Lãng Tích Hương Đô

Chương 348: Phản kích của Liêu Thiên Cửu



Long Yên Nguyệt có thể nói chưa bao giờ có bất cứ kinh nghiệm yêu đương gì, từ nhỏ tới lớn sống trong sách vở, vì hành vi không nói đạo lý lại thô bạo, dẫn tới những nam sinh đó đều tránh xa cô, sợ an nguy tới sự an toàn của mình. Và thế là cô cứ đi học ở trường, cuối cùng tới Nam Thành nhận công tác, khiến cô vẫn là một kẻ mù tịt về tình yêu.

Bình thường người ta cũng ái mộ vẻ đẹp của cô, cũng có vài người muốn theo đuổi cô, nhưng nghĩ tới tác phong mạnh mẽ vang dội của cô, và phong cách xử sự nam tính hóa, khiến những người đó cuối cùng cũng đành chọn lựa thỏa hiệp.

Nếu cưới cô gái như vậy về làm vợ, vậy sau này có sống yên ổn không?

Thật ra Tống Nhân Hóa cũng rất được, nhưng nếu cưới cô vợ như vậy, thi ngày nào cũng vô số thương tích lớn nhỏ, động bất động cho hắn một cái đá chân, vận động bạo lực kiểu khỉ trộm đào, cuộc sống như vậy chẳng phải là một chữ "Thảm" sao?

Cũng chính là kẻ đào hoa như Lâm Bắc Phàm dám đối nghịch với Long Yên Nguyệt, hơn nữa lần đầu gặp mặt đã tặng đối phương một món quà gặp mặt, không chỉ cướp đi nụ hôn đầu của cô, còn sờ mó cả người, sau đó còn liên tiếp khiêu khích cơ thể nóng bỏng gợi cảm của đối phương, lại khiến đối phương bất đắc dĩ, hơn nữa bản lĩnh của hắn cũng không tệ, có thể chặn được tiến công trước mặt của đối phương, không tới mức ba ngày hai đầu bị đánh ra thành đầu heo, nên hai người họ chỉ có thể dùng "tuyệt phối" để hình dung.

Long Yên Nguyệt thân là cảnh sát, tất nhiên cũng là một hiện tượng xã hội có danh tiếng, đừng nói là đàn ông nào đó***, ai ai ai lại xảy ra*** bị vợ đánh cho bán chết, ai ai ai lại tán một em xinh tươi, còn làm to bụng người ta, nếu một lần hai lần, cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng nhiều lần như vậy, ngược lại khiến trong lòng cô thêm nhiều nghi vấn, lẽ nào đàn ông đều có đức hạnh như vậy? Đều thích gái xinh? Nếu không phải như vậy? Sao lại nhiều hôn nhân ngoài giá thú như vậy? Cô hoàn toàn không nghĩ ra chuyện về mặt này, cuối cùng dứt khoát tổng kết thành đàn ông đều là động vật như vậy, người như Lâm Bắc Phàm, cũng coi như nước chảy bèo trôi.

Theo lý mà nói, Long Yên Nguyệt không phải rất ghét Lâm Bắc Phàm, chỉ là không thích kiểu người có tác phong sống không đàng hoàng như vậy. Nhưng cơ thể mình đã đầu hàng đối phương, linh hồn còn đang đau khổ giãy dụa, suy nghĩ này xuất hiện vết nứt, ít nhiều bắt đầu giải tội cho hắn, thầm trách cứ những cô gái kia cứ dụ dỗ hắn, khiến hắn không đủ lập trường.

"Sao em lại cho anh xem thi thể? Lẽ nào những thi thể này có chỗ nào khác thường sao?"

Lâm Bắc Phàm nhìn vẻ âm u bất định trên mặt cô, không biết nên nói gì, liền vội chuyển đề tài, tránh đối phương lại tìm mình tính nợ.

Long Yên Nguyệt bị hắn cắt đứt mạch suy nghĩ, không khỏi lườm hắn một cái, thầm trách hắn lắm mồm, nhưng vẫn lần nữa đi tới trước những thi thể đó, từng từ từng chữ nói: "Anh nhìn ra điều gì ở thi thể này?"

"Nhìn ra cái gì? Anh thấy thi thể này là nam, không có gì cả, chắc chắc không phải nữ".

Lâm Bắc Phàm không biết cô nói thế có ý gì?

"Nói thừa, lẽ nào em không biết hắn là nam sao?"

Long Yên Nguyệt tức giận tí ói máu, đầu hắn có phải bị lừa đá mất rồi không? Lời ấu trĩ như vậy mà cũng nói ra được? Cô cố gắng kiềm chế bất mãn trong lòng nói: "Em nói là cái khác kia".

"Cái khác? Ồ, anh nhìn ra là hắn bị đao chém chết, hình như là đao".

Lâm Bắc Phàm vuốt cằm, gật đầu nói.

Long Yên Nguyệt thiếu chút nữa té xỉu trên đất.

