Cô ngồi trong phòng ăn, một lúc sau mới hỏi: “Bố, bố về khi nào thế ạ…”
Nguyễn Thanh Sơn bê thức ăn ra ngoài: “Được một lúc rồi.”
Ông vừa nói, vừa sờ sờ sờ đầu Nguyễn Túc: “Tây Mễ ngoan, khoảng thời gian này con cứ yên tâm ở chỗ này của bố, không cần quan tâm đến chuyện gì cả.”
Nguyễn Túc mím môi: “Mẹ…”
“Không sao, có bố ở đây.”
Ăn cơm xong, Nguyễn Thanh Sơn dẫn Nguyễn Túc đi mua điện thoại di động và thẻ sim.
Trong suốt hai ngày cuối tuần, Nguyễn Túc vẫn luôn ở chỗ của Nguyễn Thanh Sơn, cũng chưa từng xuống lầu.
Mặc dù có điện thoại di động mới, nhưng Nguyễn Túc lại trì trệ không đăng nhập WeChat.
Cô không dám đi tìm Thẩm Nhiên, cũng sợ nhận được tin nhắn của Thẩm Nhiên.
Đêm đó thật sự quá khó xử, khiến cô mất hết toàn bộ mặt mũi của suốt mười chín năm qua.
Nguyễn Túc nhìn bầu trời đen kịt, thở ra một hơi.
Nhưng mà…điều khiến cô sợ nhất chính là nghe được câu từ chối của Thẩm Nhiên.
Ngày tiếp theo, Nguyễn Túc đến trường rất sớm, An Nam và Trần Vưu An vẫn còn đang ngủ.
Nguyễn Túc khẽ khàng đặt đồ xuống, lúc đang lấy sách muốn rời đi, An Nam tỉnh lại, dụi mắt hỏi: “Tây Mễ, sớm thế, cậu đi đâu vậy?”
Nguyễn Túc thấp giọng nói: “Tớ đi thư viện, cậu ngủ tiếp đi.”
An Nam vừa ngáp một cái, vừa nhắm hai mắt lại: “Được rồi.”
Cửa đóng lại, An Nam lại híp mắt một lát, giật mình một cái rồi ngồi dậy, vội vàng cầm lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn, hoàn thành!
Buổi sáng thư viện vắng tanh không có ai, Nguyễn Túc chọn một vị trí trong góc ngồi xuống, mở sách ra nhưng một chữ cũng không xem nổi.
Cô nhìn ngoài cửa sổ, dùng một tay chống má.
Sao lại kích động như thế chứ.
Nguyễn Túc không biết đã mất bao lâu, chán nản thở dài một hơi, chậm rãi thu tầm mắt lại, lúc vừa mới chuẩn bị đọc sách tiếp, lại phát hiện một người nằm bên cạnh.
Thẩm Nhiên dường như đang ngủ, hô hấp đều đều.
Thần kinh của Nguyễn Túc vừa mới căng thẳng lại dần dần thả lỏng ra, cô cũng gục xuống bàn, nhích gần tới anh một chút, khuôn mặt thật đẹp mắt, lông mi dài, mũi thẳng tắp, môi cũng…
Mí mắt Nguyễn Túc giật giật, lắc đầu loại bỏ những suy nghĩ không trong sáng trong đầu, lúc nhìn về phía Thẩm Nhiên lần nữa, lại phát hiện không biết anh đã mở mắt ra khi nào, ánh mắt đen thẳm lẳng lặng nhìn cô.
Cơ thể Nguyễn Túc cứng đờ, ánh mắt hoàn toàn không biết nên đặt ở đâu, nhìn loạn khắp nơi.
Thẩm Nhiên vẫn duy trì tư thế trước đó, chỉ là đầu khẽ nâng lên một chút, giọng khàn và nhỏ, mang theo sự mệt mỏi nồng đậm: “Tại sao trở về không nhắn tin cho tôi?”
Dưới tình hình cấp bách, Nguyễn Túc chỉ có thể nói dối: “Em vẫn chưa đi mua điện thoại…”
Chân mày anh khẽ nhếch lên: “Hửm?”
