Ta lại bị giam cầm trong khuê phòng năm xưa, khóa lớn được treo lên, đồng nóng chảy tràn vào ổ khóa.
Trong làng xuất hiện một con khỉ mặt mũi lông lá, miệng rộng như sấm, cùng một vị hòa thượng cưỡi bạch mã.
Họ ồn ào diễn một vở kịch lớn, vừa hát vừa múa, rồi mang phu quân của ta đi mất.
Ta đi theo tiễn đưa mười tám dặm đường, chàng dắt ngựa đi, chẳng ngoái đầu lại nhìn ta lấy một lần.
Trên sườn núi, người tiều phu đốn củi cất cao giọng hát thô mộc: “Gió thu trong, trăng thu sáng; Lá rơi rồi lại tan, Quạ đen đậu rồi lại giật mình. Biết đến bao giờ mới được gặp lại người thương, Đêm nay, lúc này đây, biết tỏ cùng ai nỗi niềm."
...
Một tháng sau khi họ rời đi, cha ta ấp úng tìm đến, hỏi ta khi nào Bồ Tát ban con.
Ta cười đáp: "Đã ban rồi, nhưng lại bị cha trả lại rồi."
Ông ấy đỏ mặt tía tai lo lắng: "Ban khi nào? Sao ta lại không biết?"
"Con rể cũng xem như nửa đứa con, con trai ruột thịt của người chẳng phải bị vị hòa thượng mà chính người mời đến bắt đi Tây Trúc thỉnh kinh rồi hay sao?"
Sắc mặt cha ta lúc này khó coi như vừa nuốt phải ruồi bọ: "Cái này... cái này..."
"Sao vậy? Người còn điều gì bất mãn với đứa con trai tiên nhân này chăng?"
Cha ta lập tức im bặt.
Có những thứ một khi đã vỡ tan thì không thể nào trở lại như cũ.
Ví như quyền lực vững chắc như bàn thạch của một người cha. Ta đuổi cha đi, tìm cuốn sổ ghi chép y dược mà ta đã cất kỹ, cẩn thận lật giở từng trang.
Trên trang đầu có một dòng chữ nhỏ: 【Chờ A Lăng về。】
Quả nhiên là vậy.
Ta khẽ cười, nước mắt theo đó lăn dài.
Phu quân của ta, chính là chàng công tử A Lăng phong lưu phóng khoáng ở thành Phong Ấp, tay áo lúc nào cũng đầy ắp hoa quả, khoác lên người bộ trường bào đỏ rực, cười hì hì nói "Không đẹp, ta thà chết còn hơn".
Là Thiên Bồng nguyên soái thống lĩnh tám vạn thủy binh bên bờ Nhược Thủy.
Giờ đây lại biến thành con yêu quái tham ăn gian xảo trên núi Phúc Lăng, lặng lẽ chờ người đi lấy kinh đến thu phục.
Trong giấc mộng dài đằng đẵng và đau đớn ấy, ta đã nhìn thấy kết cục bi thảm của mình ở kiếp này.
Một nữ nhân bị Yêu trư làm nhục, những lời đàm tiếu ác độc ở Cao gia trang đã cướp đi nửa cái mạng của ta.
Ta suốt ngày u uất, chẳng dám bước chân ra khỏi cửa, mang thai 14 năm rồi bị thai yêu trong bụng phá bụng chui ra, ruột gan chảy hết mà chết.
Chủ nhân của cuốn sổ ghi chép Lý Thính Lan là ta, chủ nhân động Vân Tiễn Mão Nhị tỷ là ta, người con gái bị ép gả thay Cao Ngọc Lan cũng chính là ta.
Ba kiếp làm súc sinh, nhiều đời c.h.ế.t thảm khốc.
Luân hồi sáu nẻo, không được giải thoát.
Đây là số phận đã định sẵn của ta.
Nhưng giờ đây, chẳng còn ai có thể ép buộc ta được nữa.
Ta tiêu d.a.o tự tại, đến đi tự do.
Trong động Vân Tiễn, một giọng nói trong trẻo vang lên.
"Tỷ tỷ, Tiểu Lùn hóa hình rồi!"
Ba chú thỏ xám lông xù xù vây quanh một thiếu niên, chúng nắm tay nhau vừa đi vòng tròn vừa reo hò ầm ĩ.
Một chú chim nhỏ lông đỏ líu lo, nhảy nhót trên vai thiếu niên và trên đầu những chú thỏ.
Chúng nhào đến ta, cả bọn cười đùa lăn thành một đống, cùng nhau tung đứa nhỏ vừa hóa hình lên không trung rồi vững vàng đỡ lấy.
Ta xắn tay áo, lớn tiếng tuyên bố: "Ta đi Ngọa Long Đàm một chuyến, để chúc mừng tiểu muội hóa hình, hôm nay chúng ta ăn quả Long Tiên!"
Quả Long Tiên mọc ở Hàn Đàm, chín tới sẽ giống như những chiếc đèn lồng nhỏ màu vàng nổi trên mặt nước, trong nó còn chứa đựng linh khí dồi dào thường khiến cho thủy tộc thèm thuồng.
Quả Long Tiên ngon nhất là khi chín tới tám phần, tươi ngon ngọt ngào, là món ngon tuyệt vời nhất trần gian.
Nhưng vì lúc đó quả vẫn chưa chín hoàn toàn, còn ngâm trong rễ cây dưới đáy đầm, khó hái, nên chỉ khi thèm lắm ta mới đi hái một lần.
Tiểu Lùn vì quá kích động, trên đầu cô bé nhỏ nhắn môi đỏ răng trắng bỗng "phụt" một cái mọc ra hai cái tai dài.
Lũ thỏ thi nhau tuôn ra những lời nịnh nọt.
Tiểu Lùn: "Tỷ tỷ muôn năm!"
Tiểu Cao: "Tỷ tỷ là nhất!"
Tiểu Lùn: "Tỷ tỷ oai phong lẫm liệt!"
Tiểu Béo: "Tỷ tỷ, muội muốn ăn hai quả!"
Ta: "Ăn đi, ăn thỏa thích vào!"
Ngọa Long Đàm chính là Hàn Đàm nơi Thanh Giao cư ngụ, vẫn còn nhớ ngày đó ta cùng yêu trư phu quân đến xem cỏ Nguyệt Tiễn còn phải lén lút, cẩn thận trốn tránh.
Bây giờ ta có thể dễ dàng nhảy xuống đáy đầm, ngang nhiên hái quả ngay trước mắt con Thanh Giao keo kiệt này.
Thanh Giao nửa nhắm mắt làm ngơ, coi như không nhìn thấy gì.
Trước đây hắn ta đâu có tính khí tốt như vậy.
Từ khi bị ta dùng vũ lực "siêu độ" vài lần, hắn ta đã hòa nhã hơn nhiều rồi.
Giờ đây, ta dễ dàng tinh thông yêu thuật và tiên thuật.
Có thể lên chín tầng trời hái trăng, xuống Hàn Đàm trêu đùa Giao Long.
Nhưng lại không cần chịu đựng nỗi khổ lôi kiếp của yêu quái, cũng có thể nhàn nhã tự tại, không bị Thiên đình ràng buộc.
Ta không phải người, không phải yêu, không phải tiên, nhưng lại có thể tự do đi lại giữa tam giới.