Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 24: Thế lực nổi lên



Chương 24: Thế lực nổi lên

Giữa tháng 8, cơn bão số 5 bất ngờ đổ bộ vào miền Trung với sức gió giật cấp 13, kéo theo những trận mưa xối xả suốt nhiều ngày liền.

Nước lũ tràn về, dâng cao nhấn chìm các làng mạc, ruộng đồng. Những ngôi nhà ven sông bị cuốn trôi, dân làng chạy loạn trong tuyệt vọng, cố gắng cứu vãn những tài sản cuối cùng của mình trước khi dòng n·ước l·ũ hung dữ nhấn chìm tất cả. Khắp các trang tin, hình ảnh về l·ũ l·ụt xuất hiện dồn dập, những con số thống kê về thiệt hại, số người m·ất t·ích, n·gười c·hết tăng lên từng giờ, khiến cả nước không khỏi bàng hoàng.

“Miền Trung lại lụt to rồi!” Lúc này, tại bãi rác một người trong đoàn thiện nguyện nói lớn, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, nơi tin tức về t·hiên t·ai được cập nhật liên tục. Khuôn mặt căng thẳng của anh ta hiện rõ sự lo âu.

"Vậy sao? Xem ra chúng ta phải nhanh chóng tới đó thôi!" một giọng nữ cất lên, ngắt quãng dòng suy nghĩ mông lung của mọi người. Đó là Bà Hương, người điều hành chính của đoàn thiện nguyện, giờ đây đang đứng với dáng vẻ trăn trở trước quyết định phải rời đi. Bà ngước nhìn ra bãi rác, nơi đám trẻ con vẫn đang cặm cụi lục lọi trong đống phế liệu, lòng như thắt lại.

“Nhưng còn bọn trẻ ở đây thì sao?” Một thành viên khác của đoàn ngập ngừng hỏi, ánh mắt nhìn về phía lũ trẻ.

Bà Hương thở dài, đôi mắt thoáng chút mệt mỏi nhưng vẫn đầy quyết đoán:

"Mình đã làm được nhiều rồi, phần còn lại có lẽ phải nhờ vào chính quyền thành phố lo liệu. Bọn trẻ có đồ ăn, quần áo mới, nhưng ở miền Trung, bà con đang mất nhà cửa, thậm chí không có gì để ăn... Chúng ta phải giúp chỗ đó trước."

Những ánh mắt khác trong đoàn trao đổi với nhau, không ai phản đối. Thiên tai quá lớn, sự khẩn cấp quá rõ ràng. Ở nơi bãi rác này, dù vẫn còn đó những đứa trẻ khốn khó, nhưng dường như b·ão l·ũ miền Trung đã trở thành tiếng gọi khẩn thiết hơn, kéo đoàn người rời đi.

"Tất cả chú ý! Chúng ta sẽ thu xếp nhanh chóng để ngày mai lên đường!" Bà Hương quay sang nói, giọng chắc nịch nhưng vẫn thấp thoáng sự áy náy. Cả đoàn thiện nguyện bắt đầu thu dọn đồ đạc, chấm dứt những ngày cuối cùng ở bãi rác mà không hề có buổi chia tay nào.

Lũ trẻ trong bãi rác dần nhận ra sự thay đổi. Bằng ngồi bên mép bãi đất trống, lặng lẽ nhìn những người thiện nguyện. Chúng đã dần quen thuộc với sự có mặt của họ, với những bữa cơm ngon lành và quần áo sạch sẽ. Con bé Mây đứng cạnh Bằng, đôi mắt tròn đen ngây thơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Bằng, họ… đi đâu vậy?” Cô bé hỏi, giọng yếu ớt.



Bằng không trả lời ngay, hắn nhìn về phía bà Hương đang vội vã thu dọn những thùng lương thực còn sót lại. Hắn nghe loáng thoáng những mẩu đối thoại về bão lụt miền Trung và việc cần di chuyển đến đó. Cuối cùng, Bằng thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh trước ánh mắt đầy mong đợi của cô bạn:

“Họ… phải đi giúp người khác. Hình như ở nơi nào đó còn có người đang gặp khó khăn hơn chúng ta,” Bằng nói, giọng pha chút nuối tiếc.

Cái Mây gật đầu, nhưng vẫn không giấu được sự thất vọng. Trong lòng nó, cái ấm áp mà đoàn thiện nguyện mang lại những ngày qua như chiếc chăn dày vừa bị kéo đi đột ngột, để lại khoảng trống lạnh lẽo của bãi rác quen thuộc.

