Lãng Tích Hương Đô

Chương 293: Trợn mắt nói dối



Lâm Bắc Phàm đã sáng tạo một kỳ tích, một kỳ tích vượt thời đại.

Khi hắn trị khỏi cho Đường Quả Quả chỉ có vài người biết, cho nên không mang tới oanh động quá lớn. Nhưng hiện tại thì sao? Nhiều người nhìn thấy như vậy, nếu như không oanh động thì đều là giả.

Những lão thần y đó ai ai cũng giống như là thần kinh vậy, xông tới chỗ Lâm Bắc Phàm, nói cái gì là chỉ cần đối phương chịu nói bí phương đó ra thì tiền không phải là vấn đề, quyền cũng không phải là vấn đề, nữ nhân cũng không phải là vấn đề. Bọn họ bằng lòng lấy ra hết tất cả tiền tích góp của mình đưa cho Lâm Bắc Phàm, cũng bằng lòng đem cháu gái, cháu ngoại, thậm chí là tiểu cô nương cùng họ cho hắn hết, để cho hắn làm tiểu thiếp cũng không sao cả.

Lâm Bắc Phàm thấy những thần y biến thái này cơ hồ là phát điên rồi, sợ đến nỗi suýt nữa thì ngất đi.

Thấy mặt ai cũng giống như cái xỏ giầy, cũng không biết được cháu gái của bọn họ có phải là mỹ lệ như hoa không. Chứ nếu mình dẫn mấy ả giống như là khủng lòng về nhà, vậy thì chuyện gì mình cũng không cần làm nữa rồi, dứt khoát mở luôn một cái công viên kỷ Jura cũng đủ sống sung sướng.

Hắn cuối cùng bị bức cho chịu không nổi, không thể không nói ra một câu rằng bí phương này chính là bí phương của nhà mình từ thời thượng cổ truyền lại, bên trong lộ thiên cơ, tử tôn đời sau nếu dám tùy tiên lộ ra ngoài, vậy thì sẽ có thiên lôi hàng thế, hủy diệt thế gian này, khiến nhân loại một lần nữa trở về xã hội nguyên thủy. Hắn vì hanh phúc của tất cả nhân loại trên thế giới, cũng chỉ đành nuốt bí mật này xuống, cho tới khi sinh mệnh của mình biến mất.

Các lão thần y nghe vậy liền trợn mắt lên, hận không được cho hắn mấy đấm.

Thiên lôi hàng thế, hủy diệt thế gian, khiến nhân loại một lần nữa trở lại xã hội nguyên thủy? Ngươi cho rằng ngươi đang xem "ta và cương thi có ước hẹn" à? Cái mà người ta dùng là đại nhật như lai chú, có thể khiến nhân loại trùng sinh. Ngay cả cái cớ chất lượng kém như vậy cũng nói ra được, xem ra trí thông minh của tên này không phải chỉ thấp bình thường.

Có điều bọn họ đã nhìn ra rằng Lâm Bắc Phàm ngay cả cái cớ thô bỉ này cũng mặt dày nói ra, chứng tỏ đối phương dù thế nào cũng sẽ không nói bí phương cho bọn họ biết, cho nên ai ai cũng chửi thầm đối phương ở trong lòng, sau đó thì không đòi bí phương của hắn nữa.

Hai người bọn Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng như bị ăn đến phát nghẹn, lúc này mới lắc mình rời khỏi biệt thự, trở về quán rượu Tinh Quang, nhưng không biết còn có một âm mưu đang hướng về bọn họ.

"Cái gì? Lâm Bắc Phàm ư? Hắn là cái thá gì mà dám cho con trai tao vào cục công an, tao thấy gan của hắn quá lớn đấy." Một trung niên hơn năm mươi tuổi, đồ tây giày da mặt mày phẫn nộ vỗ mạnh cái bàn ở trước mặt, gào lên. Khuôn mặt vuông vức của hắn do phẫn nộ mà biến thành dữ tợn, giống như là tu la tới từ địa ngục.

