiểu nhân nhớ là xung quanh phủ cũng đâu có nhà nào có tiểu bảo bảo, hay là tên thất đức nào bỏ rơi con mình.
- Có thể là ai đó bế đứa trẻ đi ngang qua thôi. - Lý Vân Nhiên từ tốn lật một trang sách khác. - Tiểu Vi Tử, cuộc sống tuy rằng không có nhiều điều tốt đẹp, nhưng việc vứt bỏ một đứa trẻ là chuyện gần như không xảy ra. Đặc biệt là ở trong phạm vi của Phi Thiên Thần Thành này. Với lại, cho dù có thì cũng không thể nào bỏ lại đứa bé ở chỗ một người già cả như ta… Ách!
Hai chủ tớ trợn mắt ngó một cái bọc nhỏ ngay trước cửa phủ. Cánh cửa cùng lúc mở ra, lão quản gia Lê Minh cũng sững sờ nhìn đứa trẻ đang gào khóc. Ông lắp bắp nói:
- Này, đứa trẻ này từ đâu chui ra vậy?
***
Lý Vân Nhiên đặt đứa bé trên bàn ở phòng khách, chậm rãi quan sát nó. Đây là một bé trai, chắc chỉ vài tháng tuổi, nhỏ xíu. Tấm chăn quấn quanh nó có màu đỏ tươi, hơi cũ. Trên cổ có đeo một sợi dây chuyền bạc với mặt dây chuyền hình giọt nước. Giọt nước có màu lam, long lanh rất đẹp. Ngoài ra chỉ còn một mảnh vải nhỏ cuốn quanh sợi dây, trên mảnh vải chỉ viết một từ: "Lệ Lam". Xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, ông tỉ mỉ kiểm tra kĩ càng, biết đâu có thể tìm được thông tin gì khác. Sau nửa nén nhang không có hiệu quả, ông lắc đầu bế đứa lên.
Kể cũng lạ, từ khi Lý Vân Nhiên bế đứa bé lên, nó liền ngừng khóc. Hai người một già một trẻ tròn mắt nhìn nhau. Đôi mắt của Lý Vân Nhiên đã hơi mờ đục, nhưng vẫn còn ánh sáng của trí tuệ. Còn đôi mắt đứa bé to tròn lấp lánh, trong sáng ngây thơ. Nó đột nhiên cười khanh khách, lấy tay giật râu ông. Lý Vân Nhiên cũng cười khà khà. Đột nhiên một loại tình cảm ấm áp dâng lên, loại tình cảm này đã rất lâu ông không cảm nhận được, rất lâu, rất lâu.
- Lão gia, lão gia, người đến rồi.
Lão quản gia hớt hải chạy vào, phía sau lão là một bà vú. Bà vú vịn lấy cạnh bàn thở hổn hển, mắng:
- Lão già chết tiệt, già mà chạy nhanh thế.
Lê Minh trợn mắt:
- Ăn nói cho cẩn thận, lão gia đang ở đây.
- Biết rồi, biết rồi. Tiểu nữ kính chào Lý lão gia. - Bà vú kính cẩn cúi chào Lý Vân Nhiên, sau đó cười tít mắt nhìn đứa bé. - Ây da, thật là xinh nha. Lão gia cứ nghỉ ngơi, để tiểu nữ xử lý tiểu bảo bảo này.
Lý Vân Nhiên mỉm cười chuyển đứa bé sang cho bà vú, không ngờ tiểu quỷ này còn bé mà sức khỏe thật không tồi, giựt đứt mấy cọng râu của ông. Ông cũng không tức giận, ra hiệu cho bà vú rời đi. Lão quản gia đưa mắt nhìn bà vú bế đứa bé ra ngoài, bẩm báo:
- Lão gia, tiểu nhân đã đi hỏi một lượt. Xung quanh nhà chúng ta không có nhà nào vừa hạ sinh tiểu bảo bảo trong mấy tháng gần đây. Lúc lão gia hồi phủ, tiểu nhân cũng chỉ mới nghe tiếng khóc nên đi ra kiểm tra. Điều này chứng tỏ người bỏ lại đứa bé hẳn phải ở không quá xa. Tiểu nhân cũng đã nhờ cậy Tiêu Trưởng Lão của Hắc Miêu Bang để ý giúp, ngài ấy nói chỉ cần là lão gia có lời, Hắc Miêu Bang sẽ dốc toàn lực.
