Làn Váy Thiếu Nữ

Chương 3



Rời khỏi cửa hàng tiện lợi, Kim Chiêu vẫn chưa hết hoảng.

Tay cô vô thức siết chặt lấy hộp sữa chua mát lạnh, trên bình thủy tinh còn đọng lại lớp nước mỏng, giống như đôi mắt lành lạnh của thiếu niên lúc nãy, đâm thẳng vào đáy lòng.

Kim Chiêu không dám nán lại đây nữa, vốn định đi thẳng về nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại quay mặt lại nhìn cửa hàng tiện lợi.

Cách một khoảng, thấp thoáng vẫn có thể nhìn thấy chàng trai đang cúi đầu thanh toán.

Châu Bắc Tự vẫn còn ở bên trong.

Không biết là do dây thần kinh nào kích thích, Kim Chiêu nhanh chóng quan sát bốn phía. Bên cạnh cô là một con đường chật hẹp, chỉ đủ một người đi, bên trong là ngõ cụt đã bị bỏ hoang lâu ngày nên bụi bám rất dày.

Cô chẳng hề nghĩ ngợi, nghiêng mình trốn vào bên trong, chỉ hơi ló đầu ra để lấy chút tầm nhìn.

Quả nhiên, không lâu sau, Châu Bắc Tự đã ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Dường như anh đã ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó hơi cúi mặt xuống, xách theo túi nilon màu trắng trong tay rồi đi về phía trước.

Kim Chiêu nhìn thấy anh đi vào con hẻm ở phía bên tay phải, chính là con đường mà tối qua trong lúc hoảng loạn cô chạy vào.

Hóa ra nhà anh ở đây.

Vậy thì có thể hiểu được lý do tại sao Châu Bắc Tự lại xuất hiện chỗ cửa hàng tiện lợi đầu hẻm này vào khoảng thời gian đó rồi.

Đợi tới khi bóng lưng anh đã biến mất được một lát, Kim Chiêu mới đi ra ngoài. Cô đi tới đầu hẻm nơi mà Châu Bắc Tự biến mất, thậm chí còn tìm được chỗ mà lúc trước mình suýt chút đã bị ngã.

Thời gian xoay chuyển, đêm đen biến thành ban ngày. Cô dõi mắt nhìn ra xa, con hẻm nhỏ âm u, ẩm ướt vào lúc trời sáng trông sạch sẽ, rộng rãi hơn rất nhiều. Ngoại trừ vách tường cũ kỹ với mặt đường toàn ổ gà thì còn lại trông vẫn giống hệt như những con đường bình thường khác trong thành phố.

Trên cột điện chỗ đầu hẻm dán đầy quảng cáo cho thuê, thông báo tìm người và thông báo tìm đồ ngổn ngang. Sân thượng của hai tòa chung cư ở hai bên đang phơi quần áo, che lấp mất bầu trời. Ở góc con hẻm ẩm ướt mọc đầy rêu xanh nhỏ xíu.

Cô nhìn một lúc lâu, quay người nắm chặt dây quai cặp rồi rời đi.

Đi qua con đường này, tiếp tục đi xuống sẽ đến một trạm xe buýt.

Trên tấm biển màu xanh dương viết dòng chữ “Hẻm Du Thủy”.

Một nơi bình thường với một cái tên cũng bình thường nhưng kỳ lạ là nó lại mang theo hương vị không hề tầm thường.

Kim Chiêu ngẩng đầu quan sát biển hiệu ở trạm xe buýt, tìm được chuyến xe về nhà mình, chỉ phải đi qua mấy trạm nên đoạn đường này đi cũng chỉ cỡ mười mấy phút.

Không bao lâu sau, chiếc xe rung lắc đi tới. Xe buýt cũ kỹ qua lại trong thành phố như con thoi, chở theo nắng chiều dừng lại trước mặt cô.

Kim Chiêu thả tiền vào rồi lên xe. Bên trong đã không còn chỗ ngồi nữa nên cô bám vào xà ngang ở trước cửa xe, vừa hay nhìn thấy ánh nắng màu đỏ quýt xán lạn chiếu vào từ ngoài cửa kính.