Nguyễn Túc cắn môi, siết chặt hai tay, cuối cùng nhìn về phía anh, lỗ tai nóng hầm hập.
Cô do dự đấu tranh hồi lâu, mới chậm rãi lên tiếng: “Chuyện tối hôm đó… Thật xin lỗi, em chỉ là trong nhất thời đầu óc nóng lên, anh có thể nào vờ như chuyện hôm đó… chưa từng xảy ra được không?”
“Không được.”
Mặt Nguyễn Túc càng đỏ hơn, không nghe ra ý tứ của anh là gì, chỉ cho là anh đang từ chối mình: “Em cũng không biết tại sao, đột nhiên lại…”
Thẩm Nhiên nhìn cô gái nhỏ vô cùng căng thẳng, cong môi lên, chống tay lên một nửa bàn ở phía cô, chắn trước mặt cô.
Cùng lúc đó, anh nghiêng người qua, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của cô gái nhỏ.
Nguyễn Túc vốn vẫn còn đang giải thích, nhưng đột nhiên tất cả lại bị ngăn ở cổ họng, hơi ngừng lại.
Cô trợn to hai mắt theo bản năng, hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng lên cao từng chút từng chút một.
Thẩm Nhiên lui ra, đặt sách trong tay xuống, chống đầu nhìn cô, tròng mắt đen ngậm ý cười, thấp giọng hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Cô gái nhỏ rõ ràng đã bị dọa sợ, phải mất một lúc mới trả lời: “Chưa… Chưa ạ…”
Thẩm Nhiên thu dọn sách trên bàn của cô, đứng lên nói: “Đi thôi.”
Nguyễn Túc theo bản năng đi theo sau anh mấy bước, cuối cùng mới chậm chạp nhận ra được vừa nãy xảy ra chuyện gì, mặt đỏ bừng lên, nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà vểnh lên, nụ cười càng ngày càng nở rộ, ngay cả bước chân cũng khoan khoái nhanh hơn rất nhiều.
Đến quán ăn, Thẩm Nhiên hỏi cô: “Muốn ăn gì?”
“Đều được ạ…”
Thẩm Nhiên nhìn về tủ kính phía sau lưng, chân mày khẽ nhếch lên: “Ngồi một chút nhé.”
Nguyễn Túc liền vội vàng gật đầu.
Đợi Thẩm Nhiên rời khỏi, Nguyễn Túc cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho An Nam: [Aaaaaaa!!!]
An Nam trả lời rất nhanh: [???]
Nguyễn Túc không biết nên sắp xếp từ ngữ của mình làm sao, cảm thấy thế nào cũng không nói được ý đó, lúc cô đang chỉnh sửa lược bỏ, tin nhắn của An Nam lại gửi đến.
[Đúng rồi, hôm qua tớ đến phòng game, anh ấy nói không liên lạc được với cậu, hôm nay sau khi cậu trở về ký túc xá tớ liền nói cho anh ấy, anh ấy đi tìm cậu sao?]
Nguyễn Túc nén xúc động lại: [Tìm rồi.]
[Ha ha ha, anh ấy tìm cậu nói gì vậy?]
Nguyễn Túc mấp máy môi, làm thế nào cũng không nén cười được: [Bọn tớ… Hình như ở bên nhau rồi…]
An Nam: [!!! Bảo bối, cái gì mà gọi là hình như, rốt cuộc có ở bên nhau không???]
Nguyễn Túc cũng không biết nên nói thế nào, đúng lúc này Thẩm Nhiên mua đồ ăn sáng trở lại, cô vội vàng đặt điện thoại xuống, ngồi ngay ngắn lại.
Thẩm Nhiên mua rất nhiều, đủ loại khác nhau.
Nguyễn Túc ngờ vực, anh mua đủ các loại đồ ăn sáng trong quán ăn.
Cô há hốc mồm: “Em không ăn nổi nhiều như vậy…”
Thẩm Nhiên ngồi xuống: “Không sao, em ăn trước đi, còn thừa lại thì để anh.”
Môi Nguyễn Túc cong lên, cầm sữa đậu nành lên uống một hớp, sau khi uống xong, phát hiện Thẩm Nhiên đang nhìn cô.
