Lãng Tích Hương Đô

Chương 341: Tranh chấp vé số (1)



Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng ở lại kinh thành một ngày, có thể nói đã trải qua rất rất nhiều mưa gió, cũng quen biết rất nhiều người. Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn muốn quay về Nam Thành.

Dù sao nơi đó mới là địa bàn của họ.

Bạch Nhạc Huyên vẫn còn rất nhiều việc phải làm, nên ở kinh thành mấy hôm liền dẫn người của cô vội vã rời đi. Buổi tối trước khi đi cũng không khỏi một hồi dây dưa với Lâm Bắc Phàm. Suýt nữa khiến Lâm Bắc Phàm tình tẫn nhân vong, còn Mộ Nghiên Kỳ cũng vì tiểu tổ có nhiệm vụ khác nên đã rời khỏi kinh thành. Tất nhiên cũng không ít mây mưa thất thường, điều này cũng khiến Lâm Bắc Phàm cuối cùng cảm nhận được nỗi khổ của một người đàn ông. Nhưng điều này cũng khiến hắn không có quá nhiều lưu luyến với kinh thành.

"Ôi, lão đại, em thấy chúng vẫn nên quay về thôi, kinh thành là địa phương tốt nhưng những người oai phong hơn chúng ta cũng ở đó, nếu không cẩn thận, sẽ gặp phải chuyện này chuyện kia, em luôn cảm thấy kém người ta một bậc".

Trương Minh Thắng cũng có chút không vui thấp giọng nói. Hắn rất thích kinh thành, cũng thích những em xinh tươi của kinh thành, đáng tiếc nơi này không thuộc về mình.

Lâm Bắc Phàm bỗng nở nụ cười, hắn và Trương Minh Thắng cùng chào tạm biệt những người khác, nhân lúc Khổng Băng Nhi và Lộ Lộ vẫn chưa biết tin, liền vội vã quay trở về Nam Thành.

Hành trình Kinh thành lần này, mặc dù nói nguy cơ trầm trọng, thỉnh thoảng xuất hiện chuyện này chuyện kia. Nhưng nói một cách tổng thể, phương diện tốt vẫn khá nhiều. Đầu tiên là mình điều trị khỏi cho Lộ Lộ. Mặc dù sau này không thể nói là hoành hành ngang ngược ở Trung Quốc, nhưng những lão đại đó ít nhiều cũng sẽ nể mặt mình, cũng sẽ không quá làm khó mình, tiếp đó mình quen biết Khổng Băng Nhi và Bạch Minh Phong những nhân vật khá là lẫy lừng. Việc này cũng có trợ giúp rất lớn cho mình sau này, về phần những điều tốt khác, tất nhiên không thể một hai câu có thể nói rõ được, dù sao thu hoạch cũng rất lớn.

"A, cuối cùng ta cũng về rồi".

Trương Minh Thắng sau khi quay về Nam Thành, liền chạy ra khỏi xe hộp của mình, giang tay cười phá lên.

Rất nhiều người đi bộ xung quanh đều giật mình, đều ghé mắt nhìn hắn, còn tưởng gặp phải một kẻ điên nữa chứ?

Lâm Bắc Phàm nhìn đường phố quen thuộc, nhìn những cửa hàng quen thuộc, những con người quen thuộc, có cảm giác về nhà. Đầu tiên hắn gọi điện cho Liễu Vi, nói cho người con gái đầu tiên của mình là mình đã về, trong lời nói của đối phương tất nhiên không thiếu vài phần vui mừng và ngữ điệu vui sướng, nhưng trong đó cũng xen lẫn vẻ trách cứ với giận dỗi hắn, giống như hắn sắp vứt bỏ cô ấy, khiến hắn mất đến mười mấy phút, mới an ủi được đối phương. Lúc này lại gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Hàm, vì lúc trước hắn cũng không nói với cô là mình đi Kinh Thành, nên cũng đỡ phải giải thích nhiều. Nhưng đối phương lại nói với hắn một tin giật gân khiến hắn tức giận tới cực điểm.

Thời gian này Chu Tĩnh Hàm cũng thấy buồn chán, vốn muốn gọi điện cho Lâm Bắc Phàm, bảo hắn đi chơi với mình. Nhưng nghĩ tới đối phương chi mấy chục vạn vì mình, bây giờ nói không chừng đang ra sức làm việc kiếm tiền, nên cố gắng kìm chế nhớ nhưng trong lòng, liền một mình lòng vòng trên phố, giết thời gian, ai biết được trong quảng trường lại gặp một hoạt động rút thăm trúng thưởng. Giải đặc biệt là một chiếc xe ô to trị giá hai mươi vạn nhân dân tệ, hai giải nhất là một ti vi màn hình tinh thể lỏng 42 inch, ba giải hai là một chiếc xe máy tay ga mới tinh, bốn giải ba là một chiếc nồi cơm điện, mười giải năm là một thảm điện, còn có giải khuyến khích nữa, có thể nói phần thưởng cực kỳ phong phú, thu hút ánh mắt của đông đảo người.