Ánh sáng dần biến mất nơi đường chân trời, cảnh vật thay đổi, con hẻm thấp bé đổi thành tòa cao ốc, cuối cùng dừng lại trước một khu biệt thự.

“Đã tới Phỉ Thúy Sơn Hồ, mời quý khách xuống xe từ cửa sau.”

Cửa xe mở ra rồi lại đóng, chỉ có một mình Kim Chiêu đeo cặp sách xuống xe.

Sau khi xe buýt rời đi, xung quanh lập tức trở nên tĩnh mịch. Cây ngô đồng Pháp tươi tốt, cao lớn, những tòa nhà phục cổ kiểu Âu thấp thoáng trong tán cây. Trước đó tầm hai bước chân là trạm an ninh được dựng lên cho khu biệt thự.

Cứ cách cỡ mấy trăm mét lại có một trạm an ninh, liên tục cho tới tận cổng khu biệt thự. Kể từ khi khu này được khai phá cho đến nay vẫn luôn nổi tiếng là an ninh tốt, nên có rất nhiều doanh nhân, quan chức sinh sống ở đây.

Kim Chiêu đeo cặp sách, đi rất chậm, tưởng như đôi vai gầy không chịu nổi được sức nặng. Thân hình nằm lọt thỏm trong áo đồng phục màu xanh dương rộng rãi, trông hết sức nhỏ yếu, thiếu sức lực.

Lúc đi qua trạm an ninh, bảo vệ đứng trực ở bên trong quen thuộc chào hỏi với cô.

“Cô Kim, cô về rồi.”

“Vâng.” Cô gật đầu, khóe miệng khẽ cong lên: “Cháu tan học rồi.”

“Được, trên đường đi nhớ chú ý an toàn.”

Vì để quản lý tài sản chặt chẽ, nhân viên gần như phải nhớ hết từng khuôn mặt của các chủ sở hữu. Kim Chiêu còn nhỏ tuổi, lại còn sống một mình ở đây mấy năm nay để lại người ta ấn tượng vô cùng sâu.

Cô lê bước, từ từ đi qua con đường ngô đồng này, đi đến cổng nhập vân tay rồi đi vào. Âm thanh cửa mở vang lên, sau đó lại đóng lại sau lưng cô.

Căn biệt thự ba tầng, xung quanh yên ắng không một tiếng động, những thứ đập vào mắt cũng chỉ toàn khoảng trống rỗng. Thiết kế hoa lệ cùng với khung cảnh trống trải tạo nên một hình ảnh rời rạc. Đồ dùng trong nhà cực kỳ ít ỏi, ngoại trừ mấy gói mì tôm được vứt bừa trên bàn bếp ra thì có rất ít dấu vết sinh hoạt.

Kim Chiêu cúi đầu thay giày, đặt cặp sách xuống. Lúc cô đang chuẩn bị cầm cốc uống nước thì điện thoại vang lên.

Vẫn là Thịnh Phong.

“Lúc nãy anh đã tìm người đi đánh nhóm Châu Hạo một trận rồi.” Một câu đi thẳng vào vấn đề. Thịnh Phong tặc lưỡi, vẫn thấy hơi bực mình.



“Nó kêu khóc om sòm, suýt chút nữa còn gọi cả người xung quanh tới.”

“…”

Kim Chiêu im lặng ba giây theo phản xạ, sau đó hỏi: “Không đánh đến độ xảy ra chuyện đó chứ?”

“Vẫn còn khỏe chán.” Thịnh Phong dửng dưng đáp.

“Ồ.”

Kim Chiêu trả lời xong cũng không nói gì thêm nữa. Thịnh Phong cũng đã quen rồi nên lại bắt đầu nói.

“Đúng rồi, chuyện hôm qua em bảo là gì thế?”

“Là…” Cô dừng lại, bất giác cắn môi, cụp mắt lựa lời đáp: “Hôm qua em bất cẩn đụng phải tay của một người, mấy giây, nhưng lại không có bất cứ phản ứng gì.”

