Phùng Tĩnh Tuyền cũng đoán ra một số thứ từ mùi trong căn phòng nhưng dù sao cô cũng là người chưa có kinh nghiệm nên không dám khẳng định. Cho nên cô mới cố tình nói ra những lời này, để dò xét hai người bọn họ, ai ngờ Mục Nghiên Kỳ lại phản ứng như vậy. Điều này làm sắc mặt nàng đột biến.
"Oanh!" Một tiếng, cô đứng lên, vẻ mặt kinh hãi nhìn hai người bọn họ, đau lòng kêu lên: "Các ngươi, các ngươi,…." Cô khó mà có thể chấp nhận chuyện này, cảm giác mọi thứ trong lòng mình sụp đổ.
"Tĩnh Tuyền, Tĩnh Tuyền, nghe tôi giải thích, chuyện không như em nghĩ đâu."
Mục Nghiên Kỳ tái mặt, ai bảo mình lại dễ dàng mắc bẫy của đối phương vậy chứ?
Lâm Bắc Phàm không nói gì, đột nhiên kêu lên: "Phùng ngục trưởng, xin cô hãy giam tôi ở đây, tôi không muốn rời đi."
Hắn vô sỉ lao lên trước, hai tay dùng sức ôm đối phương, ra vẻ đáng thương, thương tâm gần chết, vô cùng đau khổ.
Tiểu Kim thiếu chút nữa ngất đi. Lão đại của mình vừa rồi tinh thần là vậy, như lang như hổ, cùng cô nàng Mục Nghiên Kỳ kia đại chiến ba trăm hiệp, uy phong lẫm liệt vậy mà giờ đây lại giả bộ đúng là cực phẩm của loài người, đến ngay cả con rồng đẹp trai như mình cũng phải chấp nhận là không bằng…..
"Anh, anh, anh làm sao?" Phùng Tĩnh Tuyền bị chiêu này của đối phương làm cho đầu óc choáng váng, trên mặt nghi hoặc hỏi.
Lâm Bắc Phàm khóe mắt đã rơm rớm hai giọt nước mắt, thương cảm nói: "Tôi ở trong này được Phùng ngục trưởng chăm sóc, hàng ngày được uống rượu, lại được nhìn thấy ngục trưởng xinh đẹp hàng ngày, nhưng cô gái này cứ bắt tôi phải tham gia cái tổ chức gì gì đó, tôi thật sự không muốn đi, nhưng cô ấy lại dùng mỹ nhân kế để dụ dỗ tôi, còn nói cái gì mà phúc lợi cao, tiền lương cao, một năm nghỉ ba trăm ngày, nhưng làm gì có cô gái nào xinh đẹp bằng Phùng ngục trưởng? Tiền nhiều đến đâu tôi cũng không cần, tôi van cô, đừng để cô ấy dẫn tôi đi, tôi không muốn!"
Hắn dùng sức ôm lấy đối phương, cảm giác được ngực của đối phương đang phập phồng, thiếu chút nữa rên rỉ lên.
Hắn ***, thân thể của cô gái này quả là nóng bỏng. Có thể nói là số đo vàng, chỗ cần to thì to, chỗ cần nhỏ thì nhỏ, nếu như không phải vừa rồi bị Mục Nghiên Kỳ hành hạ triền miên hai giờ, thì e rằng hắn chịu không nổi.
Vừa rồi là do tác dụng của thuốc nên ngay từ đầu cô có chút chủ động, nhưng nói cho cùng, cô vẫn là bên bị hại, vô duyên vô cớ lại bị hắn cướp mất thứ quý giá nhất đời con gái, tại sao hắn lại nói mình dụ dỗ hắn, chẳng lẽ mình đường đường là thành viên của nhóm hành động đặc biệt lại hạ lưu đến vậy?
Phùng Tĩnh Tuyền chưa từng được một người đàn ông nào ôm chặt đến vậy? Chỉ cảm thấy hơi thở của người đàn ông đang lan tỏa khắp người mình, làm cho cô muốn run rẩy cả người, thiếu chút nữa té ngã vào lòng đối phương, bị mấy câu nói của hắn làm cho mơ mơ màng màng nên cũng không nhớ đến chuyện cáu giận khi nãy, chỉ cảm thấy cánh tay của hắn rất ấm áp, rất là an toàn, hận một nỗi không thể ôm mãi như vậy được.