Cô gái nhỏ lại càng ngại ngùng hơn, cầm bánh bao trên bàn đưa cho anh: “Anh ăn trước đi.”
Thẩm Nhiên đưa tay nhận lấy, nụ cười trên môi nổi bật: “Được.”
Qua một lúc, điện thoại của Thẩm Nhiên vang lên, là Lâm Vị Đông gọi đến, hỏi anh đi đâu, gõ cửa cả buổi cũng không ai trả lời.
Thẩm Nhiên nhàn nhạt nói: “Ăn sáng.”
Lâm Vị Đông im lặng hai giây: “Hả??? Ăn cái quái gì?”
Trong từ điển của Thẩm Nhiên có hai chữ ‘Ăn sáng’ này sao?
“Chìa khóa ở trong cái chậu hoa bên cạnh.”
Thẩm Nhiên sau khi nói xong, cúp điện thoại.
Anh nhìn về phía cô gái nhỏ ở phía đối diện đang cắn ống hút, hỏi nhỏ: “Ăn no chưa?”
“No rồi, nhưng mà còn rất nhiều…”
Mặt Thẩm Nhiên không biến sắc: “Lâm Vị Đông bảo anh đóng gói mang về cho cậu ta.”
Mắt Nguyễn Túc cong cong: “Vậy thì được.” Dừng một chút, cô lại hỏi: “Anh phải về sao?”
“Không gấp, buổi sáng em có giờ học không.”
“Lúc mười giờ rưỡi có một tiết…”
Thẩm Nhiên cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, còn một tiếng nữa.
Nguyễn Túc nói: “Chúng ta mang bữa sáng về cho anh ấy trước đi, nếu không lát nữa sẽ nguội đấy.”
“Được.”
Lâm Vị Đông sau khi mở cửa phòng game ra thì ngồi ở quầy thu ngân, mặc dù buổi sáng không có ai tới, nhưng hắn kiên quyết muốn kiềm chế tật xấu ngủ đến trưa của mình mới rời giường, người già rồi, muốn dần dần bắt đầu tạo quy luật làm việc nghỉ ngơi ổn định một chút.
Hắn mở máy tính ra, tìm kiếm tin tức về giải đấu OW, đúng như dự đoán, cái tên ‘Burn’ này đã chiếm giữ toàn bộ khu thảo luận.
Mặc dù lối đánh hiện tại của Thẩm Nhiên đã có khác biệt rất lớn với trước kia, nhưng chỉ cần là người hiểu rõ anh, xem xong một ván đấu, chắc chắn có thể tìm ra bóng dáng của ‘Dawn’.
Cho nên bây giờ trên diễn đàn, đã có một số người đang suy đoán phân tích rốt cuộc Burn có phải là Dawn không.
Một nhóm người khác thì giữ thái độ ngược lại, nói nếu như Burn thật sự là Dawn, dựa theo tính cách của anh ta, sao lúc trước có thể dễ dàng nhân nhượng để bản thân quanh quẩn trong top 10, từ lâu đã đá hạng nhất Tưởng Văn Chu ra rồi.
Ngày hôm đó Lâm Vị Đông nhận thưởng thay cho Thẩm Nhiên và rời đi, đụng phải Tưởng Văn Chu, mặc dù cũng không nói gì, nhưng hắn biết, Tưởng Văn Chu chắc chắn nhận ra Thẩm Nhiên.
Có điều hiện tại khiến cho hắn lo lắng không phải Tưởng Văn Chu, mà là…
Lâm Vị Đông nhìn trong máy tính, những tin tức kia lại bị lục lại lần nữa, yếu ớt thở dài một hơi.
Trái lại, hắn còn hy vọng Thẩm Nhiên thật sự được phú bà bao nuôi, như thế, ba năm này bọn họ cũng có thể sống tốt hơn một chút.
Nhưng đối với chuyện này, cho dù hắn hỏi thế nào, Thẩm Nhiên cũng không trả lời.
Hơn nữa mỗi lần nhắc tới, vẻ mặt Thẩm Nhiên đều rất lạnh lùng, một chữ cũng không muốn nói, dường như chuyện này còn khiến anh ghét bỏ hơn cả Tưởng Văn Chu.