Lý Vân Nhiên ngồi xuống ghế, chậm rãi thưởng trà. Kể từ lúc vợ con qua đời, ông chỉ có một mong muốn duy nhất là giúp đỡ những người dân nghèo trong khả năng của mình, ngoài ra cũng không còn chút niềm vui nào khác. Ngay cả phủ của ông cũng không có lấy một người hầu, chỉ có một lão quản gia quán xuyến mọi chuyện. Nhưng từ khi nhìn thấy đứa bé này, dường như ông đã thấy được một chút gì đó, một chút cảm giác cuộc sống này còn thứ đáng để ông lưu tâm.
- Lão Minh, ta đã nói ngươi không cần xưng hô như vậy.
- Tiểu nhân không dám.
- À, nếu ngươi vẫn muốn như vậy thì ta cũng không ép. Đứa trẻ này, nếu đã ở trước nhà chúng ta, thì hãy coi đó như một cái duyên. Cha mẹ nó đã không cần nó nữa, tìm kiếm cũng không có tác dụng gì. Hãy để nó ở lại thôi. Chúng ta còn lại bao nhiêu lam tinh thạch?
- Bẩm lão gia, hiện tại chúng ta còn lại một thượng phẩm tinh thạch, bốn trăm sáu mươi trung phẩm tinh thạch và tám trăm ba mươi hạ phẩm tinh thạch. Nếu chỉ tính ăn uống thì chúng ta có thể duy trì vài chục năm nữa.
- Rất tốt, ngươi hãy thuê thêm một thị nữ nữa chuyên chăm sóc cho tiểu bảo bảo.
Nói đoạn Lý Vân Nhiên lấy ra từ trong tay áo một túi nhỏ đưa cho lão:
- Trong này là một viên thượng phẩm tinh thạch, là phần công lao ta cống hiến năm mươi năm cho Hình Bộ, ngươi cầm lấy. Ta sẽ nuôi dạy nó thật tốt.
Lão quản gia ngơ ngác nhận túi nhỏ. Ở Lam Thế Giới này, tiền được sử dụng gọi là lam tinh thạch. Lam tinh thạch là những viên đá đặc biệt có chứa lam năng với nồng độ khác nhau. Lam năng cực ít và kích thước tinh thạch nhỏ bằng đầu ngón tay được gọi là hạ phẩm tinh thạch. Có nhiều hơn và to bằng hai ngón tay được gọi là trung phẩm tinh thạch. Gần như thuần khiết lam năng, kích cỡ lớn bằng nắm tay là thượng phẩm tinh thạch. Ngoài ra còn có kích cỡ bằng đầu người, hoàn toàn thuần khiết lam năng gọi là cực phẩm tinh thạch. Một nghìn hạ phẩm bằng một trung phẩm, một nghìn trung phẩm bằng một thượng phẩm. Riêng một cực phẩm tinh thạch bằng một vạn thượng phẩm tinh thạch. Đấy còn là giá thấp nhất, thực tế không ai muốn đổi cực phẩm tinh thạch lấy thượng phẩm tinh thạch cả.
Vấn đề ở đây là phần công lao này cũng… quá ít đi. Lý Vân Nhiên làm quan gần như cả đời, tiếp nhận và xử rất nhiều vụ án, to có, nhỏ có, án oan có, án động đến các quan trên cũng không ít. Vậy mà đến khi về hưu chỉ được một thượng phẩm tinh thạch?
Lý Vân Nhiên dường như nhận ra ý nghĩ của lão. Ông cười nói:
- Ta còn được nhận như vậy là quá nhiều rồi. Lão Minh, được sống đã là một ân huệ, nên hài lòng với những gì mình đang có. Ngươi đi lo liệu công việc đi. Bây giờ tiểu bảo bảo mới là quan trọng nhất. Từ nay, nó gọi là Lý Du.