Kim Chiêu đã lên kế hoạch hành động kín kẽ, không chê vào đâu được.
Chiều thứ sáu, ở hội trường sẽ có một buổi diễn thuyết, sắp xếp chỗ ngồi theo lớp. Lớp 10-1 ngồi trước, lớp 10-9 ngồi sau, khoảng cách ở giữa rất xa.
Buổi diễn thuyết lần này mời một giáo sư đại học nổi tiếng, chủ đề là “khoa học công nghệ và ước mơ”. Giáo sư có tài ăn nói, dùng từ dễ hiểu, nói từ hàng không Trung Quốc tới toán cấp ba, triển vọng tương lai, rồi quay về thực tại, toàn bộ bài diễn thuyết tràn đầy động lực, khích lệ tinh thần của mọi người.
Mười mấy phút ngắn ngủi, người ở bên dưới đã hết sức tập trung, nhất là nhóm học sinh giỏi ngồi ở hàng đầu, hơi ngẩng đầu lên, ánh đèn máy chiếu hắt vệt sáng lên mấy khuôn mặt đang hơi kích động.
Nhìn lại lớp 10-9, người xung quanh Kim Chiêu nếu không phải đang ngủ gà ngủ gật thì đang nghịch điện thoại, còn có vài người to gan xì xầm tám chuyện, tất cả sự chú ý chỉ dồn vào việc trốn sự giám sát của giáo viên chủ nhiệm.
Kim Chiêu nhìn đồng hồ đeo tay, buổi diễn thuyết kéo dài sáu mươi phút, bây giờ đã diễn ra được hơn nửa, cô đã hẹn đối phương vào mười phút cuối.
Cô kéo khẩu trang lên, khom người, cẩn thận tránh các bạn học, đi tới lối đi giữa các hàng ghế trong hội trường.
Giáo viên chủ nhiệm đang chắp tay đứng ở đó, nghe thấy tiếng vang, quay đầu lại nhìn.
“Em thưa thầy, em xin phép đi vệ sinh một lát ạ.” Cô nhỏ giọng xin phép. Triệu Minh Nhiễm không do dự gật đầu, nhưng lúc nhìn đến khẩu trang của cô, thầy ấy không kìm được hỏi một câu.
“Sao lại phải đeo khẩu trang thế kia?”
“Em bị cảm ạ.” Giọng nói ồm ồm của cô phát ra từ dưới khẩu trang.
Kim Chiêu khom người đi qua hội trường, đi ra ngoài từ cửa nhỏ của hội trường, rẽ vào hành lang, đẩy cửa nhà vệ sinh.
Có lẽ qua tầm mấy phút, cửa hội trường truyền tới một âm thanh nhỏ. Có người tới, Kim Chiêu cúi đầu, đi ngang qua người kia.
Hai người đi theo hai hướng khác nhau. Kim Chiêu cụp mắt, nhớ lại hình ảnh vừa nhìn thấy lúc nãy, bạn nữ kia cũng mặc bộ đồng phục xanh trắng của trường Nhất Trung, thả tóc, gầy gò trắng trẻo.
Kim Chiêu đi về phía cánh cửa cuối hành lang, giơ tay tháo dây chun ở trên đầu, mái tóc đen nhánh xõa xuống. Cô chỉnh qua tóc mái để che đi trán và lông mày.
Vị trí của lớp 10-1 ở ngay đầu hội trường, ánh sáng rất mờ, chỉ có ánh sáng le lói chiếu ra từ màn hình lớn, mơ hồ chiếu sáng xung quanh. Kim Chiêu đi dọc theo hành lang lên phía trước, đi qua lớp 10-9, đến thẳng hàng thứ tư mới dừng bước rồi lại cong eo đi vào bên trong.
“Sao lâu thế?” Không có ai nhận ra. Dưới sự che giấu của bóng tối, cộng thêm cả khẩu trang nên có người thuận miệng hỏi một câu.
Kim Chiêu ậm ờ “ừm” một tiếng xem như đáp lời. Cô ngồi xuống vị trí chính giữa đang bỏ trống, vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên đã nhìn thấy đỉnh đầu của chàng trai.
