Lãng Tích Hương Đô

Chương 346: Xảy ra chuyện rồi



Liễu Vi vừa giúp Lâm Bắc Phàm lau máu mũi chảy ra từ lỗ mũi, vừa có vẻ không vui trách cứ: "Nguyệt Nhi, em nói xem em làm việc sao không suy nghĩ thế, xem hại Bắc Phàm thành thế này rồi?"

Trong lòng cô còn chút ngượng ngùng, mình và người đàn ông mình yêu thân mật, lại quên mất người bạn tốt của mình đang ở trong phòng, mới bị cô nhìn thấy, thật giận một nỗi không thể tìm lỗ nẻ nào chui vào. Nhưng thấy người đàn ông trong lòng mình bị bạn tí nữa đá cho thành đầu heo vậy, trong lòng vừa bất mãn lại có chút ngượng ngùng.

Long Yên Nguyệt cũng không ngờ mình đá Lâm Bắc Phàm một cái, lại khiến đối phương thành như vậy, trong lòng cũng có chút không đành lòng. Nhưng nghĩ tới hai người họ thân mật trước mặt mình, còn phát ra âm thanh khó xử như thế, trong lòng cũng có chút uất ức. Mình chọc vào ai rồi? Vốn có lòng tốt giúp Vi Vi, sợ cô cô độc, nhưng ai biết được lại xảy ra biến cố như vậy. Cô chu miệng hồng, có chút oan ức nói: "Người ta cũng không cố ý, ai biết được bây giờ hắn tới, như quỷ ấy, dọa em giật hết cả mình".

Trong lòng Lâm Bắc Phàm cũng đầy bụng nước đắng, việc này là sao? Mình vừa nãy chỉ lo quấn quýt với Liễu Vi, quân mất phách vương Long vẫn ở bên cạnh, bây giờ hắn không có tâm trạng cãi nhau với cô, vì thế xua xua tay với Liễu Vi, cười nói: "Được rồi, Vi Nhi, Nguyệt Nhi đá cũng không mạnh, anh không trách cô ấy, ai bảo cô ấy là vợ nhỏ của anh chứ? Bị vợ bé đá một cái, chỉ có thể coi là mâu thuẫn nội bộ gia đình, anh chắc chắn không nói là ẩu đả dân chúng bình thường".

"Chết đi, ai là vợ bé của ngươi? Ngươi, ngươi đừng ăn nói linh tinh ở đây".

Long Yên Nguyệt nghĩ tới những lời hôm đó tên khốn này nói trong xe, mặt không khỏ ửng đỏ lên, hung hăng trừng mắt cảnh cáo hắn một cái.

Liễu Vi bất đắc dĩ vỗ đầu, lắc lắc đầu: "Hai người, ôi, vừa mới về lại cãi nhau rồi".

"Ai cãi nhau với cô ta (hắn)?"

Lâm Bắc Phàm và Long Yên Nguyệt đều bĩu bĩu môi.

Liễu Vi thấy hai người biểu cảm như vậy, thật không biết nói gì mới tốt đây.

Tối nay tất nhiên là một khắc đáng giá ngàn vàng, dư vị trong đó không phải một hai câu có thể nói rõ được, theo như hôm sau mãi tới hơn mười giờ sáng Liễu Vi mới dậy, thì đây là chuyện trước đây chưa từng có, hơn nữa còn đôi mi thanh tú cau lại, thỉnh thoảng ôm eo mình mơ màng, hai mắt đưa tình có chút hờn dỗi lườm Lâm Bắc Phàm mấy cái.

Lâm Bắc Phàm cuối cùng có thể sống yên bình rồi, ngày nào cũng làm như một người bảo vệ, thỉnh thoảng đi đánh mạt chược chơi. Nhưng Từ Đan của quán mạt chược sau khi thấy hắn, lại thường hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, coi hắn như người vô hình, nhưng ngực cô hình như đồ sộ hơn trước đây, hơn nữa da thịt cô hình như cũng trắng hơn trước rất nhiều, hơn nữa còn rất có khí chất của phụ nữ trưởng thành, xem ra cô đã bám trên cái cây hái ra tiền rồi, đối với loại người như Lâm Bắc Phàm tất nhiên là khinh thường rồi.

"Lâm Bắc Phàm".

Lâm Bắc Phàm bắt chéo chân, nằm hờ trong phòng bảo vệ, vui sướng xem tivi, còn Tiểu Kim cũng nằm một bên, ăn cánh gà, uống bia, thỉnh thoảng nhả ra hơi khói, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp.

Đáng tiếc tất cả đều bị âm thanh lanh lảnh ôn nhu lại có tính phá hoại quấy rầy.

Long Yên Nguyệt lướt chân một cái rõ đẹp, chỉ nghe thấy "Răng rắc".

Một tiếng, cửa phòng bảo vệ bị đá tung ra, khóa trên cửa bị đá thành rác rồi, sau đó xen lẫn một làn gió thơm xông vào, lúc đối phương còn chưa phản ứng lại, đã túm lấy Lâm Bắc Phàm, lớn tiếng nói: "Anh, nhất định anh phải giúp tôi".