Người đàn ông này sao lại có thể như vậy? Vết thương lại quá rõ ràng, bất kể là ai cũng có thể nhìn ra được, rốt cuộc là hắn ngốc, hay là mình ngốc đây? Cô tức tới ngực không ngừng phập phồng lên, khiến núi đôi cao vút lên, tí nữa phá tan cảnh phục, hai tròng mắt bắn ra từng tia hàn quang, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái khác".

Hai tay cô bóp chặt, giận một nỗi không thể cho hắn một đấm, khiến hắn biết hoa vì sao mà đỏ.

"Cái khác? Còn có cái gì khác?"

Lâm Bắc Phàm có chút tủi thân nói: "Anh không phải là …, sao anh có thể biết những thứ đó, rốt cuộc em muốn nói gì, thì nói thẳng đi, đừng ở đây khảo anh nữa".

Long Yên Nguyệt lườm đối phương một cái, tỏ ve anh hết thuốc chữa, khẽ lắc đầu, thở dài nói: "Trên thi thể này tổng cộng chịu bốn mươi ba đao, hơn nữa đao nào cũng dùng lực vô cùng tàn nhẫn, có thể thấy hung thủ là một người vô cùng biến thái, vô cùng hung tàn".

"Ầm"

Người Lâm Bắc Phàm lung lay, ngã thẳng trên mặt đất.

Mình còn tưởng đối phương có thể nói ra cái gì thao thao bất tuyệt, ai biết được cả nửa ngày, lại thốt ra câu như vậy.

Cái này ai không nhìn ra được? Trên người bị nhiều đao như vậy, đừng nói cách nói bình thường hôm nay, những chuyên mục này cũng có, còn liên tiếp nhắc tới trong tiểu thuyết võ hiệp, vết thương trên người bị hại quá nhiều, không gì ngoài hai nguyên nhân, một là che dấu vết thương thật sự, hai là biến thái hung tàn, lẽ nào đó cũng là chỗ ghê gớm sao?

Long Yên Nguyệt từ trong ánh mắt hắn nhìn ra vẻ bất đắc dĩ, không khỏi miệng chu lên, có chút khó chịu nói: "Sao? Lẽ nào em nói không đúng sao? Vậy sao vừa nãy anh không nói".

"Khụ, khụ….."

"Đúng, đúng đúng, quá đúng".

Lâm Bắc Phàm vội vã gật đầu cười trừ, trên trán thêm vài vệt đen.

Cô này phản ứng trước sau ngược nhau như vậy? Vừa nãy hiền dịu như nước, nhiệt tình như lửa, tí nữa khiến mình tan chảy, bây giờ lại trở mặt, lúc nào cũng đối nghịch với mình, nhưng kiếp trước mình là kẻ thù của cô ta. Thật đáng ghét, có thời gian tôi chắc chắn sẽ giải quyết em, chà đạp em trên giường một ngày một đêm, cho cô ba ngày ba đêm không xuống khỏi giường được, cho biết sự tôn nghiêm của đàn ông không dễ khiêu khích.

Long Yên Nguyệt nghe thấy hắn nói thế, mới hài lòng gật gật đầu, nhưng không biết trong đầu hắn đang nghĩ những thứ rất xấu xa khác, lại chỉ những chiếc giường khác chậm rãi nói: "Những thi thể đó cũng vậy, trên người chịu nhiều vết đao, ít nhất là ba mươi sáu đao, nhiều nhất là hơn năm mươi đao, nhìn có vẻ là cùng một người làm, đúng không?"

Hai tay cô phát ra tiếng "bốp bốp".

Có vẻ như, nếu hắn dám nói một chữ "không", e là hai nắm đấm của cô sẽ vung lên đập mạnh vào mặt hắn.

Lâm Bắc Phạm sợ toát mồ hôi lạnh, đây đâu phải dẫn mình đi xem tình hình, rõ ràng là đang nghiêm hình bức cung.

Hắn đâu dám nói chữ không đó, ra sức gật đầu, tí nữa làm đầu mình rơi xuống đât, trên mặt là nụ cười sáng lạn, " Nguyệt Nhi đúng là Nguyệt Nhi, lời nói sắc bén, quan sát tỉ mỉ, có thể vừa nhìn là nhìn ra được vấn đề, thật không hổ là cục trưởng phân cục, nhưng,…" Ngữ khí của hắn hơi ngập ngừng, mặt mang vẻ nghi hoặc nói: "Cái này hình như không có bất cứ liên quan gì tới anh? Lẽ nào em cho rằng hung thủ là anh? Anh không có hành vi biến thái như vậy, anh không thích giết người".

Long Yên Nguyệt ra sức trừng mắt với hắn, thở dài bất đắc dĩ.

Người đàn ông này thật là, lời như vậy cũng nói ra được.

Mình biết hắn rất có bản lĩnh, còn tạo ra kỷ lục kinh người đập chết thị trưởng thành phố và công tử thị trưởng. Nhưng cũng biết hắn không phải loại người giết người phóng hỏa như ăn cơm uống nước, lần này nếu không phải vì mình, chắc chắn hắn sẽ không tới đây, làm ra chuyện điên cuồng như vậy, nhưng ai biết được hắn lại có lời nói vô liêm sỉ như hắn là loại người tốt gì đó như vậy.