Mái tóc đen nhánh, mềm mại, hơi rối, tư thế ngồi rất ngay ngắn.
Là Châu Bắc Tự.
Tối hôm qua cô tìm Giang Chiêu Huy, bảo cậu ta nhờ con trai bên lớp 10-1 giúp đỡ, đổi chỗ ngồi ở phía sau Châu Bắc Tự.
Buổi diễn thuyết chỉ còn lại vài phút ngắn ngủi, sau lời cảm ơn để kết thúc, đèn hai bên được bật lên, nhưng ở giữa đám đông thì vẫn cứ mờ ảo không rõ.
Kim Chiêu cúi mặt rất thấp, đi theo hàng của lớp 10-1 ra ngoài. Lối đi chật hẹp, người đằng trước đi rất chậm, những người đứng giữa hàng ghế như họ lại phải dừng lại để chờ. Kim Chiêu đứng ở chỗ cách lối đi hai ghế, người đứng sóng vai bên cạnh cô chính là Châu Bắc Tự, hai người cách nhau chưa tới nửa mét.
Tiếng tim đập “thình thịch” vang dội trong lồng ngực. Kim Chiêu gắng sức hít thở sâu, âm thầm tự điều chỉnh.
Dòng người đang kẹt lại cuối cùng cũng tiếp tục di chuyển. Đoàn người nối đuôi nhau trên lối đi. Kim Chiêu cố ý bước chậm một bước để đi phía sau Châu Bắc Tự.
Đám người đông đúc, khoảng cách giữa mỗi người đều bị rút ngắn, cơ thể rất dễ chạm vào nhau.
Kim Chiêu cúi đầu, tầm mắt xuyên qua vật cản, dừng trên bàn tay đang buông thõng bên người của Châu Bắc Tự.
Cô nuốt nước bọt, ngừng thở, điều chỉnh trạng thái trong chốc lát, chuẩn bị sẵn sàng vươn tay ra.
Hai bàn tay dần tiến lại gần nhau trong khoảng trống giữa đám đông, ánh sáng bên ngoài cửa hắt vào, xuyên qua cơ thể. Dưới ánh sáng đó, ngón tay duỗi ra thăm dò, lúc sắp chạm tới mu bàn tay đằng trước.
“A…” Bên tai vang lên tiếng hô, không biết chỗ nào bắt đầu chèn ép, đẩy mạnh người Kim Chiêu ra. Hai bàn tay sượt qua nhau trong gang tấc, cô dường như cảm nhận được chút xúc cảm da thịt ở lòng bàn tay.
“Đẩy cái gì mà đẩy.” Có bạn nữ phàn nàn, đám đông vừa mới xôn xao ngay lập tức trật tự. Kim Chiêu đã bị trận chèn ép ban nãy đẩy ra xa, cách Châu Bắc Tự cỡ hai ba người, không thể nào tiếp tục lại gần nữa.
Cô ngẩng đầu lên, cố sức kiễng chân cũng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của anh.
Sự thất vọng to lớn tràn ra từ chỗ sâu trong lòng, giống như vừa rơi xuống từ độ cao mấy trăm mét. Sau khi rơi xuống, hai chân mất sức, cả người mất lực.
Bả vai Kim Chiêu tức khắc sụp xuống, đầu cúi thấp, giống như đã mất sạch tinh thần.
Rõ ràng, chỉ thiếu một chút nữa thôi là vấn đề của cô sẽ lập tức có thể tìm ra đáp án rồi.
Ngay lúc Kim Chiêu cúi đầu hòa vào dòng người lại không chú ý đến chàng trai cao lớn ở đằng trước đột nhiên quay đầu, tầm mắt quét qua mấy cái đầu đen đen phía sau, sau đó cau mày, quay mặt đi.
Lúc nãy… cứ có cảm giác quái lạ như bị ai đó nhìn chằm chằm. Châu Bắc Tự ép xuống cảm giác kỳ quái, cụp mắt, rơi vào trầm tư.
Buổi diễn thuyết kết thúc, các lớp quay về phòng học. Lúc sắp tới giờ tan học, Triệu Minh Nhiễm đứng trên bục giảng yêu cầu cả lớp mỗi người viết một bài cảm nghĩ, ngày mai nộp.
