Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 13: Thủ lĩnh mới



Chương 13: Thủ lĩnh mới

Tiếng thở dốc và những bước chân lộn xộn vang lên khắp bãi đất trống. Đám d·u c·ôn dừng lại khi thấy Cường chậm rãi tiến đến gần, ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn chằm chằm vào Lực, kẻ cầm đầu.

Lực nhìn thấy điều đó, nhưng hắn vẫn cố giữ vẻ ngạo mạn, vung gậy lên đe dọa.

“Mày tưởng mày là ai?” Lực gằn giọng, mắt hằn lên sự tức giận. “Một thằng như mày dám chống lại tao?”

Cường không trả lời. Thay vào đó, hắn lại bước tới trước một bước. Chỉ một bước chân nhưng đầy uy lực, khiến bầu không khí xung quanh như bị ép lại, cơn gió lạnh ùa qua khiến cát bụi bay tứ tung. Ánh mắt hắn lóe lên sự hung hiểm, giống như một con thú săn đang nhắm vào con mồi bất lực.

“Mày muốn c·hết?” một gã đứng cạnh Lực, với mái tóc nhuộm đỏ, cau mày hỏi, ra vẻ thách thức. Hắn không thực sự nhận ra mối nguy hiểm c·hết người đang đến gần. Những tên khác trong băng cũng lục đục bước về phía trước, vung gậy, cười nhạo sự đơn độc của Cường.

“Đúng” Cường nói, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng. “Nhưng không phải tao c·hết, mà là bọn mày”

Cả đám d·u c·ôn bật cười lớn. Tiếng cười của chúng vang dội, nhạo báng. Đối với chúng, Cường chỉ là một kẻ điên không biết lượng sức. Nhưng Bằng, từ phía xa, đã nhìn thấy điều gì đó. Hắn cảm nhận được sự lạnh lùng tàn nhẫn ẩn sau đôi mắt của Cường, như một con sói đơn độc, hoàn toàn khác với trước đây, giống như Cường đã biến đổi thành một kẻ khác.

“Xử nó, anh em!” Lực gầm lên, không đợi lâu hơn nữa. Hắn lao về phía Cường với tất cả sự hung hãn, cây gậy sắt trong tay hắn vung mạnh nhằm thẳng đầu Cường. Những tên khác trong băng cũng xông lên theo, v·ũ k·hí trong tay sáng loáng

Nhưng khi gậy của Lực vừa vung tới, Cường đã di chuyển. Một cú né người cực nhanh khiến Lực trượt qua không trung. Trước khi hắn kịp phản ứng, Cường đã chộp lấy cổ tay, xoắn mạnh.

Tiếng "rắc" khô khốc vang lên, gậy sắt rơi khỏi tay Lực. Hắn thét lên đau đớn, nhưng chưa kịp làm gì thêm, Cường đã tung một cú đấm vào ngực hắn.

Lực ngã gục xuống đất với một tiếng thở dốc. Mặt hắn méo mó vì đau đớn và kinh hãi. Hắn không thể tưởng tượng nổi một thằng nhóc gầy còm ốm đói như Cường lại lấy đâu ra thứ sức mạnh kinh khủng như vậy.

“Thằng khốn!” Tên tóc đỏ thấy đại ca b·ị đ·ánh liền rít lên, khuôn mặt méo mó vì giận dữ. Hắn rút con dao găm từ thắt lưng, lao tới Cường với tất cả sự hung bạo mà hắn có. Nhưng Cường vẫn đứng đó, không di chuyển. Khi con dao vừa chạm đến, tay hắn nắm lấy lưỡi dao một cách nhẹ nhàng, và bằng một sức mạnh phi thường, lưỡi dao bằng thép bị vò lại như giấy.



Đồng thời với tên tóc đỏ, còn có một tên d·u c·ôn khác với thân hình vạm vỡ lao lên, chỉ là trước khi hắn kịp đến gần, Cường đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, nhanh đến mức mắt thường khó lòng theo kịp. Tay Cường vung ra như một tia chớp, bóp chặt cổ tên d·u c·ôn, nhấc bổng hắn lên không trung.

Tên d·u c·ôn trợn tròn mắt, toàn thân run rẩy, cổ họng phát ra những âm thanh khò khè tuyệt vọng. Chỉ trong tích tắc, hắn bị ném mạnh xuống đất như một món đồ chơi bỏ đi, thân thể co giật không ngừng.