"Lão bản, tên Lâm Bắc Phàm đó hình như có chút lai lịch, không biết hắn móc ra thứ gì mà không ngờ lại dọa cho bọn cảnh sát đó không dám nói câu nào, còn nghe mệnh lệnh của đối phương, nhốt thiếu gia lại."

Một trung niên nam tử khác khom người trả lời.

Trung niên hơn năm mươi tuổi này chính là Kiều Cảm Phong, cha của Kiều Duyên, cũng chính là chủ tịch của tập đoàn Cự Long, tại thương giới của Trung Quốc cũng có danh tiếng không nhỏ. Có thể nói hắn từng này tuổi rồi, bình thường rất ít chuyện có thể khiến hắn tức giận, nhưng lần này hắn lại bị tức đến gần chết, có một loại xung động muốn giết người.

Con trai của mình theo đuổi bạn gái mà nó thích, không ngờ lại bị người ta tống vào ngục giam, điều này sao khiến hắn có thể hài lòng được?

Kiều Cẩm Phong tất nhiên biết con trai của mình không phải là hạng ngoan ngoãn gì, mỗi ngày đều đi khắp nơi gây họa. Nhưng nó cho dù gây họa thế nào thì cũng là con trai mình, mình sao có thể không để ý đến con trai của mình được chứ?

Càng không cần nói con trai mình chỉ bị giam ở trong ngục ba tiếng mà bị người ta đánh cho người đầy thương tích, cả người đều là máu, chỉ còn lại một hơi thở, hỏi sao hắn không tức giận cho được?

Kiều Cầm Phong mặt xám xịt, hai tay nắm chặt thành quyền, hung hăng đấm một cái lên bàn, gầm lên: "Tân Long, mày tìm mấy người cho tao, rồi bảo chúng đánh gẫy hai chân của thằng ôn Lâm Bắc Phàm, tao muốn nó biết được bản sự của tập đoàn Cự Long chúng ta."

Trung niên đó mặt lộ ra vẻ do dự, nói khẽ: "Lão bản, tìm vài người thì không thành vấn đề, chỉ là lai lịch của Lâm Bắc Phàm, nếu hắn thực sự có lai lịch rất sâu thì một khi chúng ta đánh hắn, e rằng sẽ xuất hiện phiền phức lớn. Tôi vừa mới tìm người đi hỏi cảnh sát lai lịch của Lâm Bắc Phàm, nhưng bọ họ đều kín miệng không dám nói, tựa hồ như cố kỵ gì đó."

Kiều Cẩm Phong nhíu mày, nộ khí vốn có cũng phát tiết được một chút rồi, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh lại. Hắn trầm tư một lúc, gằn từng chữ: "Ý của mày là, thằng Lâm Bắc Phàm đó, chúng ta không nên đụng tới?"

Tân Long lí nhí nói: "Chúng ta căn bản không biết được lai lịch của đối phương, cho nên vẫn cần phải điều tra thêm!"

Kiều Cẩm Phong cũng không muốn vì chuyện này mà đắc tội với người mà mình không dám đắc tội. Dẫu sao thì ở địa phương giống như kinh thành, còn có rất nhiều chuyện không phải là một mình mình có thể khống chế được. Vạn nhất một khi đại nạn giáng xuống, e rằng không chỉ mình mà ngay cả tập đoàn Cự Long cũng phải chịu tai ương theo, đây không phải là kết quả mà mình muốn thấy. Hắn thấp giọng nói: "Phái người điều tra cho tao, trong khoảng thời gian ngắn nhất phải tra ra căn nguyên của hắn!"

Tân Long liên tục gật đầu: "Vâng, lão bản!"

Thời gian ba ngày, vừa hay là ba ngày mà Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng biến mất, Tân Long mang theo một số tư liệu mới thu thập được, lại một lần nữa gặp Kiềm Cẩm Phong, đặt một chống tư liệu dày cộp lên bàn, thở phào một hơi, nói: "Lão bản, Lâm Bắc Phàm và thằng béo ở bên cạnh hắn hai ngày nay không biết đi đâu rồi, có điều bọn tôi đã điều tra một số tư liệu về hắn. Ngài có thể xem xem!"

