Lặng Thinh

Chương 2: Nguồn gốc truyền nhiễm



Hôm sau phải quay đánh giá năng lực ban đầu.

Lúc Lâm Gia và ba đồng đội đến cầu thang đối diện sân khấu ngồi, có người đứng lên vẫy tay với cậu, cười híp mắt gọi cậu: “Em trai Miễn Cưỡng, ngồi cạnh anh không?”

Lâm Gia nhớ tới người nọ là người ngày hôm qua lúc cậu đi nhầm ký túc xá, đứng ở phía sau khoanh tay xem kịch.

Cũng nhớ lại câu nói “Miễn cưỡng nhìn được” kia.

Cậu không quá muốn ngồi, những người khác thì cái ʍôиɠ này còn nhanh hơn cái ʍôиɠ kia.

Lâm Gia chỉ có thể đi theo ngồi xuống, sau đó bị Hạ Đông Thiền kéo tới kề tai nói nhỏ: “Cậu tại sao lại quen biết Minh Nhượng vậy?”

Lâm Gia nói: “Ngày hôm qua buổi trưa đi tìm cậu lấy cơm, đi nhầm ký túc xá. ”

Hạ Đông Thiền lộ ra vẻ mặt đã hiểu, ánh mắt đánh về phía người ngồi bên cạnh Minh Nhượng: “Anh ta hình như đi theo Giang Liễm tới.”

Lâm Gia nhìn theo ánh mắt của cậu ta, lúc này mới biết tên người kia.

Đứng ở phía sau xem trò vui là Minh Nhượng.

Nói cậu “Miễn cưỡng nhìn được” chính là Giang Liễm.

Còn một nguời nữa.

Lâm Gia nhìn bốn phía, ánh mắt dừng lại trêи mặt một cậu trai xinh đẹp.

Hạ Đông Thiền nhìn theo ánh mắt cậu, “Sao vậy? Cậu cũng quen biết cậu ta?”

Lâm Gia lắc đầu, nói không biết.

Hạ Đông Thiền lưỡng lự trong nháy mắt, sau đó lẩm bẩm: “… Đây là Lịch Nguyên, cậu ta trang điểm siêu đậm luôn.”

Đội bọn họ lên sân khấu gần cuối, trong tất cả các màn biểu diễn đánh giá năng lực, có rất nhiều người dáng dấp đẹp, cũng rất nhiều người có thực lực. Lâm Gia nhìn cả sân khấu một lượt, ngoại trừ năm người cùng túc xá và ba người ngày hôm qua vì đi nhầm phòng mà nhìn thấy kia, những gương mặt còn lại cũng không nhớ quá kỹ.

Lúc Giang Liễm và Minh Nhượng xuống sân khấu, Hạ Đông Thiền thậm chí còn ở bên cạnh oa oa kêu to: “Một cặp A, hai người đều siêu cấp A. ”

Lâm Gia cứu ống tay áo bị bóp nhăn nhúm của mình ra, uể oải tựa lưng vào ghế ngồi không nói gì.

Ánh mắt lại lặng lẽ dừng lại trêи mặt Giang Liễm nhiều lần.

Đến phiên công ty bọn họ xuống phía dưới làm nóng người, Minh Nhượng gối hai tay sau đầu, ở chỗ ngồi chớp mắt trêu ghẹo cậu, “Em trai Miễn Cưỡng, cố lên nha. ”

Lâm Gia lịch sự kéo ra một nụ cười, hiếm khi nghe Giang Liễm ngồi bên cạnh Minh Nhượng tích chữ như vàng mở miệng nói, tiếng nói nhàn nhạt, nghe rất hay: “Người miệng quạ đen như cậu, đừng nên mở miệng nói cố lên thì hơn. ”

Miệng quạ đen cộng thêm Giang Liễm debuff, cuối cùng quả nhiên không như ý muốn.

Ba bạn cùng phòng một loạt B, đến phiên Lâm Gia lại rớt xuống hai cấp biến thành D.

Minh Nhượng ngồi tại chỗ cười híp mắt mở miệng hỏi: “PD Thẩm, cô phải chăng đọc sai rồi? Dù sao chữ B và chữ D phát âm cũng giống nhau, khi em còn đi học trong phòng thi kêu bạn truyền đáp án, nhiều lúc cũng nghe không rõ là B hay D. ”

Chỗ ngồi một trận cười to, các thầy hướng dẫn ai cũng nở nụ cười.