Thịnh Phong ở đầu bên kia im lặng quỷ dị mấy giây: “Con trai à?”

Anh ấy khó hiểu hỏi.

“Ừm.” Kim Chiêu gật đầu: “Là học sinh trường em, từng nhìn thấy từ xa, không thân quen.”

“Vậy em tính làm thế nào?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng động rất nhỏ, có vẻ là Thịnh Phong đang vò tóc của mình, giọng điệu có hơi bực dọc.

“Em tính tìm cơ hội.” Giọng Kim Chiêu trầm xuống, vô ý kéo dài.

“…Thử lại lần nữa.”

Cơ hội này rất khó tìm.

Buổi tối, Kim Chiêu ngủ không ngon, trong mơ cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng đen ngòm, nỗi sợ hãi chiếm lấy cô, suốt đêm không được an ổn. Lúc cô giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, sắc trời bên ngoài cửa sổ đã chuyển màu xanh sẫm, cô cầm đồng hồ báo thức bên cạnh lên, kim giờ đang chỉ vào số sáu.

Không ngủ được nữa nên Kim Chiêu dứt khoát dậy luôn. Cô vệ sinh cá nhân xong thì ra khỏi nhà, nhưng không đến thẳng trường mà lại xuống xe trước hai trạm.

Đây là khu dân cư, phần lớn là quán ăn sáng, món nào cũng có, đến cả tiếng rao hàng của bà cô trong chợ bán thức ăn cũng rộn ràng hơn hẳn những nơi khác.

Con đường náo nhiệt đầy hương vị cuộc sống. Sương mù lúc sáng sớm, ánh ban mai vàng nhạt dường như đã trở lại nhân gian thêm lần nữa.

Kim Chiêu cứ đi dạo như vậy cho tới gần giờ tự học buổi sáng mới tới trường. Nhưng oan gia ngõ hẹp, lúc cô đi vào lớp lại đúng lúc đụng trúng Châu Hạo đang đi từ phía đối diện tới. Trên khuôn mặt đen thui của cậu ta lúc này đang chỗ xanh chỗ tím, đuôi mắt sưng vù, nhìn thôi cũng thấy giống như vừa bị đánh, thảm không chịu nổi.

Nhìn thấy Kim Chiêu, con ngươi cậu ta theo bản năng mở to, lập tức xông lên trước chất vấn.

“Kim Chiêu! Là mày làm đúng không! Mày có tin là… có tin là…” Lời uy hiếp hung ác sắp ra khỏi miệng nhưng lại kẹt cứng. Hôm qua bị úp sọt đánh cùng với lời cảnh cáo của người kia vẫn còn rõ mồn một bên tai.

Châu Hạo nắm chặt quả đấm, cuối cùng chỉ đành rít một câu qua kẽ răng: “Có tin tao mách thầy cô không!”

“…” Kim Chiêu im lặng.

“Cậu đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”

“Đừng có giả ngu, hôm qua mày gọi người chặn đường tao, còn đánh tao thành như này. Chính tai tao nghe được thằng đó nhắc tên mày!”

Kim Chiêu liếm môi, ngước mắt lên nhìn cậu ta: “Cậu có bằng chứng không?”

“Cái gì?!” Châu Hạo tức khắc chẳng dám tin vào tai mình.

Kim Chiêu lặp lại lần nữa: “Cậu có bằng chứng không?”

“…” Không có! Làm gì có ai lúc nào cũng đem theo máy ghi âm bên người đâu!

Cậu ta vừa nghĩ tới đây là lại thấy tức, chỉ vào mặt của mình.

“Mặt của tao chính là bằng chứng rõ nhất, như này còn chưa đủ à?”

“Vậy làm sao có thể chứng minh được là do tôi làm?” Giọng điệu Kim Chiêu vững vàng, thậm chí còn hơi ngẩng cổ lên, nhàn nhạt liếc xéo cậu ta.