Bằng quay lại nhìn đám trẻ khác, chúng cũng đã nhận ra điều gì đang xảy ra. Không còn những tiếng cười đùa ríu rít như vài ngày trước, lũ trẻ bây giờ đứng tụm lại thành từng nhóm, đôi mắt thất thần nhìn theo những người thiện nguyện đang lần lượt rời đi. Những bữa cơm đầy đủ, quần áo mới tinh, và cảm giác được quan tâm, chăm sóc – tất cả như một giấc mơ ngắn ngủi vừa tan biến trước mắt. Cái lạnh của bãi rác lại bắt đầu len lỏi, phủ lên từng thân thể gầy guộc.

"Anh Bằng, vậy giờ mình phải làm sao?" Một đứa trong nhóm hỏi, giọng khẽ run lên. Đó là thằng Long, đứa từng bị sốt cao suốt hai ngày trước khi được đoàn thiện nguyện mang thuốc đến chữa trị. Nó vẫn còn khoác chiếc áo len màu xanh cũ kỹ nhưng sạch sẽ mà Bà Hương đã tặng.

Bằng nén một tiếng thở dài, ánh mắt cậu đảo quanh bãi rác – nơi mà giờ đây đã trở lại với dáng vẻ lộn xộn, bẩn thỉu như mọi khi. Hắn tự hỏi không biết cuộc sống trước đây của bọn họ đã trôi qua như thế nào. Những ngày này giống như một quãng thời gian tạm nghỉ, nhưng sự thật thì bãi rác vẫn ở đó, vẫn là nơi tất cả phải quay về.

"Chúng ta sẽ phải tiếp tục thôi," Bằng nói, giọng trầm khàn như đang cố gắng chấp nhận một thực tại không thể tránh khỏi. "Từ bây giờ, sẽ lại như trước. Đi nhặt phế liệu. Kiếm sống."

Những đứa trẻ im lặng nhìn nhau, không ai lên tiếng phản đối. Chúng biết điều Bằng nói là thật, nhưng cái cảm giác trở lại với cuộc sống trước đây khiến bọn trẻ như bị đè nặng bởi một tảng đá vô hình. Dù cho những ngày hạnh phúc ngắn ngủi đã kết thúc, chúng không thể làm gì hơn ngoài việc quay lại với công việc cũ – lục lọi trong đống rác thải để kiếm từng đồng lẻ cho những bữa ăn tiếp theo.

Buổi chiều, đoàn thiện nguyện rời đi sớm. Bãi rác giờ lại trở về với vẻ im lìm và cô quạnh vốn có. Bầu trời xám xịt trên cao như phản ánh đúng tâm trạng của lũ trẻ khi đứng từ xa dõi theo những chiếc xe chở hàng biến mất khỏi tầm mắt.

"Vậy là hết thật rồi," Mây lẩm bẩm. Cô bé đứng yên nhìn về phía đoàn xe, đôi mắt sâu thẳm không giấu nổi nỗi buồn.



Những đứa trẻ khác bắt đầu lục đục quay lại với công việc thường nhật của chúng. Tiếng leng keng của những thanh kim loại va vào nhau vang lên, tiếng giấy bìa bị xé toạc, tiếng bước chân dẫm lên rác thải lại lấp đầy không gian. Không còn ai tới hỏi han chúng nữa, không còn những hộp cơm nóng hổi được mang đến mỗi ngày. Chúng lại phải tự thân kiếm miếng ăn, tự mình tồn tại giữa đống hỗn độn và bụi bẩn này.

Khi mặt trời dần lặn xuống phía chân trời, Bằng ngồi bệt xuống một tảng xi măng cũ, mắt chăm chăm nhìn những đứa nhỏ đang mệt mỏi lục lọi trong bãi rác. Chúng lặng lẽ, không còn tiếng cười, chỉ còn những đôi tay đen đúa nhặt nhạnh từng mảnh vỡ của cuộc sống. Bằng nhắm mắt, một lần nữa thở dài.

“Anh Bằng, hôm nay em nhặt được nhiều giấy bìa lắm!” Giọng thằng Đen đột ngột vang lên bên cạnh, nó chạy đến với đôi mắt sáng lên hi vọng. “Nếu bán được chắc cũng đủ cho một bữa tối no nê!”

Bằng quay sang nhìn nó, khẽ cười, nhưng trong lòng lại nặng trĩu. Hắn biết, dù có cố gắng bao nhiêu, bọn trẻ vẫn sẽ phải đối mặt với những khó khăn chồng chất. Những ngày ấm no, đầy đủ đã lùi xa, để lại bãi rác – nơi duy nhất mà chúng có thể gọi là nhà.