Minh Nhượng lúc này mới lắc lắc tay nói: “Đừng quay đừng quay, miễn cho khi phát sóng lại dạy hư fan nhỏ tuổi. ”

PD Thẩm ho nhẹ một tiếng, trở lại chuyện chính, ở tại chỗ gọi tên Lâm Gia: “Thái độ của em đâu? Tôi không nhìn thấy thái độ gì từ vũ đạo của em cả.”

Lâm Gia nghe vào tai con ngươi trống rỗng nhận chỉ bảo, cũng không phản bác.

PD Thẩm hỏi: “Giấc mơ của em là gì? Mục tiêu em đang cố gắng là cái gì?”

Lâm Gia suy nghĩ một lát, nói ước mơ của em là ở bên cạnh chăm sóc bà nội.

“Em là người thứ nhất tôi nghe thấy nói rằng ước mơ của mình không phải sân khấu.” PD Thẩm rất hòa nhã nở nụ cười, “Nếu như vậy, em phải vì sau này có thể bên cạnh bà nội mà nỗ lực, vì cho bà nội em một cuộc sống tốt hơn mà nỗ lực. ”

Ba đồng đội bên cạnh vì hiểu rõ tình huống mà lộ ra biểu cảm lúng túng.

Lâm Gia cúi người xuống lắng nghe, nói cảm ơn PD, nhưng không hề nói em sẽ cố gắng.

Sau khi đánh giá sơ bộ khả năng ban đầu, mọi người trở về ký túc xá thay đồng phục.

Tổ đạo diễn thông báo trong nhóm trêи wechat, nửa giờ sau sẽ có người qua đây thu điện thoại di động. Sáu người trong phòng Lâm Gia ngồi bên giường nói chuyện phiếm, biểu tượng wechat không ngừng nhảy lên tin nhắn báo tới, cũng không có người chú ý.

Dương Húc chung phòng đến từ một công ty khác ngồi bên giường hỏi Lâm Gia: “Cậu chẳng lẽ cũng bị bắt tới hả!? ”

Lâm Gia nói: “Cậu là? ”

Đối phương không trả lời ngay, chỉ quay đầu nhìn về phía trong góc, “Cameras vẫn chưa mở đúng không! ”

Lâm Gia suy nghĩ một lát, “Trước khi Cameras mở sẽ nói cho chúng ta biết. ”

Dương Húc gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi bị bắt tới, tôi tuyệt đối không muốn tới đây chịu khổ, là công ty không chịu còn bắt tôi tới. Nói gì mà chọn không ra người nào đi. Tôi bây giờ chỉ muốn rời khỏi đây sớm chút để đi ăn lẩu và xiên nướng. ”

Hạ Đông Thiền đột nhiên xen mồm: “Nhưng lúc đánh giá năng lực, PD còn khen cậu là người có thái độ nghiêm túc nhất trong đội mà. ”

Người nọ không nói, cúi đầu sờ điện thoại di động, làm bộ không nghe thấy.

Lâm Gia dựa vào chỗ nằm của Hạ Đông Thiền một chút, thờ ơ mở miệng: “Tôi cũng muốn sớm bị loại trở về nhà. ”

Cửa ký túc xá chợt bị đẩy ra, Giang Liễm đi vào trong một bước, lạnh nhạt nói: “Muốn về nhà sớm không nhất thiết phải chờ bị loại, cậu có thể trực tiếp chọn rời khỏi đây. ”

Nghĩ đến bản thân còn nợ tiền công ty, Lâm Gia không nói gì.

Giang Liễm dẫn đầu đi về phía cậu, mở lòng bàn tay, “Lấy ra! ”

Lâm Gia xoay người từ trêи giường ngồi dậy, không hiểu gì ngẩng đầu lên, “Lấy cái gì? ”

Minh Nhượng ở bên kia đã dừng trước mặt những người khác, “Thật ngại quá mấy anh em, đạo diễn bảo chúng tôi tới đây thu điện thoại di động, làm phiền mọi người phối hợp chút nha!”

Thấy Lâm Gia ngồi xếp bằng không nhúc nhích, Hạ Đông Thiền vội vàng đem điện thoại di động của mình đưa vào tay Giang Liễm.

Giang Liễm cầm điện thoại di động, quay đầu đưa cho quản lý bên cạnh, lại cúi đầu nhìn về phía Lâm Gia trêи giường.