Cả đám côn đồ đứng c·hết trân, không ai dám tiến lên. Tiếng cười cợt tắt lịm trên môi chúng, chỉ còn lại sự kinh hãi hiện rõ trên từng gương mặt. Mắt chúng mở to, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ không thể tin nổi.

Sự im lặng bao trùm lấy bãi rác. Cả đám chỉ biết đứng yên nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán tên tóc đỏ khi hắn nhìn xuống lưỡi dao méo mó, bàn tay hắn run rẩy không dám cử động.

Cường nở nụ cười lạnh, ánh mắt như bóng tối u ám lan tỏa khắp xung quanh. “Muốn chơi với dao à?” Giọng hắn vang lên đều đều, nhưng mỗi từ như chém sâu vào tâm trí của những kẻ xung quanh. “Tao sẽ cho mày biết dao có thể làm được gì.”

Trong một khoảnh khắc, Cường vuốt thẳng lưỡi dao sau đó nhanh như chớp xoay nó trong tay và vung mạnh, vạch một đường chớp nhoáng ngang mặt gã tóc đỏ. Lưỡi dao sắc lẹm lóe lên để lại một vết cắt dài, lạnh ngắt từ trán xuống qua mắt rồi kéo dài xuống má.

“Aaa! Mắt tao!”

Gã tóc đỏ hét lên một tiếng đầy hoảng loạn, tay lập tức ôm chặt lấy mặt, máu nhỏ từng giọt xuống nền đất. Cường đứng nhìn, nụ cười lạnh lại hiện lên nơi khóe môi.

“Yên tâm đi,” hắn nhàn nhạt nói, “Mày không mù đâu. Tao chỉ để lại cho mày một kỷ niệm khó quên thôi.”

“Thấy chưa? Dao có thể làm được những gì, là do người cầm nó.” Cường nói, bước từng bước đầy uy lực về phía đám d·u c·ôn. “Thằng nào muốn thử không?”

Vừa nói vừa vươn tay chụp lấy một gã, siết chặt bằng một sức mạnh tàn bạo. Tiếng kêu la đau đớn vang lên, rồi đập mạnh gã xuống đất. Cả bãi rác rung lên, thân thể tên bất hạnh nằm bẹp dí như một con chuột c·hết dưới chân Cường, không còn cựa quậy.

Những kẻ khác nhìn nhau, không ai dám nhúc nhích. Không một tiếng cười, không một lời thách thức. Chúng bắt đầu hiểu rằng Cường không phải là một kẻ bình thường. Sự tàn bạo của hắn giống như một cơn bão đen tối, sẵn sàng cuốn phăng tất cả những gì cản đường.



“Tao hỏi lại, còn thằng nào muốn thử không?” Cường lạnh lùng gằn lên, bước qua người tên d·u c·ôn. Mắt hắn lia qua từng khuôn mặt, từng tên một bao gồm cả Thịnh đều cúi gằm xuống, không dám đối diện ánh mắt đầy sát khí của Cường. Những đôi chân bắt đầu lùi lại, rồi đột ngột, chúng quay người bỏ chạy tán loạn, như những con chó hoang bị đuổi bắt.

Cường quét mắt qua bãi đất trống, chỉ còn lại vài tên d·u c·ôn nằm rên rỉ, máu me bê bết, ánh mắt chúng tràn ngập sợ hãi, không dám cử động. Hắn lừ lừ tiến lại, giọng nói lạnh băng vang lên, như một lưỡi đao sắc bén cứa vào da thịt:

“Muốn sống hay muốn c·hết?”

Vừa dứt lời, con dao trong tay hắn xoay tròn, nhảy múa theo những ngón tay thành thạo. Lực, từng ngông cuồng bao nhiêu, giờ mặt mũi tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn quên cả đau, vội vàng lết thân về phía trước, rạp người xuống đất, run rẩy cầu xin:

“Bọn tao sai rồi! Tha cho bọn tao... bọn tao chỉ là tay sai thôi, không phải chủ mưu!”

Cường cười nhạt, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ tàn bạo, không chút khoan nhượng. Hắn ngừng tay, hất cằm về phía Lực, giọng lạnh lẽo như kẻ vừa bước ra từ cõi c·hết:

“Ít lời đi. Tao hỏi mày… muốn sống hay c·hết?”

