Sáng sớm, ánh nắng yếu ớt len lỏi qua lớp bụi dày đặc của bãi rác. Cường cùng đám đồng bọn ngồi xuống giữa những đống rác khổng lồ, những mảnh vụn lẫn lộn, nhàu nhĩ như những mảnh đời khốn khổ.
“Tìm nhanh lên! Chúng ta cần có cái gì để ăn!” Có tiếng Bằng hối thúc, ánh mắt hắn dán chặt vào đống rác phía trước.
“Chờ một chút! Tao thấy cái gì đó ở đằng kia!” Tùng, một đứa nhóc trong nhóm reo lên, chạy tới một góc ụ rác, hai tay cào xới như thể nó có thể mang lại cho hắn một kho báu. Tùng háo hức lôi ra một chiếc bình nhựa cũ, bên trong chỉ còn lại vài giọt nước đục ngầu. “Ôi không, chỉ là nước thôi,” hắn thất vọng.
“Đúng là mắt lác! Phải tìm những cái hộp ấy, có thể có đồ ăn trong đó!” Một đứa khác, tên là Vinh, khuyên nhủ, trong khi đôi tay của hắn không ngừng tìm kiếm.
“Ê, qua đây! Tao tìm thấy cái gì hay ho nè!” Cường gọi, tay hắn cầm một đôi giày thể thao hở mũi nhưng vẫn còn tương đối nguyên vẹn. “Mày nghĩ cái này có thể bán được không?”
“Chắc chắn rồi! Tao từng thấy Hải Hói nói cái này có thể bán được mười ngàn!” Bằng cười tươi nhìn qua, mắt sáng lên đáp.
Cuối cùng, sau khi đã lượm lặt đủ thứ, Bằng và nhóm trẻ khệ nệ bê đống đồ thu hoạch được hôm nay chạy tới khu vực thu gom.
Gọi là khu vực thu gom nhưng thực tế là một bãi đất trống hơi gọn gàng một chút, do những người trong Ban Quản lý bãi rác lập ra, đồng thời lại để một số người trong khu vô gia cư phụ trách.
Lão Kền Kền Hải Hói là một trong số đó, lúc này lão đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, ánh mắt xảo quyệt chờ đợi.
“Chú Hải! Bọn cháu mang tới nhiều thứ lắm nè!” Bằng reo lên, bảo bọn trẻ con đổ đống đồ trước mặt.
“Thứ gì đây?” Hải Hói hỏi, tay hắn vuốt ve cái bụng to tròn. Hắn bắt đầu kiểm tra từng món đồ với sự lạnh lùng. “Chiếc giày này có thể cho mày bốn ngàn đồng. Còn cái bình này… uh, hai ngàn nhé. Chúng chỉ là rác thôi mà.”
“Nhưng… nhưng…” Bằng nuốt nước bọt, cảm thấy không công bằng. “Những món này đáng giá hơn thế!”
Hải Hói cười khẩy. “Mày có biết bao nhiêu người cũng lục tìm như vậy không? Chúng chỉ là đồ bỏ đi, mày không có quyền đòi hỏi.”
“Không! Bọn cháu đã vất vả tìm kiếm!” Vinh nổi giận, nhưng Cường nhanh chóng kéo hắn lại. “Kệ đi, anh Bằng, nhận tiền đi,” hắn thì thầm.
Cuối cùng, Bằng chấp nhận đem từng món đồ giao ra. Cầm lấy số tiền ít ỏi nhưng vẫn phải cười tươi nịnh nọt nói: “Cảm ơn chú Hải! Buổi chiều, bọn cháu sẽ tìm thêm nhiều đồ hơn!”
Nói xong, hắn quay lại, chia tiền với các bạn, mỗi đứa được mấy chục ngàn đồng, số tiền chỉ đủ để ăn một bát phở.
Lúc này, Nam Rô từ trong phòng chứa đồ đi ra nói với Hải Hói: “Nhìn bọn nó thật ngu ngốc?” Nam Rô nhếch mép, ánh mắt hằn lên sự châm biếm. “Chúng không hề biết giá trị của những thứ chúng tìm thấy.”
“Ha ha,” Hải Hói gật gù. “Chúng có thể tìm thấy những món đồ giá trị, nhưng lại không biết cách phân loại. Nhìn xem, những linh kiện điện tử kia, có thể bán được giá cao hơn nhiều.”
“Còn bọn chúng chỉ biết mang tới cho chúng ta,” Nam Rô nói, giọng điệu lạnh nhạt. “Mà có gì đâu, chúng có sống sót qua hôm nay cũng đã là may mắn.”
Cường không đi quá xa, hắn đứng ở một góc gần đó, nghe thấy cuộc trò chuyện, trong lòng bực bội. Hắn biết rõ bọn Hải Hói đang bóc lột những đứa trẻ như hắn, nhưng không thể làm gì được. Hắn từng vô tình chứng kiến những giao dịch của bọn Hải Hói và các đại lý thu gom, biết rõ giá trị thực sự của những thứ mà bọn trẻ lượm được. Nhưng hắn không thể hành động.
“Cường, lại đây” cô bé Mây lên tiếng gọi, kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ. Hắn nhìn theo, thấy Mây bê tới một cái hộp carton cũ nát bên trong dường như có một chút đồ ăn thừa.
“Là bánh pizza đó, tao mới tìm được. Mày có ăn không?”