Trong lòng Lâm Gia còn ghim câu nói lúc trước của đối phương, công khai không nguyện ý phối hợp, hai chân duỗi ra cực kỳ có lệ mà lục lọi hai cái trêи người, ngước mắt kéo khóe môi nhìn Giang Liễm, “Tự nhiên không nhớ rõ điện thoại để ở chỗ nào. ”

Giang Liễm liếc túi quần jeans phồng lên của cậu, nhẹ nhàng mỉm cười một cái.

Lâm Gia thấy hắn cười mà sửng sốt.

Lúc hoàn hồn lại, Giang Liễm đã chồm người lên, quỳ một chân ở giữa hai chân cậu, tự tay mò vào túi quần cậu tìm.

Nhiệt độ đầu ngón tay cách quần jeans bó sát chui vào vùng da trong bắp đùi, rất nhanh đã nổi lên một lớp da gà.

Bàn tay rộng lớn nhích tới nhích lui trêи bắp đùi, Lâm Gia cảm thấy trong túi quần giống như đang nhét một con thỏ nhảy tới nhảy lui.

Một giây kế tiếp, thỏ từ trong túi quần chui vào lồng ngực.

Trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh ngày hôm qua nhìn thấy, mí mắt Lâm Gia như bị phỏng nhanh chóng ngước mắt, Giang Liễm lui lại, ngón tay còn kẹp theo điện thoại di động của cậu.

Thỏ trong lồng ngực như quả bóng bị châm nổ cứ như vậy nhanh chóng xẹp xuống.

Lâm Gia dời mắt đi, không nói gì.

Quản lý đi theo sau Giang Liễm cũng đang bận, Giang Liễm xoay người lấy bì thư bên cạnh bàn bỏ điện thoại vào, cúi người viết tên Lâm Gia lên bì thư.

Ngạc nhiên vì Giang Liễm biết tên mình, Lâm Gia không để ý nhìn sang.

Chữ viết vững vàng đẹp mắt, nét chữ cứng cáp, cậu nhìn đến không dời mắt nổi.

Minh Nhượng nghiêng đầu nhắc nhở đối phương: “Tên viết sai kìa! ”

Lâm Gia lúc này mới phát hiện Giang Liễm viết chữ Gia thành Da*. Một chút kinh ngạc trong lòng chợt không còn sót lại chút gì, Lâm Gia từ trêи giường đứng dậy đi tới, “Không phải Da này. ”

(*tên Lâm Gia là: 林椰phiên âm: lín yē, yē nghĩa là trái dừa; còn Giang Liễm viết là 耶(yē) đọc là Gia hay Da, là thần Giê-hô-va (vị thần tối cao trong đạo Do Thái). Hai từ đồng âm khác nghĩa.)

Giang Liễm đưa bút cho cậu, “Cậu tự viết. ”

Lâm Gia nhận lấy cây bút vẫn còn hơi ấm kia vào tay, định viết tên xuống bì thư nhưng lại không viết xuống được. Cũng không phải vì nguyên nhân gì khác, vẻn vẹn chỉ là vì chữ viết của cậu không được đẹp cho lắm.

Khí thế không chịu giao điện thoại trước đó lúc này bay không còn một mảnh, Lâm Gia đứng bên cạnh Giang Liễm, trong lòng tự dưng sinh ra xấu hổ khi viết trêи mình bên cạnh chữ Giang Liễm viết dưới mí mắt đối phương.

Cậu nắm bút ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Liễm nói: “Hay là anh viết luôn đi! ”

Giang Liễm đến gần một bước, duỗi tay nắm chặt nửa dưới còn lại của thân bút, kề sát lỗ tai cậu nói: “Viết như thế nào? ”

Lâm Gia theo bản năng nghiêng đầu, giơ tay lên nắm tai của mình khẽ xoa, “Thêm một chữ mộc (木) ở trước. ”

Giang Liễm gật đầu thờ ơ nói: “Bỏ tay ra! ”

Lâm Gia nghe vậy, hơi thất thần quay đầu sang hỏi:”Cái gì? ”

“Bút. Giang Liễm lại mỉm cười một cái, ánh mắt rơi vào trêи cái tay Lâm Gia cầm bút kia, “Cậu không bỏ tay ra, là muốn tôi nắm tay cậu viết sao? ”

Ánh mắt Lâm Gia lướt qua khóe môi lộ vẻ cười của Giang Liễm, mặt không đổi sắc buông tay ra lui về phía sau một bước.

Trong lúc vội vàng mu bàn tay lại đụng phải cổ tay của đối phương.

Lâm Gia quay lưng lại, giống như bị một giây chạm qua kia truyền nhiễm, giơ tay kia lên ở trêи mu bàn tay vỗ nhẹ hai cái.