Làm cho người ta đau đầu.
Lúc Lâm Vị Đông đang ấn huyệt thái dương, bóng dáng Thẩm Nhiên xuất hiện ở cửa, hắn ngáp một cái: “Sớm như vậy, mày chạy đi đâu vậy, bữa sáng của tiệm nào ngon như vậy…”
Lâm Vị Đông còn chưa nói hết lời, bóng dáng Nguyễn Túc liền xuất hiện theo, cô đưa tay ra chào hỏi với hắn, cười ngọt ngào: “Chào buổi sáng.”
“Chào… buổi sáng.”
Vãi, thì ra không phải bữa sáng ngon, mà là ăn sáng chung với người ấy!
Thẩm Nhiên đặt thức ăn gói về trước mặt Lâm Vị Đông: “Cho mày, ăn hết đi.”
Lâm Vị Đông suýt chút nữa cảm động rơi nước mắt, rốt cuộc Thẩm Nhiên cũng làm người một lần.
Hắn vừa cắn bánh bao, vừa ậm ờ nói chuyện với Nguyễn Túc: “Anh nghe nói hôm đó buổi diễn tấu của em kết thúc thành công, chúc mừng em nhé.”
Nguyễn Túc cúi đầu mỉm cười: “Cảm ơn ạ.”
Lâm Vị Đông uống một hớp nước, tiếp tục nói: “Chắc là em không biết, hôm đó bọn anh còn chuẩn bị cho em một buổi tiệc mừng đấy, đáng tiếc em không…”
Thẩm Nhiên cắt ngang hắn: “Ăn đồ của mày đi.”
Nguyễn Túc cong mắt lên, cô biết.
Thẩm Nhiên liếc nhìn thời gian, nói thầm với Nguyễn Túc: “Nên về trường rồi.”
Nguyễn Túc sau khi vẫy tay tạm biệt Lâm Vị Đông, cầm sách của mình lên: “Vậy em đi trước nhé.”
Cô đi mấy bước, phát hiện Thẩm Nhiên ở phía sau, chớp mắt: “Em tự đi được mà…”
Thẩm Nhiên đút một tay vào túi quần, môi mỏng nhẹ cong lên: “Anh đi với em.”
Nguyễn Túc nén nụ cười ở khóe môi, xoay người chậm chầm gật đầu.
Lâm Vị Đông đang ăn bánh bao: “…”
Hai người này làm gì vậy?
Sao trong có vẻ mờ ám thế này, lộ ra mùi…
Vãi chưởng?!
Đợi lúc hắn phản ứng lại, hai người đã ra khỏi phòng game.
Bảo bối Tây Mễ nhà hắn cứ như thế mà rơi vào móng vuốt ma quỷ của Thẩm Nhiên sao?
*
Lúc tan học, Nguyễn Túc vừa mới thu dọn đồ đạc xong, đang chuẩn bị rời đi, Trần Vưu An đứng ở trước bàn của cô, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo: “Vào học cậu liên tục ở đó cười ngây ngô gì vậy.”
Khóe miệng Nguyễn Túc cong cong: “Không có gì, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Trần Vưu An: “…”
Không nên cười như vậy với cô ta!
Cô ta không vui nói: “Cô giáo gọi cậu đến văn phòng cô ấy một chuyến.”
Trần Vưu An mặc dù đến sau, nhưng việc này cũng không gây trở ngại cô lên làm lớp trưởng.
Nguyễn Túc gật gật đầu: “Tớ biết rồi, bây giờ qua ngay.”
Cô vừa đi, vừa gửi tin nhắn cho Thẩm Nhiên, nói cô còn một lúc nữa.
Trần Vưu An nhìn bóng lưng của cô, không nhịn được bĩu môi.
Đến văn phòng, Nguyễn Túc đưa tay lên gõ cửa một cái.
Bên trong truyền đến một tiếng: “Vào đi.”
Nguyễn Túc nhẹ nhàng nói: “Cô, cô tìm em…”
Cô vừa mới lên tiếng, đã thấy Chu Lan ngồi trong văn phòng.