“Dù sao thì ngày thường cậu vẫn làm những việc không đoan chính, tác phong không chính trực, người ghét cậu bốc ra cũng được cả nắm. Ai mà biết được do người nào thấy cậu ngứa mắt nên mới thay trời hành đạo, vì dân trừ hại chứ?”

“…?” Châu Hạo tức đến mức hít một hơi lạnh, hàm răng dưới bị cắn đến tê rần.

Cậu ta ra sức nghiến răng, híp mắt nhìn cô chằm chằm.

“Kim Chiêu, không ngờ thành tích của mày nát như thế mà cũng biết dùng lắm thành ngữ gớm nhỉ, ngồi hàng cuối có phải là oan cho mày rồi không?”

“Tránh ra.” Kim Chiêu lười dây dưa với cậu ta, lạnh lùng thốt ra hai chữ rồi đi về trước một bước.

Châu Hạo bị đôi mắt sắc lạnh của cô dọa sợ, lùi về sau theo bản năng, sau khi nhường cho cô đi rồi thì trong lòng lại thầm ảo não.

Mất mặt quá đi mất!



Vào mùa mưa, khí hậu thành phố Hạc Minh rất hay thay đổi. Buổi sáng mặt trời còn chói chang, tới buổi chiều khi chuông tiết một vừa reo, thì bên ngoài đã bị mây đen bao phủ.

Bầu trời âm u, lại sắp mưa rồi.

Đúng như dự đoán, học xong tiết hai, mưa to ào ào, trong nháy mắt che lấp mặt sân thể dục, dòng nước nhỏ men theo kẽ hở trên đường hòa vào vũng nước.

Tiết thể dục của lớp 10-9 bị hủy, bị đổi thành tiết tự học tại lớp. Có học sinh kháng nghị:

“Tại sao lớp 10-1 được ra ngoài còn chúng em lại không được!” Ở dưới sân cách đó không xa, có học sinh lớp 10-1 cầm ô đi qua, tạo thành một nhóm đi vào nhà thể dục.

Học sinh trong lớp thi nhau thò đầu ra xem, không khí thù địch đột nhiên bị thắp lên, ý chí đấu tranh bùng lên.

Triệu Minh Nhiễm ở trên bục giảng vỗ mạnh tay lên bàn.

“Trật tự!”

“Thành tích của lớp 10-1 như thế nào, thành tích của các em ra sao, không tự hiểu lấy à?! Còn ở đây kháng nghị, có bản lĩnh thì kiểm tra đạt điểm như họ đi, vậy thì ngày nào tôi cũng cho các em học tiết thể dục hết!”

“…”

Lớp học trong thoáng chốc im lặng, tâm lý phản động như bị một xô nước lạnh dập tắt. Có người nhỏ giọng lầm bầm:

“Ngày nào cũng chỉ biết lấy thành tích để ép bọn em…”

“Không thì sao?” Triệu Minh Nhiễm cười lạnh: “Chẳng lẽ lấy thành tích chơi game à?”

“…”

Lớp học lập tức lặng ngắt như tờ.

Vài bạn nam ồn ào nhất đã ngừng phản bác, ai nấy co đầu rụt cổ ngồi im ở chỗ của mình, không nói tiếng nào. Triệu Minh Nhiễm mở giáo án ra, bắt đầu tiết toán.

Phòng học ngột ngạt chỉ còn lại tiếng mưa đang đập tí tách vào cửa sổ. Từ đằng xa mơ hồ truyền tới tiếng nước mưa hòa cùng tiếng gió thổi qua tán lá.

Kim Chiêu chống đầu, hồn ở trên mây, đầu óc cô lúc này đang bị lấp đầy bởi vô số thứ không rõ, nhưng lại không có chút kiến thức toán học nào.

Ngón tay trắng nõn, thon dài kẹp bút bất giác chuyển động. Cô vốn nghĩ rằng hôm nay sẽ học chung tiết thể dục với lớp 10-1 thì có thể tìm được cơ hội, kết quả, đến cả tư cách này của họ cũng bị dẹp bỏ.

Đây chính là sự khác biệt của học sinh giỏi và học sinh kém.

