Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Chương 17



Tám giờ sáng hôm sau, Chu Lan gõ cửa phòng Nguyễn Túc, giọng nói mệt mỏi: “Tây Mễ, con dậy rồi sao? Nếu dậy rồi thì nói chuyện với mẹ một chút.”

Vài phút sau, cửa từ từ được mở ra.

Đôi mắt của Nguyễn Túc hơi đỏ, còn có chút sưng, rõ ràng cả một đêm không ngủ được.

Chu Lan thở dài một hơi, xoay người xuống lầu.

Hai người mặt đối mặt ngồi trên sofa, không ai nói với ai câu nào.

Qua hồi lâu, Chu Lan mới mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Tây Mễ, mẹ biết con bây giờ rất buồn, nhưng chúng ta không thể từ bỏ. Một khi từ bỏ, thì sẽ không có cơ hội bắt đầu lại lần nữa đâu.”

Nguyễn Túc cắn môi, ngón tay nắm chặt: “Con chưa từng nghĩ muốn từ bỏ….”

Nhưng chỉ là do cô không còn cách nào khác.

Chu Lan để máy tính ở trước mặt cô: “Tối hôm qua mẹ đã tìm hiểu qua tình trạng của con, là điển hình của chứng chướng ngại biểu diễn, chỉ là của con đặc biệt nghiêm trọng. Càng ở tình trạng như vậy, con càng phải luyện tập ở trước mặt mọi người.”

Nguyễn Túc nhíu mày: “Nhưng mà con…”

“Tây Mễ, con phải cố gắng vượt qua, đàn Cello từ lâu đã dung nhập với sinh mệnh của con, đã hòa làm một với con. Con phải học được cách khống chế nó, làm cho nó nghe theo con, chứ không phải con bị nó chi phối.”

Chu Lan nói rồi lại nói: “Bất kể là trước đây hay bây giờ, hội âm nhạc từ thiện đêm nay đều là cơ hội tốt nhất với con. Bọn họ đều là tiền bối có rất nhiều kinh nghiệm, nói không chừng cũng từng gặp qua chuyện như vậy.”

Nguyễn Túc há miệng thở dốc, dừng lại mấy giây, mới nhẹ nhàng gật đầu.

“Được rồi, con đi lên nghỉ ngơi một chút đi, lấy đá chườm vào mắt.”

“Con biết rồi ạ.”

Chờ sau khi Chu Lan trở về phòng, Nguyễn Túc mới chậm rãi đứng dậy, đang định đi lấy đá, lại liếc tới điện thoại đặt trên bàn ăn.

Cô cầm lên nhìn, điện thoại đã hết pin, tự động tắt nguồn.

Nguyễn Túc rũ mắt, nhìn màn hình đen sì, cô không lấy đá nữa mà trực tiếp chạy lên lầu.

Sau khi cắm sạc điện thoại, Nguyễn Túc liền nằm sấp trên giường, chờ khởi động máy.

Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian một phút lại dài đến như thế.

Chờ sau khi máy khởi động, cô lập tức mở khóa, bấm mở WeChat.

Chỉ có tin nhắn An Nam gửi tới, hỏi cô tình hình ngày hôm qua.

Cô thở ra một hơi: [Anh ấy không có tới]

Sau khi trả lời tin nhắn, Nguyễn Túc thoát khỏi giao diện tin nhắn, lúc đang muốn buông điện thoại đi tắm, thì lại nhìn thấy bên cạnh tên của Thẩm Nhiên, không biết từ khi nào có thêm một cái chấm đỏ.

Có thể là do vừa mới mở máy nên tin nhắn đến hơi chậm, lúc Nguyễn Túc vừa mở WeChat, thấy không có tin nhắn nào tới.

Cô nhanh chóng nhấn mở ra.

Là tin nhắn Thẩm Nhiên gửi lúc 10 giờ rưỡi tối qua, chỉ có bốn chữ: [Về đến nhà chưa?]

Cách thời điểm hiện tại đã qua mười hai tiếng đồng hồ.

Nguyễn Túc cầm điện thoại, điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, chậm rãi trả lời: [Tối hôm qua có chút việc, bây giờ mới nhìn thấy tin nhắn, về đến nhà rồi…]

Sau khi cô gửi xong tin nhắn, cứ như vậy chờ, bất tri bất giác chân đã quỳ đến tê mỏi.

Thẩm Nhiên vẫn không trả lời cô.

Nguyễn Túc bĩu môi, chắc là anh vẫn chưa dậy.

Cô suy nghĩ một chút, đầu ngón tay dừng trên màn hình vài giây mới gõ chữ: [Buổi tối em phải tham gia một hội âm nhạc từ thiện, không biết đêm nay có thể thành công không….]

Qua hai phút, Thẩm Nhiên vẫn không trả lời cô, Nguyễn Túc thả mình xuống giường, cảm giác tâm trạng rất kỳ lạ.

Dường như sau khi nhìn thấy tin nhắn của anh ấy, tâm trạng bức bố cũng đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn còn chút nôn nao, buồn bã.

Nguyễn Túc lại cầm lấy điện thoại, mở một bản nhạc nhẹ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

…..