"Anh, anh nói cái gì? Anh không muốn gia nhập tổ chức?" Phùng Tĩnh Tuyền hỏi.
Cô biết bạn tốt của mình Mục Nghiên Kỳ rất muốn hắn gia nhập vào tổ chức, nhưng không ngờ ngay cả mỹ nhân kế cũng sử dụng, khiến cho cô nổi giận.
Nếu như có chuyện gì xảy ra thì bọn họ có nói ra không? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Lâm Bắc Phàm vẻ mặt bi thương, thấp giọng nói: "Trong này, có cô chăm sóc tôi, hàng ngày đều không phải làm việc mà được uống rựou thì tôi việc gì phải tham gia tổ chức đó? Phùng ngục trưởng, cô cứ để tôi ở lại đây đi, tôi không gây chuyện nữa đâu."
Nét mặt của hắn bây giờ rất thuần khiết, nếu như sau lưng hắn phát quang nữa thì chẳng khác gì Phật tổ tái thế, thậm chí còn lợi hại hơn cả Jesu.
"Anh, anh không muốn đi thì tôi sẽ giữ anh ở lại đây, chăm sóc anh, không để anh bị tổn thương!" Phùng Tĩnh Tuyền chưa từng bị tấn công như vậy nên nhanh chóng bại trận, nhẹ nhàng an ủi đối phương.
Mục Nghiên Kỳ thấy bạn tốt của mình tin lời của đối phương, lập tức chọc giận kêu lên: "Tĩnh Tuyền, cậu đừng,…ái, ai dẫm chân tôi vậy, tức chết đi được!"
Cô trợn mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, hận không thể chém cái tên khốn này thành tám mảnh, sau đó đem cái kia của hắn cho chó ăn.
Lâm Bắc Phàm liếc nhìn khiến cho cô gái không chịu an phận này cũng chịu im lặng.
Phùng Tĩnh Tuyền khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng tay của Lâm Bắc Phàm, hai gò má đỏ bừng, thấp giọng nói: "Nghiên Kỳ, mình biết nhóm của các cậu cần hắn, nhưng anh Lâm đã nói không thích thì cũng nên tôn trọng ý kiến của người ta, không nên ép buộc. Hơn nữa, cậu cũng không thể vì muốn người ta gia nhập tổ chức mà dùng thủ đoạn gì gì đó?"
Mục Nghiên Kỳ cáu giận thiếu chút nữa thổ huyết, định nói hết ra, nhưng cô cũng biết nếu nói ra, chỉ sợ quan hệ giữa cô cùng Phùng Tĩnh Tuyền cũng không còn gì nữa, sau làm sao giáp mặt nhau. Cô đành phải cắn răng nhịn, trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm sau đó mới cười nói: "Tĩnh Tuyền, cậu nói cái gì? Sao mình có thể ép hắn chứ? Mình chỉ nói cho hắn biết một số chính sách ưu đãi của nhóm thôi mà, cậu đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, cái gì mỹ nhân kế? Hắn cái tên háo sắc này, sớm đã bị mỹ nữ như cậu mê hoặc rồi còn có thể để ý đến ai nữa? Lẽ nào hắn không muốn rời khỏi đây? Xem ra tớ sắp được ăn kẹo cưới của cậu rồi."
Phùng Tĩnh Tuyền mặt đỏ bừng, cũng không dám nhìn Lâm Bắc Phàm, thẹn thùng nói: "Nghiên Kỳ, cậu nói bậy bạ gì đó? Cái gì mà ăn kẹo cưới? Cậu không sợ người ta chê cười sao?"
Phùng Tĩnh Tuyền ngượng ngùng đập vào vai đối phương nói: "Nghiên Kỳ, cậu nói hươu nói vượn gì thế, mình không thèm nói chuyện với cậu nữa, mình còn nhiều chuyện phải làm." Cô chưa từng thấy xấu hổ như thế này bao giờ, quay đầu, vội vội vàng vàng đi ra bên ngoài.