“Ừ, tốt rồi,” Bằng đáp, vỗ nhẹ lên vai thằng Đen “Đi bán nhanh đi, kẻo trời tối. Đợt này có người thu mua lại rồi, chắc là sẽ bán được thôi”

Thằng Đen gật đầu, tay ôm chặt những tấm bìa cứng, rồi chạy vụt đi với hy vọng mong manh rằng bữa tối hôm nay sẽ tươi sáng hơn một chút. Bằng đứng dậy, nhìn theo bóng dáng gầy gò của thằng bé khuất dần giữa những đống phế liệu ngổn ngang. Bãi rác vẫn cứ thế, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục như nó vốn dĩ phải thế.

Bằng ngồi yên nhìn theo bóng thằng Đen, trong lòng đầy những suy nghĩ ngổn ngang. Bỗng nhiên, từ phía xa, một bóng người tiến đến – dáng vẻ mạnh mẽ và lạnh lẽo như một cái bóng đen phủ xuống bãi rác. Đôi giày dẫm mạnh trên nền đất cát, tạo ra những tiếng bước chân trầm vang. Đó là Cường.

Hắn không hề lẫn lộn với bất kỳ ai, từ cái nhìn đầu tiên. Đôi mắt sắc như dao quét qua bãi rác, rồi dừng lại ở Bằng. Gió chiều thổi lùa qua mái tóc đen nhánh của Cường, khuôn mặt hắn không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng có một thứ gì đó ngấm ngầm đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng đó – một thứ quyền lực âm thầm và sự tự tin không thể lay chuyển.

“Đoàn thiện nguyện đi hết rồi,” Cường cất giọng trầm và sắc, tiến đến chỗ Bằng ngồi. “Chúng mày thấy sao?”

Bằng ngẩng đầu lên, hơi ngập ngừng, sự ra đi của đoàn thiện nguyện rõ ràng đã để lại một khoảng trống lớn cho bọn trẻ.

"Chúng mày buồn, tiếc nuối hả?" Cường nhếch môi cười nhạt, đôi mắt khinh thường lướt qua những đứa trẻ khác đang làm việc xung quanh. "Tao thì khác. Tao mong chờ cái ngày này từ lâu rồi."

Bằng hơi giật mình trước lời nói của Cường. Cường bước tới trước mặt Bằng, ánh mắt không rời khỏi cậu, rồi hắn cúi người, ghé sát tai nói bằng giọng thì thầm:



“Bãi rác này... giờ sẽ chính thức là của tao.”

Hơi dừng lại một nhịp, Cường nói như khẳng định:

“Giờ thì tao sẽ cho bọn mày thấy cuộc sống thực sự là thế nào,” Cường nói tiếp, giọng điệu của hắn chuyển từ lạnh lẽo sang quyết đoán. “Đám trẻ chúng mày nghĩ rằng vài ngày ăn ngon, mặc đẹp là đủ hả? Không đâu, giờ tao sẽ biến bãi rác này thành nguồn sống thực sự. Chúng mày sẽ không chỉ nhặt phế liệu nữa, mà còn có việc làm, có tổ chức, có kỷ luật. Tao sẽ để bọn mày không chỉ sống qua ngày, mà còn phải mạnh lên, phải tồn tại trong cái thế giới tàn nhẫn này.”

Bằng nuốt khan, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Những lời của Cường như một tiếng sấm rền vang trong đầu hắn. Cường không giống bất kỳ ai khác. Hắn không hứa hẹn những điều tốt đẹp, nhưng lại cho thấy một con đường khác, dù có lẽ sẽ có chút tàn nhẫn.

“Cường, ý mày là sao?" Bằng hỏi, giọng cậu khẽ run. Dù hắn biết rằng những gì Cường nói không phải là nói chơi, nhưng cậu vẫn chưa hiểu rõ toàn bộ kế hoạch của hắn.

Cường đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Bằng:

“Tao sẽ tổ chức lại tất cả. Chúng mày sẽ làm việc cho tao, không phải vì vài đồng lẻ nữa. Tao sẽ tìm cách kiếm nhiều hơn từ đống phế liệu này, và chúng mày sẽ được hưởng phần trong đó. Nhưng có một điều – mọi thứ sẽ theo luật của tao. Không đứa nào được phép làm bừa, không đứa nào được cãi lệnh tao.”

Bằng im lặng, đầu óc cậu xoay vòng với những ý tưởng mới mẻ và đáng sợ.

“Nhưng bãi rác còn có những người khác, nếu bọn họ không theo mày thì sao?” Bằng bất ngờ hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.

Cường bật cười khẽ, đôi mắt hắn như có một ánh nhìn lạnh lẽo khó tả.

“Tao không hỏi ý kiến. Bọn họ càng không có lựa chọn. Tao là người điều khiển mọi thứ ở đây, kể từ giây phút này.”

Lời của Cường vang lên như một lời tuyên án, khắc sâu vào bãi rác vốn dĩ đã đầy những khó khăn và nguy hiểm. Từ giờ, tất cả sẽ thay đổi!