Lâm Bắc Phàm ở khoảng cách gần ngửi mừi hương động nhân tâm trên người cô, khiến trong lòng ngứa ngáy, suýt nữa ngã trong lòng cô, để cô hưởng thụ một chút, sự khác nhau với đàn ông.

Bà nội hắn, lúc nào phách vương Long này mới có thể giống một cô gái bình thường đây? Lần nào cũng lỗ mãng như vậy, xem ra sau này mình phải làm cửa sắt cho phòng bảo vệ mới được.

Hắn chớp chớp mắt, có vẻ vô tội hỏi: "Giúp cô cái gì? Tôi chỉ là một bảo vệ, không có…"

"Anh ít nói những lời thừa này đi, lần này nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ khiến anh sau này không có ngày nào yên ổn".

Long Yên Nguyệt không để ý tới hắn, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp hắn.

"Nhưng có ngày yên ổn sao? Cô làm thế nào để tôi có được một ngày yên ổn đây?"

Lâm Bắc Phàm không khỏi hỏi một câu.

"Hừ hừ, nếu mỗi ngày ngươi và chị Vi Vi bên nhau, anh tưởng anh có thể thực hiện được sao? Hừ hừ, tôi nói cho anh biết, lời Long Yên Nguyệt này nói ra thì nhất định sẽ làm được".

Long Yên Nguyệt rất thâm hiểm nói, trong hai mắt lóe lên ánh sáng xảo quyệt như tiểu hồ ly.

Trán Lâm Bắc Phàm không khỏi thêm mấy vệt đen, hắn không cho rằng đối phương chỉ nói đùa thôi. Phách vương Long này mà điên lên, thì đúng là ba bốn đầu bò cũng có thể kéo xuống, trong đầu hắn đã hiện lên cảnh tượng mình và Liễu Vi cho dù ở nơi nào, cũng có một cái đuôi đi theo, ngay cả lúc hai người lên giường làm chuyện thân mật nào đó, cũng có một đôi mắt nhìn vào, giống như giám sát, khiến hắn nổi da gà.

Long Yên Nguyệt nhìn ra vẻ chột dạ trong mắt hắn, không khỏi có chút đắc ý ném hắn trên sofa nói: "Sao? Không nói gì rồi? Tôi chẳng qua là bảo anh giúp chút việc, sao anh lại ấp a ấp úng thế? Còn có phải là đàn ông không?" nguồn TruyenFull.vn

Lâm Bắc Phàm thiếu chút ói máu.

Mình có phải đàn ông không? Hay là để cô thử xem, đảm bảo sẽ khiến cô thoải mái tới cực điểm.

Nhưng những lời này hắn không dám nói ra, tránh lại để phách vương Long làm chuyện gì đó kinh thiên động địa.

Trên mặt hắn lập tức hiện lên nụ cười sáng lạn, giống như tắm rửa gió xuân, gật đầu lia lịa nói: "Sao tôi có thể không giúp cô chứ? Chuyện của Nguyệt Nhi cũng chính là chuyện của tôi, đừng nói chút chuyện nhỏ, dù là lên núi đao, xuống biển lửa, chuyện như vậy, khụ khụ, có thể giúp, tôi nhất định sẽ giúp".

Hắn cố gắng nghiêm mặt, để mình giữa nụ cười tự nhiên nho nhã, còn ngoan hơn cả cháu nội.

Người Tiểu Kim khá nhỏ, bây giờ nằm trên bàn bên cạnh, hoàn toàn không phát hiện ra được.

Nó nấc rượu một cái, không khỏ nhỏ tiếng lẩm bẩm: "Lão đại thật là tắc kè hoa, nói chuyện thật quá oách, trước sau tương phản làm em sợ hãi không thôi, xem ra em có thời gian phải học hỏi anh mới được, để mình trở nên càng vô liêm sỉ hơn".

Long Yên Nguyệt nhe được câu này của Lâm Bắc Phàm, trên mặt liền hiện lên nụ cười mê người, ngúng nguẩy nói: "Thế mới đúng, Bắc Phàm".

Cô còn cố ý chớp mắt xinh, cố ý chỉ chỉ hắn, tiện ném tới một chút "Rau chân vịt".

Lâm Bắc Phàm không khỏi run lên, suýt nữa ngồi một đống trên đất, khóe miệng giật giật liên tục.

Sao lần nào cô ta có việc tới tìm mình, đều có vẻ mê chết người không đền mạng như vậy, rồi sau khi sự việc kết thúc, liền trở về sát thủ mặt lạnh như bình thường, đúng là phụ nữ mười tám biến, càng thay đổi càng đáng sợ.

"Tiểu Nguyệt, cô, cô không cần như vậy, cô nói thử xem, rốt cuộc có chuyện gì?"

Lâm Bắc Phàm ra sức nuốt nước bọt, cảm giác tim mình run lên, suýt nữa nhảy ra ngoài.