Phía dưới kêu rên, có người lớn tiếng kháng nghị: “Thầy Triệu! Chúng em có còn là học sinh cấp hai đâu, viết bài cảm nghĩ gì chứ.”
“Mấy đứa lớp 10 các em cũng kẻ tám lạng người nửa cân với mấy đứa lớp 9 thôi. Vắt mũi chưa sạch lại còn ra vẻ người lớn, về nghĩ cẩn thận cho thầy, nhất định phải nêu cảm nghĩ cho sâu sắc.” Triệu Minh Nhiễm chỉ vào cậu ta, mấy chữ “nêu cảm nghĩ cho sâu sắc” phía cuối được nhấn mạnh. Trong phòng học toàn tiếng kêu oán thán, ồn ào, nhốn nháo.
Triệu Minh Nhiễm là giáo viên chủ nhiệm hòa đồng với học sinh, rất giỏi lắng nghe ý kiến của họ, những chuyện nhỏ thì không so đo còn chuyện lớn sẽ xử lý nghiêm khắc. Vừa có ơn vừa có uy, học sinh phục thầy ấy nhưng cũng thích đùa với thầy ấy, thỉnh thoảng cũng không chịu nghe lời.
Ví dụ như lúc này, thái độ của thầy ấy không hẳn là nghiêm túc nên đám học trò bắt đầu to gan giở trò ngang ngược.
Xung quanh rất ồn, hào hứng vô cùng, đến cả Hứa Minh Nguyệt bình thường luôn ngoan ngoãn, một lòng với việc học tập bây giờ cũng đang hóng chuyện. Cô ấy duỗi cổ, vừa quay đầu là nhìn thấy Kim Chiêu đang nằm bò trên bàn.
Trong phòng học tràn ngập tiếng ồn, cô lẳng lặng nằm ở đó, khuôn mặt vùi vào khuỷu tay, cả người cứ ủ dột, trầm tĩnh.
Hứa Minh Nguyệt không nói rõ được sự khác thường trong lòng, không nhịn được vươn tay ra đẩy cô, nhỏ giọng hỏi: “Kim Chiêu, cậu mệt à?”
Mấy hôm trước, Hứa Minh Nguyệt tự đến tìm giáo viên chủ nhiệm để đổi chỗ ngồi, chuyển tới bên cạnh Kim Chiêu, hai người lại trở thành bạn cùng bàn, ngồi trong góc cũng không tạo cảm giác gì quá khác biệt.
Kim Chiêu đang nhắm mắt thì bị cô ấy gọi tỉnh, còn chưa kịp sắp xếp lại suy tư trong lòng đã đối diện với ánh mắt quan tâm của cô ấy.
Kim Chiêu khẽ lắc đầu, không nói gì, vẫn cứ sa sút.
“Cậu có chuyện gì không vui à? Nếu như không ngại thì… Chúng ta tâm sự một lát đi.” Hứa Minh Nguyệt phân vân nói.
Kim Chiêu ngây người, sau vài phút mờ mịt, cô lắc đầu.
“Vậy cậu chú ý chút.” Hứa Minh Nguyệt lưỡng lự giây lát, vẫn khẽ nói: “Chuyện cậu giúp tớ lần trước, tớ thật sự rất biết ơn, nếu như có chuyện gì giúp được thì tớ luôn sẵn lòng.”
Cô ấy nói xong, quay đầu đi, không nói gì thêm nữa.
Kim Chiêu ngẩn người, những suy nghĩ hỗn loạn đã dần bình tĩnh lại trong phòng học ồn ào.
Cô nhìn Hứa Minh Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Cậu có biết bình thường con gái hay làm thế nào để theo đuổi người khác không?”
…
Hứa Minh Nguyệt nghe xong câu hỏi này thì ngây người. Kinh nghiệm ít ỏi của cô ấy đều lấy từ manga, phim thần tượng và từ vài bạn nữ hay phô trương quá mức, ví dụ như Giang Nghi. đam mỹ hài
“Bình thường thì hay tặng quà gì đó cho mấy bạn nam, quà tự tay làm sẽ biểu hiện thành ý tốt nhất. Sau đó thì tạo ra mấy cuộc gặp gỡ tình cờ, quan trọng nhất là phải để cho cậu ấy nhớ rõ cậu, có ấn tượng tốt với cậu…”
Kim Chiêu không nhớ rõ Hứa Minh Nguyệt đã nói gì. Cô ấy lải nhải truyền đạt một đống, có những thứ rất vô lý và không phù hợp với cô. Chỉ có đúng một câu khiến cô nhớ mãi trong đầu.