Cũng giống như cô và Châu Bắc Tự ở trong trường.

Tan học, mưa vẫn không ngớt, mặt đất đã ướt nhẹp từ lâu. Đoạn đường ra khỏi trường học có đủ loại áo mưa nhiều màu sắc xen lẫn vào giữa những tán ô, vừa ẩm ướt vừa tắc nghẽn.

Kim Chiêu bung ô đứng đợi ở trạm xe buýt, từng chiếc xe buýt nối tiếp nhau xuyên qua màn mưa đi tới. Hành khách vào ngày mưa rất đông, cộng thêm đường bị tắc nên xe tới rất chậm.

Đợi mãi, cô cuối cùng cũng đợi được xe buýt từ từ đi tới. Lúc Kim Chiêu định gập ô lại, vô thức ngước mắt lên nhìn về phía trước.

Không lệch đi đâu được, một người đã rơi vào tầm mắt của cô. Áo cộc tay màu trắng, quần đồng phục học sinh, dáng người cao ráo, trong tay đang cầm một chiếc ô màu đen.

Kim Chiêu theo bản năng nhìn lại, ngây người mất mấy giây, trơ mắt nhìn cửa xe buýt mở ra rồi đóng lại ngay trước mắt, sau đó đi mất.

Cô nhìn bóng lưng Châu Bắc Tự xa dần, không nghĩ ngợi gì mà đi theo anh như bị sai khiến.

Không giống như hôm trước, Châu Bắc Tự không đi vào con đường nhỏ trên sườn dốc kia nữa mà đi dọc theo đường chính, rồi đi tới con phố mua sắm huyên náo ở gần trường học.

Kim Chiêu thấy anh đi vào cửa hàng văn phòng phẩm, không lâu sau lại che ô đi ra.

Đi qua con phố này, xung quanh trở nên hơi quạnh quẽ, hai bên có mở một vài siêu thị nhỏ, còn cả quán cơm, con hẻm cũng khá là quanh co.

Kim Chiêu đi cách Châu Bắc Tự khá xa, cô không dám đi tới quá gần. Lúc đi qua một ngã rẽ ở bên đường, cô không kịp đi theo, vừa mới chớp mắt một cái, bóng dáng Châu Bắc Tự đã biến mất.

Trái tim cô trở nên căng thẳng, vội vàng rẽ vào ngã rẽ đó. Đường phố phía trước vắng vẻ, chỉ có vài ba người đang đi bộ nhưng Châu Bắc Tự đã biến mất từ lâu, không thể tìm ra được dấu vết.

Kim Chiêu cầm ô, mờ mịt đứng ở đầu đường. Cảnh tượng xa lạ trước mắt là nơi mà cô chưa từng đi tới, hai bên đều là cửa hàng không biết tên. Ánh mắt cô lướt qua từng hàng biển hiệu ở đằng trước, cuối cùng dừng lại ở một tiệm tạp hóa.

Không biết vì sao, theo trực giác của mình, cô muốn đi vào xem thử.

Trên đường có ổ gà, không cẩn thận là sẽ dẫm phải vũng nước. Kim Chiêu che ô chầm chậm đi tới cửa siêu thị. Trước khi đi vào, cô đưa mắt nhìn xung quanh, không phát hiện ra có gì khác thường.

Cô mang theo tâm trạng bình thường bước vào siêu thị.

Có lẽ là do ngày mưa nên bên trong rất vắng, không gian nhỏ này chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấy hết, ngoại trừ cô ra không còn vị khách nào khác.

Kim Chiêu thất vọng cụp mắt, lúc đang xoay người tính rời đi, trước mắt lại bất ngờ xuất hiện một bóng người.

Dưới mái hiên đằng trước, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người. Châu Bắc Tự che ô, da thịt trắng trẻo, trong con ngươi đen nhánh không hề có chút nhiệt độ nào, không biết đã đứng ở đó từ bao giờ.

Ánh mắt anh trầm xuống, mặt không cảm xúc đánh giá cô.

“Tại sao lại đi theo tôi?”