"Tĩnh Tuyền, cậu đừng chạy! Mình còn nhiều chuyện muốn nói!"
Mục Nghiên Kỳ nói với theo.
Phùng Tĩnh Tuyền vừa nghe những lời này xong càng chạy nhanh hơn.
Trong phòng lúc này chỉ còn có hai người, không khí có chút ngại ngùng.
Lâm Bắc Phàm khẽ cười nhạt, hai tay từ phía sau ôm chặt lấy eo của Nghiên Kỳ, nhẹ nhàng thổi một hơi nóng vào tai cô nói: "Nghiên Kỳ? Xem ra mỹ nhân kế rất có tác dụng, trái tim anh đã bị em khống chế mất rồi."
"Anh muốn chết!" Mục Nghiên Kỳ mặt đỏ bừng, dùng sức giãy dụa, sau đó xoay người lườm hắn, gắt giọng: "Anh đúng là tên háo sắc, đừng tưởng rằng giữa chúng ta có quan hệ thì anh có thể làm gì thì làm, tôi không phải là người dễ bị bắt nạt đâu, anh đừng có mà mơ mộng hão huyền."
Lâm Bắc Phàm nhịn cười không được. Không ngờ rằng cô nàng này lại có thể nói ra những lời như vậy.
Hắn sầu khổ nói: "Nhưng vừa rồi không phải là anh bắt nạt em, mà là em bắt nạt anh thì đúng hơn? Sau này nếu em bắt nạt anh thì anh cứ để em bắt nạt."
"Anh đi chết đi!" Mục Nghiên Kỳ hung hăng giẫm lên chân hắn kêu lên: "Em bắt nạt anh? Em bắt nạt anh? Anh nói ít thôi tôi không thèm để ý đến cái tên háo sắc như anh."
Nói vậy nhưng mà nhớ lại cảnh lúc nãy giữa hai người khiến cho toàn thân cô nóng bừng, mềm nhũn ra. "Vậy cũng tốt, anh còn tưởng phải chịu trách nhiệm!" Lâm Bắc Phàm vỗ lồng ngực nói.
"Anh, anh nói ít thôi, đừng cho rằng anh làm thế là có thể không lo lắng gì, anh sau này không thể đến tìm em nhưng mà em có thể đến tìm anh, anh hiểu ý chứ?" Mục Nghiên Kỳ khinh khỉnh nhìn hắn, hai bàn tay véo vào bên hông hắn, tức giận bất bình nói.
"Em tìm anh? Chẳng lẽ em muốn chuyện này?" Lâm Bắc Phàm mê đắm chằm chằm nhìn đối phương, rồi hôn cô.
"Anh, anh đáng ghét chết được, suốt ngày chỉ biết bắt nạt em." Mục Nghiên Kỳ không chống cự nữa, hôn hắn nồng nhiệt. Hai bàn tay ôm chặt lấy hắn.
Cô tuy chỉ mới quen Lâm Bắc Phàm một thời gian nhưng trong nội tâm lại không hề thấy ghét hắn, ngược lại còn rất sùng bái, hơn nữa sau khi bị đối phương cướp đi trong trắng càng khiến cho sự khao khát trong cô bùng cháy, như hút nha phiến vậy, càng hút càng nghiện. Lâm Bắc Phàm đắc ý.
Cái gì mà thành viên của nhóm hành động đặc biệt? Cũng bị hắn xử lý hết cả? Xem ra Long Tu Bảo Điển của hắn sẽ nhanh tiến vào tầng thứ tư.
Tiểu Kim nói: "Lão đại, xem ra kỹ thuật tán gái của anh đúng là không tồi, nhanh như vậy đã thu phục được rồi, xem ra chẳng mấy chốc mà đến cảnh giới thứ chín, đến lúc đó, anh hô mưa gọi gió được rồi."
Lâm Bắc Phàm khiêm tốn nói: "Bình thường thôi, bình thường thôi."