Long Yên Nguyệt chỉ có thể dùng hai tay bóp vào thịt mềm ở hông hắn rất bất mãn nói: "Anh nói bậy gì thế? Anh giết người? Nếu như xuất hiện án này, nói không chừng anh là người bỏ chạy, nếu giết người, chắc chắn không liên quan gì tới anh, em nói những thi thể này có liên quan tới anh". truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Cái gì? Những thi thể này có liên quan tới anh?"

Lâm Bắc Phàm tí nữa nhảy dựng lên, sắc mặt tái nhợt, vội phe phẩy tay, nói: "Nguyệt Nhi, quan hệ của chúng ta cũng không tệ, em không thể nói lung tung, anh cũng không phải đạo sĩ, sao anh có thể liên quan tới những thi thể này?"

"Hơn nữa anh quen cũng không có mấy người, sao có thể quen biết bọn họ chứ? Vu hãm người khác là phạm pháp đó, hy vọng em chú ý lời nói một chút".

"Họ đều là người của bang Hồ Điệp".

Long Yên Nguyệt nói từng chữa từng từ.

"Cái gì? Họ là người của bang Hồ Điệp?"

Sắc mặt Lâm Bắc Phàm đột biến.

Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt xinh xắn và vẻ thông minh lanh lợi của cô gái Mộc Tiểu Yêu đó, trán toát mồ hôi lạnh. Nếu những người này đều thuộc bang Hồ Điệp, vậy há chẳng phải cô rất nguy hiểm sao? Mặc dù hắn không muốn có quá nhiều dây dưa với bang Hồ Điệp, nhưng cô bé nóng bỏng khêu gợi đó khiến trong lòng hắn ngứa ngáy, không thể để đối phương có bất cứ nguy hiểm nào.

Long Yên Nguyệt gật đầu khẳng định: "Không hề sai, những người này đều là người của bang Hồ Điệp, nhưng trong thời gian mười mấy ngày đều bị người ta giết chết, sau đó vứt thi thể tới chỗ hoang vu, hình như thị uy với chúng ta, xem ra những ngày bình yên của Nam Thanh lại sắp loạn lên rồi.

Sắc mặt Lâm Bắc Phàm đột nhiên sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là ai làm?"

Long Yên Nguyệt thở dài một hơi: "Ở Nam Thành bang Hồ Điệp chỉ có một kẻ thù".

"Liêu Thiên Cửu".

Lâm Bắc Phàm lập tức nói ra tên người này.

Long Yên Nguyệt gật đầu: "Ngoài hắn ra, em không biết còn ai dám hạ thủ với bang Hồ Điệp".

Lâm Bắc Phàm biết Long Yên Nguyệt nói đúng, dựa vào danh tiếng thế lực ở Nam Thành của bang Hồ Điệp, côn đồ và bang phái nhỏ bình thường hoàn toàn không thể chống lại họ, về phần Đường Thiết Sơn, ông bây giờ đã gác kiếm, chắc chắn không nhúng tay vào chuyện của xã hội đen, càng không nói có liên quan tới chuyện này. Về phần Trương Minh Thắng, hắn có thể làm như vậy sao? Nên chỉ có Liêu Thiên Cửu có mâu thuẫn và thù hận sâu đậm với bang Hồ Điệp mới có động cơ làm như vậy?

"Nhưng Liêu Thiên Cửu bây giờ đã yếu thế, hắn có bản lĩnh như vậy sao? Từ vết thương này có thể nhìn ra, đối phương hình như là một cao thủ, không phải là một côn đồ bình thường".

Trên mặt Lâm Bắc Phàm hiện lên vẻ nghi hoặc, theo lý mà nói, đối phương bị mình lăn qua lăn lại hai lần, kinh tế tổn thất nặng nề, bây giờ hoàn toàn không có khả năng chống lại bang Hồ Điệp, trừ phi đầu hắn đúng là bị lừa đá đi rồi.

Long Yên Nguyệt không biết trong lời nói của Lâm Bắc Phàm hàm ý sâu xa, lại cho rằng hắn nói địa bàn bây giờ của Liêu Thiên Cửu bị bang Hồ Điệp chiếm hơn nửa, không có khả năng chống lại bang Hồ Điệp.

Cô khẽ lắc lắc đầu: "Cái này chúng ta không biết, dù sao chúng ta cũng chỉ có thể nghi ngờ Liêu Thiên Cửu là hung thủ phía sau, nhưng lại không có chứng cứ".

Hai tay Lâm Bắc Phàm nắm chặt, thấp giọng nói: "Liêu Thiên Cửu? Anh cho hắn lần này đi uống trà đi".

Hai mắt hắn bắn ra hàn quang, khiến nhiệt độ trong căn phòng tiếp tục xuống hơn mười mấy độ.