Kiều Cẩm Phong đọc cẩn thận những tư liệu này, khi hắn nhìn thấy Lâm Bắc Phàm chẳng qua chỉ là một tên bảo vệ thì trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường: "Một thằng bảo vệ nho nhỏ của thành nam? Dạng người này mà cũng dám hạ thủ với con trai tao sao? Tao thấy đầu của nó đúng là bị lừa đá rồi." Khi hắn đọc tới tư liệu của Trương Minh Thắng, thì hơi ngây người, đại đội trưởng đại đội phòng cháy chữa cháy của nam thành thị? Nhân vật như vậy có lẽ có chút khệnh khạng ở nam thành thị, nhưng ở kinh thành thì hắn chỉ là cái rắm!"

Tân Long hơi gật đầu: "Lão bản, thế lực của hai người bọn chúng đúng là không tính là hùng hậu, nhưng mấy người mà bọn chúng quen lại có thực lực không yếu. Cái này bọn tôi cũng vừa điều tra được, ngài xem, những người này đều là Thái Tử đảng trong kinh thành, mỗi người đều là nhân vật cực kỳ kiêu ngạo trong kinh thành, không phải là người mà chúng ta có thể xử lý được."

Hắn chỉ vào bọn Từ Chính, Triệu Phong và Trịnh Dũng, cẩn thận giải thích.

Kiều Cẩm Phong đọc lướt tư liệu kể lại về mấy người này, cũng không nhịn được mà rùng mình sợ hãi: "Không ngờ lại là mấy người bọn chúng, xem ra chuyện này không dễ xử lý rồi!" Hắn cũng biết năng lực của mấy người này, nếu một khi để chúng biết mình hạ thủ với người của chúng, e rằng tập đoàn Cự Long sẽ bị đóng cửa là chuyện sớm muộn.

Tân Long thấy bộ dạng u sầu của lão bản, không khỏi thấp giọng hỏi: "Lão bản?"

Nói thật, Kiều Cảm Phong quả thật muốn dằn mặt bọn Lâm Bắc Phàm một chút, để bọn họ biết mình không phải là dễ khi phụ, cũng muốn để họ kiến thức một chút thực lực của tập đoàn Cự Long, nhưng hiện tại lại không thể không cố kỵ. Hắn không thể vì một chuyện nhỏ này mà đắc tội với bọn Từ Chính - Thái Tử đảng không có gì mà không làm được. Hắn cảm thấy cả người không được thoải mái, một bụng lửa giận cũng muốn trút ra ngoài, nhưng lại không có chỗ nào để trút, tức đến nỗi hai mắt trắng dã, suýt chút nữa thì ngất đi.

Tân Long trầm tư một lát, thấp giọng nói: "Lão bản, kỳ thực chuyện này cũng dễ thôi!"

"Ồ? Mày nói vậy là có ý gì? Nói rõ ra xem nào!"

Kiềm Cẩm Phong mừng rỡ nhìn hắn.

"Cho dù có người tìm tới hai người bọn chúng, đánh cho chúng thành bán thân bất toại thì ai có thể khẳng dịnh là chúng ta phái người làm chứ? Dẫu sao thì Trung Quốc cũng có nhiều người như vậy, ai cũng có thể là kẻ địch, không phải sao?"

Tân Long cười tủm tỉm hỏi ngược lại.

Kiều Cẩm Phong có thể lăn lộn trong thương giới như cá gặp nước, tất nhiên là có chỗ hơn người. Vừa rồi chẳng qua là giận quá mất khôn, không nghĩ tới phương diện này. Một lòng chỉ muốn báo thù cho con trai, hiện tại được nhắc nhỏ, mắt lập tức sáng lên, liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, ai biết được chúng ta sai người làm chứ? Kinh thành không nhỏ, nhân khẩu cũng không ít, nhân khẩu cố định cũng phải mấy ngàn vạn người, nhân khẩu ngoại lai cũng mấy ngàn vạn, có thể nói là long xà hỗn tạp, tình hống gì cũng đều có thể xuất hiện!"

Tân Long mỉm cười: "Lão bản, ý của ngài là..."