Sau giờ học, Châu Bắc Tự bị một người chặn lại ở cổng trường. Ở góc gần tường vắng người, một bạn nữ không xa lạ lắm đang đứng trước mặt.
“Châu Bắc Tự, đây là quà do chính tay tớ làm, hy vọng cậu sẽ thích.”
Trên tay cô là một hộp cơm trưa màu hồng. Sau khi nói xong, cô cầm lên đưa tới trước mặt anh, hơi cúi đầu, từ bề ngoài lẫn tư thế đều cực kỳ chuẩn chỉ với lời thoại và hành động kinh điển của một màn tỏ tình trong anime Nhật Bản.
Trong lòng Châu Bắc Tự lại lần nữa có cảm giác quái dị kia, giống như lúc nghe lời tỏ tình của cô trước đây.
“Tôi không thích.” Anh không muốn nói nhiều, từ chối không hề nể nang gì, sau đó nhấc chân định đi qua cô.
“Tại sao?” Kim Chiêu cau mày, không kìm được chạy theo, kể lại sự thật.
“Đến cả bên trong là gì cậu cũng không biết.”
“Không muốn biết.”
“Được rồi.”
“Vậy để tớ tự mở ra.”
Kim Chiêu nói xong, mở nắp hộp ra, giơ những thứ bên trong tới trước mắt anh, đồng thời cũng giải thích: “Đây là socola mà tối qua tớ đã tự tay làm, có ba vị, dâu tây, sữa và vị trái phỉ, hơn nữa còn là hình trái tim.”
Cô nói rất nghiêm túc, nội dung đâu ra đấy, so với đang lấy lòng anh thì càng giống như đang hoàn thành nhiệm vụ nào đó, theo đúng tiêu chuẩn của sách giáo khoa.
Châu Bắc Tự khẽ nhíu mày. Trong suốt quá trình, đây là lần đầu tiên anh đặt ánh mắt của mình lên người cô.
Vẫn là đôi mắt linh động, vô tội đó. Khóe mắt hơi nhếch ửng đỏ, giống như vẻ ngoài đỏ hoe mắt vì tình cảm chân thành không được để ý.
Trong chốc lát, Châu Bắc Tự vậy mà lại bị mê muội, không thể phân được thật hay giả.
“Tôi không thích ăn socola.” Anh hiếm khi lại chủ động giải thích một câu.
Tuy rằng lời nói vẫn lạnh băng làm người nghe cảm giác như cách xa vạn dặm, nhưng điều này đối với Châu Bắc Tự mà nói đã được xem là khác biệt so với trước đây rồi.
“À.” Kim Chiêu đứng cạnh lại hoàn toàn không nghe ra, còn nghiêm túc truy hỏi: “Vậy cậu thích ăn gì?”
Châu Bắc Tự nhếch môi, không trả lời lại nữa. Anh bước nhanh hơn khiến cho khoảng cách giữa cả hai nhanh chóng bị kéo giãn cả một khoảng xa. Kim Chiêu thở hồng hộc đuổi theo, ôm chặt hộp cơm màu hồng phấn trong lòng.
“Châu Bắc Tự.”
“Cậu đi nhanh quá.”
“Đừng đi theo tôi nữa.” Châu Bắc Tự mặt không cảm xúc nói lời cảnh cáo, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng quen thuộc. Kim Chiêu kịp nhận ra, theo bản năng đứng khựng lại, nhưng lại cảm giác có gì không đúng, nên lại tiếp tục đi theo, miễn cưỡng coi như sóng vai với anh.
“Tớ có thể đi về nhà cùng cậu được không? Nếu không ngại thì…” Cô nhìn trộm một cách kín đáo vào bàn tay anh, cẩn thận che giấu ý đồ của mình.