Cường nhìn Mây vui mừng như nhặt được một món đồ bảo bối, nhưng một thứ như thế cô bé lại sẵn sàng chia sẻ với hắn, để Cường có chút cảm động. Cô bé này ở trong nhóm vẫn là đối xử với hắn rất tốt.
“Thôi, mày ăn đi! Sáng tao tìm được cái bánh mì, giờ vẫn còn no!”
Cường nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn mặc dù rất thèm thứ đồ ăn phương tây này nhưng cũng không muốn làm giảm đi niềm vui của Mây.
“Hứ! Không ăn thì nhịn! Tao ăn một mình!”
Mây nghe xong, khẽ xụ mặt ra, như thể là đồ ngon của mình không được coi trọng. Cô bé bê hộp bánh ra một góc, cầm lên miếng pizza vốn đã bị ai đó cắn dở, cẩn thận từng miếng từng miếng thưởng thức niềm hạnh phúc rơi rớt, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Cường nhìn Mây rồi lại nhìn về phía bãi rác mênh mông, nơi những mảnh đời khốn khổ đang vật lộn, tự nhủ không biết cuộc sống này còn kéo dài đến bao giờ.
***
Buổi chiều, khi ánh nắng bắt đầu tắt dần, những đám mây bám vào chân trời, Cường cùng nhóm trẻ vẫn tiếp tục lùng sục trong những đống rác ngổn ngang. Bên tai hắn, tiếng kêu la, cãi nhau và tiếng cười khúc khích hòa quyện với mùi h·ôi t·hối nồng nặc, tạo nên một không khí hỗn độn nhưng cũng quen thuộc. Mồ hôi lấm tấm trên trán, hắn bới tung những mảnh vụn bên dưới, hy vọng tìm thấy một món gì đó giá trị..
Đột nhiên, ánh sáng lấp lánh từ một góc tối thu hút sự chú ý của hắn. Cường ghé sát xuống, mũi gần như chạm vào lớp rác dày, và khi nhìn rõ, hắn không thể tin vào mắt mình: một chiếc đồng hồ đeo tay bằng kim loại, mặt kính trong suốt, không một vết xước. Hắn nín thở, trong lòng dâng trào niềm vui sướng, nhưng ngay lập tức, cảm giác hồi hộp xâm chiếm.
Hắn cần phải cẩn thận. Hồi tưởng lại lần trước, khi tìm thấy cái nhẫn trong cơn mưa, Hải Hói đã nhanh chóng phát hiện và tới thăm dò. Lần này, không thể để điều đó xảy ra.
Cường từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt quét một vòng xung quanh. Hải Hói đang ngồi h·út t·huốc ở một góc, còn Nam Rô thì tay chống cằm, lườm lườm về phía đám trẻ đang bới rác. Hơi thở của Cường trở nên gấp gáp, tim hắn đập như trống trận.
Hắn khẽ lùi lại, trái tim đập mạnh hơn bao giờ hết, trong khi bàn tay lén lút luồn vào túi quần. Một hơi thở dài, và trong một khoảnh khắc, Cường cảm thấy thời gian như ngừng lại. Hắn nhét vội chiếc đồng hồ vào trong túi, cẩn thận như thể đang giấu một báu vật quý giá.
Cảm giác mát lạnh của kim loại trên tay khiến hắn hưng phấn. Để không bị nghi ngờ, hắn cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, bước chậm về phía nhóm trẻ. Những tiếng cười khúc khích và những giọng nói của bọn trẻ bên cạnh khiến không khí dần trở lại bình thường. Nhưng trong lòng Cường, một niềm hân hoan đã bùng lên.
“Cường, mày tìm được gì không?” Một đứa trẻ hỏi, ánh mắt trông mong.
“À, chỉ có mấy cái chai nhựa” Cường đáp, giơ giơ bịch nilon trong tay, cố gắng không để lộ sự phấn khích.
“Chán nhể! Tao tìm được một cái chai thủy tinh đẹp lắm! Có thể bán được giá cao đấy!” Đứa trẻ tên Bình nói, giơ cao cái chai lên như thể đó là một món quà quý giá.
“Cái chai? Thấy như đồ nhảm! Nhìn cái đèn pin tao mới nhặt được nè! Nó còn sáng đấy!” Một đứa khác, tên Hùng, cũng không chịu thua, thổi phồng kho báu của mình.
“Đèn pin? Thế thì chưa là gì! Mày nhìn con gấu bông này đi!” Mây, cô bé trong nhóm, cầm cao một con gấu bẩn thỉu, vẻ mặt đầy tự hào. “Mặc dù nó cũ, nhưng sẽ rất thoải mái khi nằm ngủ!”
“Thôi nào, làm ơn tìm cho tao một cái bánh ngọt hay gì đó đi, nhặt gấu bông làm cái khỉ gì!” một đứa trẻ khác chen vào, gương mặt biểu lộ sự thất vọng.
“Vẫn còn thời gian! Hãy tìm thêm một chút nữa rồi về!” Cường thúc giục, lòng hắn đang hồi hộp vì chiếc đồng hồ, nhưng cũng không thể quên được niềm vui của các bạn.
“Đúng rồi! Cố lên nào!” cả nhóm đồng thanh hô hào, cùng nhau quay lại với những đống rác, mỗi đứa trẻ đều hy vọng sẽ tìm thấy một món đồ thú vị để khoe khoang.