Lực run rẩy, mồm méo mó lắp bắp, ánh mắt hoảng loạn tìm kiếm đường thoát:

“Sống... tao muốn sống! Làm ơn…”

Bóng tối phủ lên khuôn mặt của Cường, vẻ lạnh lùng đáng sợ, khiến Lực càng thêm kinh hãi. Sống trong thế giới đen tối này, Lực hiểu quá rõ đây không phải vẻ mặt của kẻ biết thương xót hay nương tay.

Cường cúi xuống, giọng nói sắc lạnh như băng, từng chữ đều nặng như đè lên ngực Lực:

“Muốn sống? Tao sẽ cho mày sống, nhưng có điều kiện. Kẻ đã sai khiến bọn mày, tao muốn lão trả giá. Mày làm được không?”



Lực mắt sáng lên một chút hy vọng, nhận ra cơ hội duy nhất để thoát c·hết. Hắn không dám do dự, vội bò đến sát chân Cường, mặt mũi dính đầy đất bẩn nhưng không màng, chỉ liên tục gật đầu:

“Được! Tao sẽ làm! Thằng già đó... sống cũng không ra gì. Bọn tao sẽ khiến lão phải trả giá đắt!”

Cường nhìn xuống kẻ thê thảm trước mặt, đôi mắt lạnh nhạt như không quan tâm lời nói của Lực là thật hay giả. Hắn chỉ cần một công cụ, và Lực đang tự biến mình thành công cụ hoàn hảo đó.

Cường thả nhẹ con dao xuống, ánh mắt lạnh lẽo vẫn không rời khỏi Lực. Hắn khẽ gật đầu, và mấy gã d·u c·ôn phía sau lập tức như được giải thoát, vội vàng bò dậy rồi lê lết thân thể rời đi, tiếng chân chúng vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Cường vẫn đứng đó, hình bóng như một bức tượng đen tối, không chút cảm xúc.

Bằng đứng xem nãy giờ, thấy lũ cô hồn chạy hết, lúc này mới cẩn thận tiến lên, đôi tay run rẩy vỗ nhẹ vào vai Cường, giọng nói mang chút kính nể:

“Không ngờ mày lợi hại như vậy...”

Nhưng chỉ cần một cái liếc mắt từ Cường, Bằng lập tức cảm thấy như có một luồng khí lạnh lẽo xuyên thấu qua tim, khiến hắn rụt tay lại, không dám ngẩng đầu.

“Bây giờ, tao là đại ca ở bãi rác này,” Cường lạnh lùng tuyên bố, giọng nói như tiếng gió mùa đông thổi qua. Hắn không nhìn Bằng, chỉ chăm chú vào đám trẻ còn lại, như thể chờ đợi một phản ứng nào đó từ chúng.

Bằng chần chừ, không thể tin nổi vào lời nói vừa thốt ra. Cường, người trước kia chỉ biết kiếm sống qua ngày, giờ đây lại muốn làm đại ca. Hắn cảm thấy như mình đang đối diện với một kẻ hoàn toàn khác. “Cường, sao mày muốn làm đại ca?” Hắn ngập ngừng hỏi, giọng nói lộ vẻ ngạc nhiên. “Trước giờ mày không phải chỉ thích yên ổn sao?”

Cường xoay người lại, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn, giọng nói hắn trầm xuống như thể chém qua không khí: “Đó không phải chuyện mày cần quan tâm!”

Bằng rùng mình trước sự thay đổi đột ngột này, hình ảnh Cường vừa rồi vẫn còn ám ảnh trong tâm trí hắn. Hắn biết rằng nếu từ chối, hậu quả sẽ thật thảm khốc. Cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác, Bằng đành cúi đầu, thấp giọng: “Được... tao đồng ý.”

Cường quay sang đám trẻ con, sự lạnh lẽo trong ánh mắt khiến chúng không dám cựa quậy:

“Giờ tao sẽ là đại ca của bọn mày. Bãi rác này sẽ trở thành địa bàn của tao. Không ai có thể động tới! Tất cả phải nghe lời tao. Ai không nghe, cút khỏi bãi rác này, hoặc sẽ ăn đòn!”

Âm thanh vang vọng như sấm rền giữa bầu không khí u ám, khiến không khí càng trở nên ngột ngạt. Những ánh mắt trẻ con tràn ngập sự hoang mang và sợ hãi, nhưng chúng hiểu rằng, từ giờ trở đi, luật lệ đã thay đổi.