Mặt trời buổi sớm đã vươn những tia nắng yếu ớt l·ên đ·ỉnh trời, nhưng không khí vẫn còn vương lại hơi lạnh của đêm. Bãi rác thải bỗng nhiên trở nên vắng vẻ lạ thường sau những phút ồn ào náo nhiệt vừa diễn ra, và cảnh vật như đóng băng lại trong khoảnh khắc đó. Tài “lác” người vừa bị Cường quật ngã, gắng gượng đứng dậy. Hai bàn tay bấu vào mặt đất lởm chởm đá, lưng hắn cong gập lại, cố níu chút sức tàn.
Những kẻ thuộc hạ của Tài, mấy phút trước còn hò hét ầm ĩ, giờ đã nằm rạp trên mặt đất, cơ thể mệt mỏi và thở dốc. Kẻ đứng thì lảo đảo, kẻ ngồi thì rên rỉ, không ai còn đủ sức mà đứng vững, càng không đủ gan quay lại đối mặt với Cường.
Tài “lác” liếc nhìn đám đàn em, ánh mắt toát lên sự căm phẫn. Nhưng nỗi sợ hãi còn lớn hơn cái tức giận trong lòng hắn.
Cường… thằng này không phải hạng tầm thường. Hắn đã không nghĩ rằng mọi chuyện lại thành ra thế này, từ khi Hải Hói nhờ hắn giúp đỡ, hắn đã nghĩ việc hạ một thằng "bụi đời" như Cường sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng bây giờ... “Phụt” hắn nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, cố nuốt trọn sự nhục nhã.
“Rút!” Tiếng hét the thé của Tài lác vang lên, nghe như mệnh lệnh cuối cùng trước khi cuộc chiến kết thúc. Hắn biết rõ mình không còn lựa chọn nào khác. Đứng lại lúc này chỉ khiến hắn và bọn đàn em chịu thêm nhục nhã mà thôi.
Như được phóng thích khỏi cơn ác mộng, đám thuộc hạ của Tài nhanh chóng đứng dậy, lê bước chân nặng nề rời khỏi bãi phế liệu, không dám nhìn lại phía sau. Tài lác dẫn đầu, bước đi cà nhắc nhưng đầu óc hắn vẫn xoay tròn, nghĩ về trận thua mất mặt này. Hắn không thể để yên chuyện này được, nhưng phải làm gì tiếp theo, hắn chưa rõ.
Ở phía xa, Bằng đứng lặng im, đôi mắt đầy ngạc nhiên và thán phục nhìn về phía Cường. Không chỉ Bằng, đám trẻ con quanh đó cũng bắt đầu xì xào. Mấy đứa nhỏ, lúc trước gặp Cường còn sợ sệt và co rúm lại, giờ bắt đầu xôn xao trò chuyện. Những cặp mắt tò mò hướng về phía Cường, xen lẫn chút kính nể, như thể chúng vừa chứng kiến một vị anh hùng mới xuất hiện giữa đời thường.
“Anh Cường... giỏi thật!” Một thằng nhóc con hô lên, đôi mắt lấp lánh.
Bằng không nói gì, chỉ đứng đó, ánh mắt lướt qua những kẻ đang tháo chạy và nhìn lại Cường. Trong lòng hắn như có một cảm giác kỳ lạ dâng lên. Hắn biết Cường mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến thế. Bằng cảm thấy một sự kính phục sâu sắc. Không chỉ là sức mạnh của một người đàn ông, mà còn là sự dũng cảm, kiên định mà Cường thể hiện trong trận chiến vừa rồi. Tới lúc này, hắn bỗng cảm thấy việc nhận Cường làm đại ca cũng chẳng phải khiên cưỡng như trước.
Cường đứng đó, cơ thể vẫn toát ra sự vững chãi. Quần áo hắn có đôi chút lấm lem bụi bẩn sau trận đánh, nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo, lạnh lùng. Hắn thở đều, hơi thở nhịp nhàng như không hề có dấu hiệu mệt mỏi sau trận đánh. Bàn tay hắn siết lại, cảm nhận hơi nóng rực từ cơ thể.