Hội âm nhạc từ thiện

Chu Lan đang trò chuyện cùng với mọi người, Nguyễn Túc một mình đứng ở một góc lướt điện thoại, Thẩm Nhiên vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.

Hôm nay anh ấy rất bận sao?

Nguyễn Túc bĩu môi, thoát khỏi giao diện chat.

Lúc này, Chu Lan cùng với một người phụ nữ khí chất xuất chúng đi tới: “Tây Mễ, đây là dì Viên.”

Nguyễn Túc cất điện thoại, chào hỏi: “Chào dì Viên.”

Viên phu nhân cười tít mắt mở miệng: “Chào con, rất vui khi được gặp con. Tây Mễ lớn lên trông thật xinh đẹp, từ lâu đã muốn gặp con một lần rồi.”

Nguyễn Túc mím môi cười, gật đầu cảm ơn.

Chu Lan nói: “Mẹ đã nói với dì Viên về tình trạng của con rồi. Vẫn là như trước vậy, con lên sân khấu biểu diễn, nếu thật sự không được, thì lại đổi người.”

Viên phu nhân kéo tay Nguyễn Túc vỗ vỗ: “Tây Mễ, con đừng căng thẳng, dì tin con có thể.”

Nguyễn Túc nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn dì.”

“Đừng khách sáo đừng khách sáo, dì cùng mẹ con là bạn tốt, chút chuyện này không tính là gì cả.”

Chu Lan lại nói: “Con vào phòng nghỉ chuẩn bị trước một chút, một lát nữa mẹ đến gọi con.”

Nguyễn Túc ngồi ở phòng nghỉ, ôm đàn Cello, từ đầu đến cuối đều rũ mi mắt xuống.

Kỳ thật trong lòng cô rất rõ ràng, dưới tình huống biểu diễn như vậy, đối với cô mà nói không giúp ích được gì, thậm chí có khả năng cô sẽ vì vậy mà càng thêm bài xích và kháng cự.

Chỉ là cô cũng muốn ôm một phần vạn khả năng kia.

Nguyễn Túc đứng lên, đẩy cửa sổ ra, gió đêm nhẹ nhàng êm dịu, ánh đèn trong thành phố sáng chói lại rạng ngời.

Lúc này, điện thoại để ở trong túi cô vang lên, cô tưởng là mẹ mình gọi đến, không nhìn đến tên người gọi, trực tiếp nghe máy.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Buổi hòa nhạc đã bắt đầu rồi sao?”

Ánh mắt Nguyễn Túc hơi chăm chú, chậm rãi thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: “Sắp rồi.”

Thẩm Nhiên dừng lại chớp mắt một cái, cách vài giây mới nói tiếp: “Đêm nay ánh trăng đẹp thật đấy.”

Nguyễn Túc ngẩng đầu, nhìn ánh trăng sáng: “Ừ…”

Người đầu dây bên kia thấp giọng cười một tiếng: “Ngày mai gặp.”

Cúp điện thoại, Nguyễn Túc nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, khóe miệng cong lên, trong mắt dần xuất hiện ý cười.

Tuy rằng chỉ nói ngắn gọn mấy câu, như là tán gẫu vậy, nhưng cô biết anh muốn nói gì qua điện thoại.

Anh ấy đang nói cho cô biết rằng, không cần căng thẳng, bất luận kết quả như thế nào, đều không cần tạo áp lực quá lớn cho bản thân.

Lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến, Chu Lan nói: “Tây Mễ, chuẩn bị xong chưa, phải lên sân khấu rồi.”

Nguyễn Túc lên tiếng, cầm đàn Cello đi ra ngoài.

Trong hội trường tối om, chỉ có một chùm đèn chiếu sáng trên sân khấu.

Nguyễn Túc sửa sang lại váy một chút rồi ngồi xuống, cầm cung vĩ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Một cái chớp mắt này, trong đầu cô hiện lên không phải là khúc phổ, cũng không phải là những khuôn mặt mờ nhạt ở dưới kia, càng không phải là những mệnh lệnh khiến cô cảm thấy nghẹt thở vì những sai sót của mình.

Mà là một đôi mắt sáng hơn những vì sao, thâm trầm và yên tĩnh.

Có thể là do thời gian dài cô không thực hiện động tác tiếp theo. dưới sân khấu bắt đầu xuất hiện những lời xì xào bàn tán.

Nguyễn Túc mở mắt ra, buông cung vĩ đứng dậy, trước mặt mọi người cúi đầu thật thấp.

Xuống sân khấu. 

Lúc mọi người đang kinh ngạc, Viên phu nhân cười mở miệng: “Biết mọi người thích Tây Mễ, nên tôi đặc biệt mời con bé tới mở màn, tiếp theo mới là màn trình diễn chính thức của chúng tôi.”

Trở lại hậu trường, Nguyễn Túc lấy di động ra, bấm mở giao diện chat với Thẩm Nhiên, khẽ liếm môi, đánh từng chữ một vào – –

[Em thất bại rồi, sau này còn có thể tiếp tục tìm anh luyện tập không?]