Chu Tĩnh Hàm vốn không có nhiều hứng thú với kiểu hoạt động trúng thưởng thế này, nhưng cô không len qua được đám người đông nghẹt nên cũng thử mua mười tấm vé xổ số, thử thời vận, ai biết được lại trúng một giải đặc biệt, cũng chính là chiếc xe ô tô trị giá hai mươi vạn đó, điều này khiến cô gần như kích động tới chết ngất.

Nhưng chuyện sau đó khiến cô vô cùng tức giận, phía bên tổ chức lại cho vé xổ số của cô là giả, không phát phần thưởng cho cô, còn trước mặt rất nhiều người dân khác, lớn tiếng lăng nhục cô một hồi, nói cô là một tên ăn mày, muốn nhân cơ hội nẫng đi giải đặc biệt của họ, đúng là si tâm vọng tưởng.

Mặc dù thời gian này Chu Tĩnh Hàm luôn nỗ lực làm việc, nhưng quen biết cũng không mấy người, cũng không có bất cứ kinh nghiệm xã hội gì, đâu có bản lĩnh cãi lại mấy người này? Cuối cùng chỉ có thể xám xịt trở về, chuẩn bị tìm những người này, hi vọng có thể có được phần thường mình vốn có, ai biết được Lâm Bắc Phàm vừa vặn trở về Nam Thành, điều này khiến cô tìm được tâm phúc rồi.

Sau khi Lâm Bắc Phàm nghe được tin này, suýt nữa tức chết mất.

Bà nội nó, nữ nhân của mình cũng dám ăn hiếp, cái tên trưởng ban tổ chức xổ số gì đó không muốn sống rồi phải không?

Tay phải hắn nắm chặt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tĩnh Hàm, không sao, em đang ở đâu? Lát nữa anh tới".

Chu Tĩnh Hàm lập tức nói chỗ mình, lúc này Lâm Bắc Phàm mới căm giận cúp máy.

"Lão đại, xảy ra chuyện gì thế? Lẽ nào có người ăn hiếp đại tẩu sao? Em sẽ dẫn người tới chém hắn".

Trương Minh Thắng cũng nghe được đại khái câu chuyện từ cuộc đối thoại của họ, lập tức vẻ mặt tức giận nói.

Lâm Bắc Phàm lập tức nói sơ qua sự việc cho hắn, cuối cùng cười thâm hiểm nói: "Bọn họ lại dùng tới chiêu này, vậy thì đừng trách chúng ta không khách sáo".

Hắn gần như đã nghĩ tới làm thế nào để cho những người này một trận mất mặt.

"Ngay cả thủ đoạn đê tiện này cũng dùng tới, ta không cho chúng biết mặt là không được".

Sau khi Trương Minh Thắng quay về Nam Thành, đã vô cùng tức giận, lập tức xắn tay áo, tỏ vẻ sắp đánh nhau tới nơi.

Lâm Bắc Phàm vỗ vỗ vai hắn, cười cười, thấp giọng nói vài câu bên tai hắn, hắn liền vẻ mặt kinh ngạc nói: "Lão đại, đây, đây là vé xổ số, không phải bài bạc, anh, anh làm được thật không?"

Lâm Bắc Phàm ưỡn cao ngực, vẻ mặt tự tin cười nói: "Cậu thấy rôi nói khoác bao giờ chưa? Chỉ cần cậu làm theo những gì tôi nói là được rồi, lần này tôi phải cho mấy người này phá sản thì thôi".

"Phá sản? Em thích cái này".

Trương Minh Thắng cười rất thâm hiểm.

Lâm Bắc Phàm nhanh chóng nhìn thấy Chu Tĩnh Hàm, còn cô lại có vẻ mặt uất ức nhào tới trong lòng đối phương, khóc rống lên nói: "Anh Lâm, em không thế thật, em cũng không có bản lĩnh giả tạo, nhưng bọn họ nói tấm vé số đó của em là giả".

Cô vốn dĩ không cho rằng mình sẽ trúng thưởng, nhưng bây giờ rõ ràng đã trúng thưởng, lại bị người ta vu hãm, điều này khiến cô thật sự không nuốt được cục tức này.

Lâm Bắc Phàm ôm Chu Tĩnh Hàm, thân hình thật gợi cảm, thoải mái tới chút nữa rên lên.

Trong số những cô gái mình quen biết, tính ra Chu Tĩnh Hàm nhỏ tuổi nhất, cho mình cảm giác nụ hoa muốn nở ra, ngây ngô, nhưng mấy ngày không gặp, thân hình của đối phương cũng dần dần trưởng thành, mà hai khối thịt mềm mại trước ngực cũng đầy đặn hơn trước nhiều, thẳng hơn trước nhiều, xem ra đều là công lao mấy ngày đó của mình. Hắn nghĩ tới đây, trong lòng ngứa ngáy, lại có chút xúc động, giận một nỗi không thể xảy ra chuyện gì với đối phương.