Kiều Cẩm Phong ho khan hai tiếng: "Tân Long, mày theo tao lâu vậy rồi, có một số chuyện không cần tao phải nói nhiều, mày cứ xét mà làm đi, có điều tao chỉ có một nguyên tắc, đó chính là không để xảy ra sơ xuất, biết chưa?"

Tân Long vội vàng gật đầu nói: "Vâng, lão bản, tôi biết rồi!"

Trên mặt Kiều Cẩm Phong lộ ra nụ cười dữ tợn: "Lâm Bắc Phàm? Trương Minh Thắng? Chúng may không phải là rất khệnh khạng sao? Ta muốn xem xem hai đứa chúng mày rốt cuộc là có chỗ nào khệnh khạng mà dám đả thương con trai tao, tao muốn chúng mày sống không được mà chết cũng không xong!"

Lâm Bắc Phàm mà Trương Minh Thắng hai người vừa xuống xe ở trước quán rượu Tinh Quang, đang chuẩn bị bước vào trong thì thấy hai bên đường đột nhiên có một nhóm người xông ra, đều là hạng vai hùm eo gấu, thân hình khôi ngô, mặt mày dữ tợn, để trần thân trên, tay phải còn mang theo gậy sắt sáng loáng, vừa nhìn đã biết ngay là bọn côn đồ.

"Lão đại, bọn chúng làm gì vậy?"

Trương Minh Thắng chớp chớp mắt, có chút hiếu kỳ hỏi.

"À, chắc là xã hội đen của kinh thành ấy mà, không ngờ còn trông còn máu hơn là côn đồ ở chỗ chúng ta!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói.

"Mẹ nó, chúng mày nói gì vậy? Xã hội đen cái gì chứ? Chúng tao đều là người tốt!"

Đại hãn dẫn đầu đã bước tới trước mặt họ, gầm lên.

Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng đều giả vờ lộ ra vẻ kinh hãi, rụt rè hỏi: "Chư vị, các anh các anh muốn làm gì?" nguồn TruyenFull.vn

Đại hán trung niên nói: "Chúng tao tìm tên béo tên là Trương gì gì đó, chúng ta muốn làm gì với chúng mày ư? Chúng mày tên gì? Có phải là hai người chúng tao muốn tìm không?"

Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng đều nhìn ra những người này đều là tìm mình gây phiền phức, đều vội vàng lắc đầu nói: "Không đâu, xem ra các anh nhìn nhầm người rồi!"

"Vậy chúng mày tên gì?"

Đại hán trung niên gầm lên, chất vấn họ.

"À, tôi tên là Lâm Phong, giống như là tên của nhân vật trong "Đại Đường song long truyện ấy", đáng tiếc là tôi không có danh khí lớn như người ta!"

Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ nói.

"Tôi tên là Trương Bằng, cha tôi muốn tôi tung cánh bay cao, bay xa vạn dặm!"

Trương Minh Thắng cũng trợn mắt nói dối.

Lâm Bắc Phàm lại bổ sung thêm một câu: "Chúng tôi mới tới kinh thành được hai ngày, đang chuẩn bị tìm một nhà nghỉ, nếu các anh có chuyện gấp thì mời các anh vào trước, tôi có thể đi tìm chỗ khác để ở!"

Hai người bọn họ nói xong câu này liền chuẩn bị rời đi.

Những đại hán đó mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, bọn chúng chỉ là nhận mệnh lệnh tới quán rượu Tinh Quang tìm hai người, đánh cho chúng một trận, căn bản không biết mặt mũi của hai người này, đều bán tín bán nghi nhìn Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng. Chủ yếu là thể hình của Trương Minh Thắng quá rõ ràng, vừa nhìn là thấy có mấy phần tương tự với người được miêu tả.

"Hai vị, các anh cuối cùng cũng về rồi, các anh biến mất cả ba ngày, tôi còn cho rằng các anh không còn ở kinh thành nữa. Có điều phòng của các anh chúng tôi vẫn chuẩn bị cho các anh đấy!"

Một cô gái phục vụ thấy Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng đứng ở cử, vội vàng lộ nụ cười thân thiết, chạy ra nghênh đón.

Sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi.