Tiểu Kim mặc dù là một con rồng háo sắc vô sỉ, nhưng nó dám làm dám chịu, chứ không quanh co giải thích, hơn nữa nó luôn ở trong túi quần mình, không có khả năng ra tay, chẳng lẽ có người khác muốn ra tay với Mục Nghiên Kỳ?
Lâm Bắc Phàm nghĩ tới đây nhịn không được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hắn ***, ai đã làm chuyện này? Vạn nhất chuyện này bị đổ lên đầu hắn, thì hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội? Hắn vội vàng đứng lên, định rời đi.
Lâm Bắc Phàm trong tâm không khỏi rên rỉ một tiếng, hắn chỉ nói có vài câu trước mặt cô ta, vậy mà sao lại phạt mình như vậy? Hắn thấy mình như bị đưa lên tòa án quân sự, bị bí mật xử bắn, trán vã mồ hôi lạnh, đây không phải là diễm phúc mà là cái tội, toàn thân hắn như ngồi trên đống lửa, nói không nên lời.
"Thật ra anh là một người tốt, em biết mà!" Hắn cảm giác được chính mình nói chuyện có chút ấp a ấp úng, cổ họng như bị vật gì đó chặn lại, hai cánh tay không biết nên để đâu trên người cô gái.
"Em, em thấy rất khó chịu, chuyện gì đang xảy ra?"
Mục Nghiên Kỳ là thành viên của tố hành động đặc biệt, sức khống chế mạnh hơn Long Yên Nguyệt rất nhiều, cho nên khi cảm thấy mình có chút bất ổn, đây là chuyện trước giờ chưa từng có, lẽ nào mình bị kẻ nào đó hãm hại? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Người đáng nghi nhất đương nhiên là Lâm Bắc Phàm, trong nội tâm của cô lửa giận đã bắt đầu thiêu đốt, hận không thể đánh chết hắn ngay lập tức.
"Làm sao anh biết được? Anh nói cho em biết, đừng có đổ tội cho anh, cho tới bây giờ anh không có động chạm gì tới em cả, càng không có khả năng dùng thuốc với em, có phải vừa rồi em đã ăn thứ gì đó? Uống qua thứ gì đó? Nói không chừng có kẻ nào đó đã âm mưu làm vậy, vả lại căn phòng này cũng đâu phải là nơi không ai được vào, cũng đâu có người nào giám sát cả ngày, bị người khác cho thuốc cũng không có gì là lạ."
Lâm Bắc Phàm nhìn ánh mắt hoài nghi của đối phương, nhịn không được kinh hô lên, dường như chính mình bị oan.
Cao Nham tại sao lại bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này chứ? Hắn nói lớn.
Mục Nghiên Kỳ thấy Cao Nham như vậy, phẫn nộ quát: "Cao Nham, anh cút cho tôi, nếu không đừng trách tôi giết hết thủ hạ của anh, tôi không bao giờ dọa đâu, tôi cũng không muốn viên đạn này bay thẳng vào đầu anh."
Cô nhấc tay phải lên "Ba" một tiếng.
Một viên đạn bắn trúng cửa, tạo thành một lỗ thủng thậm chí còn có vài tia khói bốc lên.
"Má ơi!" Cao Nham bị dọa cho sợ rụt cổ, thiếu chút nữa đái ra quần. Hắn giờ đây không dám nghĩ đến chuyện khác, liền vội vàng ôm lấy đầu, nhanh chân chạy đi, sợ viên đạn bắn trúng đầu mình thì chết thật.
Mục Nghiên Kỳ mặt đỏ tới mang tai, ném khẩu súng lục của mình sang một bên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm khẽ run cả người, hai tay ôm trước ngực. Đối phương không phải là muốn giải độc chứ?