"A, anh Lâm, anh, anh đáng ghét chết được".

Chu Tĩnh Hàm bỗng nhiên đỏ mặt, thấp giọng gắt giọng nói.

Thì ra phần dưới của Lâm Bắc Phàm đã ngẩng đầu ưỡn ngực, chạm vào chỗ đó của đối phương, còn khẽ ma sát vài cái nữa chứ.

Lâm Bắc Phàm ngượng ngùng cười, da mặt dày nói: "Mấy ngày không gặp em, khó tránh khỏi có chút xúc động".

Chu Tĩnh Hàm mặt đỏ ửng, khẽ dời cơ thể mình ra, tránh khỏi thứ gì đó khổng lồ của đối phương. Mấy ngày rồi cô không gặp hắn, lần này gặp hắn cũng tràn đầy vui mừng và…. Vừa nãy cũng bị đối phương làm cho mụ mẫm, cảm thấy nhớ nhung mấy ngày nay bỗng hóa thành…rồi, suýt nữa còn rên rỉ lên. Nhưng sự rụt rè của cô vẫn khiến cô không làm ra chuyện như vậy, chỉ thấp giọng nói: "Ở đây là đường phố, đừng để người ta nhìn thấy không hay đâu".

Lâm Bắc Phàm ôm lấy vòng eo thon mảnh khảnh của đối phương, khẽ thổi một hơi khí nóng bên tai đối phương: "Vậy ở nhà thì sao?"

Chu Tĩnh Hàm mặt đỏ ửng, khẽ gật đầu, không nói gì cả.

Lâm Bắc Phàm nghĩ tới mình và Chu Tĩnh Hàm quen biết và bên nhau, thật tràn đầy màu sắc truyền kỳ, nếu không phải do Tiểu Kim này, e là mình và cô hoàn toàn không có cơ hội bên nhau, đó chính là duyên phận.

"Anh Lâm, em, em không phải vì tham chiếc xe đó, em chỉ cảm thấy mình trúng giải, thì họ nên trả mình".

Chu Tĩnh Hàm sợ đội phương hiểu lầm mình là cô gái tham lam vật ngoài thân, nên vội vàng giải thích.

Lâm Bắc Phàm khẽ ngẩng đầu, hừ lạnh nói: "Họ ăn hiếp em, chính là không nể mặt anh. Anh sẽ tới đó tìm bọn họ tính nợ, hừ hù, anh phải cho bọn họ biết cái gì gọi là phá sản".

"Anh, anh đừng làm việc sai, mặc dù bọn họ không đúng, nhưng nếu anh đánh bọn họ, sẽ phạm pháp đó, em thấy hay là bỏ đi, dù sao em cũng không tốn mấy tiền, không cần nổi giận vì chút chuyện nhỏ đó".

Chu Tĩnh Hàm hoảng sợ, cho rằng đối phương nhất thời hồ đồ, muốn dẫn người tới đánh đám người kia một trận.

Lâm Bắc Phàm liền nở nụ cười nói: "Chỉ dựa vào bọn họ? Hoàn toàn không đáng để anh ra tay".

"Nhưng anh…."

Chu Tĩnh Hàm không biết đối phương sẽ giải quyết chuyện này thế nào.

Hay bàn tay Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng đặt trên ngực đối phương, xoa mấy cái nói: "Em hãy xem nhé". Text được lấy tại Truyện FULL

Chu Tĩnh Hàm đỏ bừng mặt, cảm giác khác thường này len lỏi trong lòng, khiến cơ thể cô mềm nhũn, suýt nữa ngã trong lòng đối phương.

Quảng trường Dương Quang hiện giờ có thể nói là núi người biển người, phải có tới một hai nghìn người dân đang tới góp vui vây lấy chỗ rút thăm trúng thưởng này, xem giải đặc biệt đó rốt cuộc được người may mắn nào mang đi.

"Tới đây, tới đây, xem thử đi, xổ số phúc lợi, tỷ lệ trúng thưởng 80%, vì mọi người tham gia mới có thể khiến cho hoạt động của chúng tôi càng thêm đặc sắc, tới đây thử vận may của bạn đi, nói không chừng giải đặc biệt chính là của bạn".

Người chủ trì (MC) kia để tóc dài, như một nghệ thuật gia, đang đứng trên sân khấu nhân công dựng lên, đang cầm micro, ra sức kích động đám người.

Nhưng cũng có rất nhiều người dân bị giải thưởng đặc biệt khiến cho trong lòng ngứa ngáy, đều tới mua vài tấm xổ số, thử vận may, nhưng kết quả đều khiến bọn họ rất chi là thất vọng, đừng nói giải an ủi, ngay cả lông gà cũng không có, ai nấy đều chửi bậy vài câu, rồi lại xám xịt hòa lẫn vào đám người.

Lâm Bắc Phàm và Chu Tĩnh Hàm sau khi tới hiện trường, nhìn thấy vừa vặn là cảnh tượng như vậy.