Giảng viên hướng dẫn ho khan một tiếng, đứng lên: “Nguyễn Túc, mẹ em tìm em có chút việc, hai người trò chuyện trước, cô đi ra ngoài một chuyến.”
Trong văn phòng những giảng viên khác đều đi ăn cơm, sau khi giảng viên hướng dẫn rời đi, cũng chỉ còn lại Chu Lan và Nguyễn Túc.
Sau khi im lặng một hồi lâu, Nguyễn Túc lên tiếng trước: “Mẹ, xin lỗi, con không nên nói như vậy…”
Sắc mặt của Chu Lan tiều tụy không ít so với lúc trước, nghe vậy thở dài một hơi: “Mẹ cũng có chỗ không đúng, càng không nên đánh con, Tây Mễ, tha thứ cho mẹ được không.”
Nguyễn Túc khịt khịt mũi, cười một tiếng với bà: “Không sao ạ.”
Chu Lan đứng dậy, vỗ vỗ vai cô: “Đi thôi, mẹ dẫn con đi ăn cơm.”
Nguyễn Túc ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Cô đi sau lưng Chu Lan, lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Thẩm Nhiên.
Cổng trường, Thẩm Nhiên nhìn điện thoại hơi nhíu mày, khóe môi cong cong, xoay người rời đi.
Thấy anh trở lại, Lâm Vị Đông nói: “Không phải là mày đi tìm Tây Mễ ăn trưa rồi sao, tại sao lại trở về một mình?”
Thẩm Nhiên kéo ghế ở quầy thu ngân ra ngồi xuống, đốt điếu thuốc: “Mẹ em ấy đến.”
Lâm Vị Đông tặc lưỡi, trên mặt lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác: “Sao thế, lão Thẩm của chúng ta lại sợ, không dám gặp mẹ vợ?”
“Nhưng mà như tao từng nói, tao cảm thấy gia đình Tây Mễ như vậy, yêu cầu rất cao với con rể tương lai, nói không chừng còn có định kiến với e-Sport, mày nghĩ thế nào?”
Thẩm Nhiên nói: “Cùng lắm thì đổi nghề thôi.”
“… Mày cũng không cân nhắc một chút sao?”
Lâm Vị Đông lại nói: “Bây giờ Tưởng Văn Chu tìm mày khắp nơi đấy, nghe nói mấy câu lạc bộ muốn ký hợp đồng với mày, đều bị hắn lén lút ngăn cản.”
Giọng của Thẩm Nhiên nhàn nhạt: “Để ý hắn làm gì.”
“Nhưng dù sao mày cũng phải ký hợp đồng với câu lạc bộ chứ, không lẽ vẫn đánh solo thật sao.”
“Không vội.”
Thẩm Nhiên dập tàn thuốc, vặn mở nước uống một hớp.
Lâm Vị Đông liếc nhìn anh, mở máy tính ra: “Còn có một việc…”
“Cái gì?”
“Những tin tức lúc mày giải nghệ kia, lại bị đào lên, mặc dù chỉ là phạm vi nhỏ, nhưng một khi bọn họ xác nhận mày chính là Dawn, đến lúc đó chỉ e là sẽ ầm ĩ to.”
Hắn biết Thẩm Nhiên từ trước đến nay không quan tâm người khác nói anh như thế nào, nhưng hiện tại có Nguyễn Túc, chắc chắn là không giống.
Thẩm Nhiên dừng động tác trên tay lại, nhìn về phía màn hình máy tính, một lúc sau, giọng lành lạnh: “Tưởng Văn Chu còn liên lạc với bà ấy không.”
“Chắc là có đấy, làm gì có chuyện người phụ nữ đó lại có thể không làm thịt một miếng cừu béo bở như hắn. Đoán chừng một nửa tiền đứa cháu trai này kiếm được mấy năm nay đều rơi vào túi người phụ nữ đó.”
Thẩm Nhiên lại châm một điếu thuốc, ngón tay dài nắm con chuột, xem qua những bình luận mắng chửi anh.
Có một vài tài khoản vừa mới đăng ký, chắc là có người đang giở trò.
Tròng mắt đen của anh không có một chút nhiệt độ: “Tìm được bà ta trước đã.”