Xa xa, từ phía sau góc tường, Hải hói và Nam rô vẫn đứng yên, nhìn chằm chằm về phía cảnh tượng vừa diễn ra. Hai gã co rúm người lại, không dám thở mạnh. Bọn hắn vốn không nghĩ mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng này. Cả nhóm gần hai chục người của Tài lác đều bị Cường hạ gục một cách dễ dàng tới mức khó tin.
“Không thể tin nổi…” Nam rô lầm bầm, giọng hắn khàn đi vì lo sợ. Hắn đã từng chứng kiến nhiều trận đánh nhau trong đám giang hồ, nhưng chưa bao giờ thấy ai có thể đánh bại một lúc nhiều người như thế. Hải hói im lặng, đôi mắt hắn lấp lánh sự nghi hoặc pha lẫn mê man. Một nỗi lo ngại bỗng xuất hiện trong lòng cả hai kẻ này.
“Liệu có nên nói cho anh Toàn không?” Nam rô khẽ hỏi, như thể hắn không chắc chắn về những gì vừa xảy ra.
“Mẹ kiếp! Nói cái đ…éo gì! Anh Toàn mà biết một thằng ranh con nổi loạn tao với mày còn không xử được, mày nghĩ ông ấy còn để chúng ta ăn chén cơm này à? Có nhiều thằng đang thèm nhỏ rãi chỗ này đấy”
“Nhưng…”
“Nhưng cái gì! Tìm cách đi! Tao sẽ cho thằng nhóc đó hiểu rằng nó đã động nhầm vào ai!”
***
Trong không gian yên tĩnh đến lạnh lẽo của căn nhà có vẻ ngoài hoang phế cuối hẻm, ánh sáng từ chiếc đèn bàn cũ kỹ loang lổ chiếu xuống bàn gỗ. Thành đang nhàn nhã ngồi trên ghế da, tay chầm chậm nâng li rượu thưởng thức. Xung quanh hắn, âm nhạc vang lên đầy kích thích, nhưng dường như mọi thứ chẳng thể làm xao nhãng tâm trí hắn.
Chợt có tiếng chân dồn dập phí sau vang lên, Đức sẹo — một trong những đàn em thân cận của Thành — bước vào với vẻ mặt căng thẳng, nhưng cố giữ bình tĩnh.
Đức không vội báo cáo ngay. Hắn đứng đó, ánh mắt chờ đợi sự cho phép từ người đàn anh trước mặt, tay nắm chặt lại phía sau lưng để giữ cho cơ thể không run rẩy. Thành không vội quay lại, chỉ đơn giản ra hiệu bằng một cái gật đầu khẽ, âm nhạc lập tức tắt ngúm.
“Anh Thành… Em đã tìm hiểu được tin tức về thằng Cường” Đức bắt đầu, giọng trầm và chậm rãi, từng từ cẩn thận. “Nhưng sáng nay mới thực sự có chuyện. Nó đã hạ gần như cả băng của của Tài lác. Gần hai chục đứa, thưa anh.”
Tay cầm ly rượu của Thành chợt ngừng lại, hắn nheo mắt nhìn về phía Đức, không khí đột nhiên trở nên căng cứng một cách kỳ lạ. Đức sẹo hít thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh khi tiếp tục báo cáo: “Tất cả đều b·ị đ·ánh bại, không có đứa nào đứng dậy nổi.”
Một khoảnh khắc lặng lẽ trôi qua, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ ngoài cửa sổ. Thành chậm rãi quay lại, ánh mắt lạnh lùng như nước đá xuyên qua Đức sẹo, khiến hắn cảm thấy như bị đè nặng bởi sự im lặng đầy sức ép. Bất kỳ ai ở vị trí của Đức cũng sẽ cảm nhận được cái sức nặng khủng kh·iếp từ người đàn ông trước mặt.
Thành không nói ngay, đôi mắt hắn khẽ nhíu lại, như đang suy tính gì đó trong đầu. Đột nhiên, một tiếng cười khẽ phát ra từ cổ họng hắn, nhưng nụ cười ấy không mang một chút ấm áp nào.
“Thằng này khá đấy,” Thành nói, giọng khàn khàn như gió thoảng qua mặt nước. “Không chỉ đánh bại nhóm của Lực, mà còn cả nhóm Tài lác sao? Hai mươi đứa cũng chẳng là gì với nó?”
Đức sẹo cúi đầu, cố gắng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. “Dạ, đúng vậy. Nó không tầm thường chút nào.”
Thành bước chậm lại phía bàn, tay hắn lướt nhẹ trên mặt bàn gỗ xù xì, như đang suy nghĩ rất sâu. Một kẻ như Cường... không phải thứ dễ dàng bỏ qua. Sức mạnh của hắn, khả năng ứng phó trước đối thủ, đều cho thấy tiềm năng to lớn. Thu nạp được Cường sẽ là một bước đi khôn ngoan, và rõ ràng hắn không phải kẻ bỏ lỡ những thứ như vậy.
Đức sẹo đi theo Thành đã lâu, hiển nhiên đoán được suy nghĩ của đại ca, đắn đo vài giây, rồi mở miệng hỏi, giọng hơi run rẩy:
“Nhưng... thưa anh, chúng ta... đã nhận lời thằng Lực. Mình đã hứa sẽ t·rừng t·rị thằng Cường cho nó. Nếu giờ lại định thu nạp thằng này, chẳng phải sẽ trái giao kèo sao?”
Thành ngừng lại một chút, rồi hắn đột ngột phá lên cười — tiếng cười sắc lạnh khiến Đức rùng mình, dù hắn đã quen với cái kiểu cười đầy tính toán của người đàn anh này. Tiếng cười vang lên trong căn phòng nhỏ, như những lưỡi dao chém qua không gian. Thành khẽ lắc đầu, đôi mắt đen sâu thẳm lướt qua Đức sẹo.
“Giao kèo?” Thành nói, giọng hắn như chế giễu. “Một cái giao kèo với tụi nó thì có nghĩa lý gì với tao? Chúng nó là lũ ăn hại, không đáng để tao phí sức.”
Đức sẹo nuốt khan, cúi đầu thấp hơn nữa. Hắn biết rõ tính khí của Thành, kẻ luôn đặt sức mạnh lên hàng đầu, và với Thành, một người như Cường, có thể trở thành tay đấm bất bại, rõ ràng là thứ quý giá hơn tất cả những giao kèo hời hợt kia.
Thành bước tới trước mặt Đức sẹo, giọng hắn trở nên trầm đục, uy lực hơn:
“Địa bàn phía đông chợ đồ cũ... hay đám thằng Lực kia, chúng chẳng là cái gì. Cái tao cần là kẻ mạnh. Thằng Cường có bản lĩnh, và tao muốn... là thu nạp nó. Một thằng như nó sẽ có giá trị hơn đám cặn bã kia rất nhiều.”
Đức sẹo vẫn im lặng, không dám phản ứng gì thêm. Hắn hiểu rõ, khi Thành đã quyết định, thì không gì có thể thay đổi được. Nhưng một nỗi lo sợ mơ hồ vẫn cuộn lên trong lòng hắn.
“Nếu... thằng Lực biết chuyện, liệu nó có...”
Thành ngắt lời, mắt hắn lấp lánh một sự lạnh lùng: “Thằng Lực biết hay không không cần bận tâm. Nếu nó dám có ý kiến, tao sẽ tự tay dẹp nó. Một khi Cường đứng về phía tao, thì cái bọn kia có còn tồn tại hay không cũng không quan trọng”
Hắn ngừng lại, đôi mắt chợt tối sầm lại:
“Mày đi tìm hiểu thêm về thằng Cường. Xem thử nó có chịu hợp tác không. Nếu được, thì nói chuyện với nó”
Đức sẹo hít thở thật sâu rồi cúi đầu rút lui, cảm giác một cơn gió lạnh lùa vào từng đốt sống lưng. Hắn biết rằng, nếu Cường không chấp nhận... thì sẽ có chuyện không hay xảy ra. Và với Thành ‘Sói’ chẳng ai có thể đứng vững nếu trở thành kẻ thù của hắn.