"Cũng không có chuyện gì lớn, tôi dẫn anh đi xem …cái này".

Long Yên Nguyệt muốn nói gì đó lại thôi, rất dứt khoát túm tay hắn, kéo đi ra ngoài.

"Này này này, Tiểu Nguyệt, có chuyện gì, đừng vội, từ từ thôi, cô đừng túm tôi, ôi, trời ơi".

Lâm Bắc Phàm vội vàng nhân lúc đối phương không chú ý, một tay nhấc Tiểu Kim lên, nhét vào túi quần mình, sợ nhân lúc mình không có ở đây, nó lại gây ra chuyện gì. Nhưng hắn vừa làm xong những chuyện này thì bị lảo đảo kéo ra khỏi phòng bảo vệ, đầu với cửa còn tiếp xúc thân mật với nhau, sau đó dưới ánh mắt của mọi người, giống như rác rưởi, bị nhét vào một chiếc xe cảnh sát vào trong cửa KTV Kim Sắc Hải Ngạn, cuối cùng gầm rú mà đi.

"Vừa nãy không phải là anh Tiểu Lâm sao? Mấy hôm trước hắn mới về, sao lại bị bắt đi rồi?"

"Đứng vậy, lẽ nào hắn lại phạm tội gì sao?"

" Cái này cũng không chắc, các người có biết không? Hắn có bản lĩnh tán gái rất lợi hại, ngay cả tổng tài của chúng ta cũng bị hắn dụ, đừng nói là những cô gái xinh đẹp khác, xời, cô gái xinh đẹp như tôi, hắn lại không tới dụ, xem ra thẩm mỹ quan của hắn đúng là có vấn đề" Mấy cô gái tướng mạo bình thường ở bàn tiếp tân nhỏ tiếng bàn tán, thỉnh thoảng tỏ vẻ xinh đẹp, trong lòng nổi lên khả nghi, sao anh Tiểu Lâm không tán bọn họ chứ? Nếu hắn tán, bọn họ chắc chắc vô cùng vui sướng, đáng tiếc Lâm Bắc Phàm không nghe thấy những lời này, nếu không, sẽ khóc tới không thể dừng lại, ta bị oan mà!.

"Í, đây không phải là phân cục của cô sao? Cô dẫn tôi tới đây làm gì?"

Lâm Bắc Phàm nhìn phân cục công an trước mặt, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Long Yên Nguyệt, suy nghĩ xem đầu cô ta có phải bị lừa đá rồi không? Sao lại dẫn mình tới đây?

Long Yên Nguyệt chẳng buồn nói câu dư thừa nào, kéo thẳng hắn đi vào bên trong, khiến nhiều nhân viên cảnh sát xung quanh đều nghiêng mắt nhìn, không biết cục trưởng danh tiếng lẫy lừng của họ, luôn xem thường đàn ông, sao lại có tư thế tình cảm với một người đàn ông như vậy? Lẽ nào đúng là mùa xuân tới rồi.

"Ôi, mẹ ơi, cô có thể nhẹ một chút không, tôi là người, không phải là hàng hóa".

Lâm Bắc Phàm kêu thảm một tiếng, hắn bị Long Yên Nguyệt đẩy thẳng vào một gian phòng, suýt nữa té nhào trên mặt đất.

Long Yên Nguyệt tức giận nhìn hắn một cái nói: "Tôi cho anh xem chính là cái này".

"Cái này? Cái nào?"

Lâm Bắc PHàm nhìn căn phòng này, diện tích không lớn, cũng chỉ bốn năm mươi mét vuông, trong không khí có phiêu đãng mùi vị cổ quái, ở giữa đặt mười mấy chiếc giường như giường bệnh, bên trên còn phủ vải trắng, không biết bên dưới là cái gì?

Long Yên Nguyệt túm tay hắn, đi tới trước cái giường gần nhất, tiện náy kéo vải trắng ra, nói: "Là thi thể".

"Cái gì? Thi thể?"

Lâm Bắc Phàm cúi đầu nhìn, ai biết không nhin thì không sợ, vừa nhìn, lập tức hồn bay lên trời, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng không ngừng giần giật, hai tay ôm lấy Long Yên Nguyệt, nhảy loạn xạ, kêu lên chói tai như giết lợn: "Quỷ, người đâu, cứu mạng, tôi không dám, hix hix".

Long Yên Nguyệt cũng không ngờ phản ứng của hắn lại mãnh liệt như vậy, cũng chẳng quan tâm tới gì khác, vội vàng anh ủi hắn: "Anh, anh đừng kêu nữa, có nghe không hả?"

Cô đột nhiên cảm thấy buồn bực, hắn ôm mình hình như cũng quá chặt rồi nhỉ? Giữa mình và hắn hình như ngay cả khe hở cũng không có, cự ly ôm bằng không này mặc dù từng có trước đây, những vẫn khiến tim cô đập liên hồi, mặt đỏ ửng lên.